Đọc truyện Người Vô Tâm – Chương 3: Người vô tâm
Kim Nhi lúc này búng tai một cái , khuôn mắt nhỏ nhắn nở nụ cười thần bí, nhìn Vân Tiên nói :
– Xong, quá trình trị liệu đã hoàn tất. Bây giờ anh sẽ được bắt đầu cải tạo lại thân thể, quá trình này cũng không quá lâu lắm đâu !
Nàng nói xong còn cười hì hì với Vân Tiên. Sau đó bốn phía chung quang lần lượt hiện ra ba cỗ máy và một cái giường trắng. Nàng ý bảo Vân Tiên nằm xuống, rồi tự tay thao tác ba cỗ máy. Nhất thời một thanh âm máy móc vang lên :
– Trình tự phân giải ADN đang được tiến hành , 1%, 2% …… 50% …..
Lúc này, một cảm giác buồn ngủ ập tới, hai mí mắt của Vân Tiên sụp xuống, tâm thần chìm vào giấc ngủ say ! Anh chỉ biết trước khi nhắm mắt, mình vẫn còn thấy hình bòng thướt tha của Kim Nhi trong tà áo dài trắng tinh khôi.
————————————–
” Chiếp ! Chiếp ! “
” Chiếp ! Chiếp ! “
Tiếng chim sâu ríu rít vang lên, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống gương mặt nhợt nhạt của người đang nằm trên mặt cỏ. Người này mặc một bộ y phục bó sát màu đen, trên lồng ngực bên trái có ba đầu đạn nằm ngay ngắn ! Người này không phải ai xa lạ, mà chính là Vân Tiên – thành viên Ám Kiếm.
Bây giờ hắn không chết, trái tim của hắn đã được phẩu thuật thành công, ba đầu đạn được lấy ra và miệng vết thương đã khép lại. Mí mắt của Vân Tiên lay động vài cái rồi nhẹ nhàng mở ra. Lúc này hắn vẫn nhớ tới buổi tối qua, nhớ rõ bản thân trúng ba phát súng của Huyết Nhẫn. Rồi tới cuộc trò chuyện kỳ lạ với Kim Nhi và không gian Kim Cầu nọ.
Vân Tiên lồm cồm ngồi dậy, ba đầu đạn bị hoạt động của hắn làm lay động mà rơi xuống đám cỏ. Vân Tiên nhặt chúng vào trong lòng bàn tay, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Rồi sau đó hắn sờ xuống ngực trái vị trí trái tim mình, chỉ thấy nơi này là một vùng lạnh ngắt !
Lạnh ! Đúng, là sự lạnh lẽo của kim loại !
Vân Tiên khó tin, cuối đầu nhìn xuống. Hắn vừa nhìn liền phát hiện, vị trí trái tim của mình đã trống hoắc, tạo thành một lỗ màu đen ! Giống như trái tim bị người khác móc ra vậy ! Nhưng thay vào đó là một khối cầu màu vàng to cỡ nắm tay, khối cầu năm yên trong vị trí vốn dĩ Trái tim của hắn phải nằm ở đó.
Vân Tiên đưa tay sờ soạn lồng ngực của mình, thì thào nói :
– Chuyện gì đã xảy ra ?! Tim ta đâu ? Vì sao ta còn sống ?!
Hắn nhớ tới tối qua, Kim Nhi nọ nói tim của mình đã được phẩu thuật thành công. Chứng tỏ Kim Nhi biết rõ chuyện này. Vì thế, hắn luống cuống ngồi dậy, xếp bằng như trong phim võ hiệp cổ trang mà từ từ hít thở không khí. Tâm thần từ từ chìm vào trong Kim Cầu.
Tới khi tâm thần hắn vừa xuất hiện tại không gian bên trong Kim Cầu, liền gọi to :
– Kim NHi, Kim Nhi ! Cô ở đâu ?!
Bóng hình của Kim Nhị lóe lên trước mặt hắn, nàng hiếu kỳ nhìn hắn hỏi :
-Có chuyện gì sao ?
– Có ! Hôm qua cô nói đã phẩu thuật tim cho tôi thành công ! Vậy sao sáng nay nó lại bị lấy đi ?! Còn có một quả cầu nào khác gắn vào đó ? Là sao ?
Lúc này tâm trạng của Vân Tiên cực kỳ kích động. Nói giỡn, vấn đề liên quan tới sống còn của bản thân sao không quan tâm chứ !
Kim Nhi hiểu ra, hóa ra đêm qua mình chưa nói rõ cho chàng ngốc này, nên nàng bèn cười nói :
– Thì đúng rồi, tim của anh bị trúng ba phát súng, hầu như bị phá hủy hoàn toàn. Tôi đành bất đắc dĩ cắt bỏ nó và lắp ráp bằng Kim Cầu này.
