Người Vô Tâm

Chương 10: Vô sương quyết


Đọc truyện Người Vô Tâm – Chương 10: Vô sương quyết

Lý Ngọc Vân đi xe về tới khu phố sáu, hắn có một căn nhà nhỏ trong này. Khu phố sau được nhiều năm liền nhận bằng khen khu phố văn hóa, người dân trong khu phố sống rất hòa thuận với nhau. Nơi đây chưa từng xảy ra tệ nạn trộm cắp, ma túy, mại dâm… Kể từ khi Lý Ngọc Vân dọn nhà tới đây thì hắn đã ưa thích con người nơi đây, tuy bình dị mà tốt bụng lắm.

Lý Ngọc Vân ôm bọc sách vở đi bộ tới trước cổng nhà, lúc này có một người phụ nữ tuổi trạc bốn mươi nhìn thấy, cười hỏi với hắn :

– Con đi học mới về đó hả ?

– Dạ ! Con vừa đi mua sách vở xong thím bảy. Lý Ngọc Vân mỉm cười nói với thím bảy. Thím bảy là một người phụ nữ sống kế bên cạnh nhà Lý Ngọc Vân. Chồng thím mất sớm để lại hai người con, người con gái lớn năm nay đã ra trường làm giáo viên, còn cậu em thì vẫn còn đi học. Thím bảy vẫn hay tự hào về hai người con của mình mỗi khi nói chuyện với bà con trong khu phố. Lý Ngọc Vân cũng yêu quý thím, vì có đôi lúc hắn về tối , cơm còn không kịp nấu thì được thím mời qua ăn cơm.

– À Ngọc Vân này, lát nữa qua nhà thím ăn cơm. Hôm nay hai chị em nó nói không về nhà, làm thím nấu cơm dư quá trời. Con nhớ qua ăn phụ thím nha !

Thím bảy cười nói.

Lý Ngọc Vân gật đầu đáp ứng rồi mở khóa đi vào trong nhà. Nhà của hắn gồm ba lầu, bề ngang năm mét dài khoảng hai mươi mét. Căn nhà khá trống trải và ấm áp, tường nhà được quét vôi màu hồng nhạt tạo ra một không gian thoải mái ấm cúng.

Ngồi trước màn hình vi tính, ánh mắt Lý Ngọc Vân chăm chú nhìn vào một hình ảnh của người phụ nữ. Người phụ nữ này tên là Hồ Tuyết Ngọc, năm nay ba mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học thủy lợi ngành quản lý thủy hải sản. Hồ Tuyết Ngọc hiện đang công tác tại