– Vậy có bị di chứng gì không ? Tôi sợ …
– Hừ, coi bộ dáng chết nhát của anh kìa. Đảm bảo với anh 100% anh sẽ sống tới tuổi 1000.
Vẻ mặt của Kim Nhị lộ vẻ khó chịu, nàng khó chịu khi Vân Tiên không tin tưởng vào bản thân nàng.
Vân Tiên tựa hồ nhận ra bản thân quá xúc động , đã lỡ lời chọc giận cô nàng, nên bèn cười giả lã, nói :
– Xin lỗi, tại tôi quá nôn nóng. Nhưng có cách nào chè giấu Kim Cầu nọ không ? Chứ chẳng lẽ để người khác thấy tôi có một lỗ máu trên người và một viên sắt bên trong à ?! Chỉ sợ lúc đó họ tưởng tôi là Iron Man thì khổ !!!
Lúc này Kim Nhi mới bớt giận, nói :
– Chuyện đó không khó gì, nhưng vì hiện tại bản thân của anh còn chưa hoàn toàn hồi phục nên Kim Cầu sẽ không thể nảy sinh ra biến hóa gì khác. Anh chờ trong vòng 24h , lúc đó những tế bào cơ quan khác đã hoàn toàn hồi phục thì sẽ che đây lại Kim Cầu.
Vân Tiên nghe xong liền hiểu ra, lúc này mình phải chờ 24h trong này cũng không biết làm cái gì cả, nên hắn bèn hỏi :
– À, vậy ở trong này không có cái gì khác để làm à ? Tựa như đọc sách, xem phim hay nghe nhạc chẳng hạn ?! Chứ ở mãi không gian này buồn tẻ quá !
Kim Nhi nhìn nhìn hắn, nói :
– Bây giờ có vài thứ để anh lưu tâm . Tựa như kiến thức cơ bản về hacker trong việc điều tra thông tin , kiến thức cơ sở về việc chế tạo hệ thống động cơ đẩy mini trong ô-to. Hoặc kiến thức cơ sở về động cơ vĩnh cửu chạy bằng nhiên liệu sinh học… Anh muốn học cái nào ?!
Vân Tiên ngẫm nghĩ , rồi nói :
– Vậy học trước hacker đi ! Tôi đối với mấy chuyện này rất có hứng thú !
Lúc này trong nội tâm của Vân Tiên đang cười gian, hắn vì sao lại quyết định chọn học hacker. Nguyên nhân rất đơn giản, học hacker để sau này hắn sẽ điều tra về tin tức của tập đoàn sát thủ nọ, nhất là Huyệt Nhận kia. Hắn không bỏ qua chuyện này bao giờ. Không gian chung quanh biến đổi thành một phòng vi tính, Kim Nhi lại bắt đầu trở thành một cô giáo gương mẫu giảng dạy cho Vân Tiên…
Mười giờ sau, Vân Tiên có thể nắm vững những kiến thức cơ bản ( theo như Kim Nhi nói mà thôi, chứ những kiến thức này đem ra ngoài lại là những kiến thức cao cấp ) Lúc này đầu óc của Vân Tiên đã ù ù lên, hai mắt cảm thấy lập lòe con số 1 và 0 …
Vân Tiên lảo đảo như kẻ say rượu bước ra khỏi phòng, cảnh vật lại chuyển sáng một căn phòng ngủ đầy đủ tiện nghi. Hắn ngã mình xuống giường đánh một giấc dài tới sáng ngày hôm sau !
Sáng ngày hôm sau Vân Tiên bị đánh thức bởi tiếng chim ca, lúc này thì cơ thể của hắn đã khá hơn ngày hôm qua, không còn một lỗ máu trước ngực nữa. Mà thay vào đó là một bộ ngực săn chắc như bao người đàn ông bình thường khác.
Vân Tiên đứng dậy làm vài động tác thư giãn gân cốt, sau đó hắn nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, trên đôi môi nở nụ cười sáng lạn :
– Sống lại, thật sự là tốt !
Vân Tiên xoay người đi ngược về lộ trình cũ, hắn thấy lại vết tích trận chiến đêm nọ mà trong lòng vẫn còn rung động. Nếu như hắn không may mắn gặp được Kim Cầu, thì có lẽ giờ hắn sẽ là cái xác nằm yên trong rừng rậm này rồi.
Bóng hình Vân Tiên chầm chầm khuất sau đám cây tùng rậm rạp !
———————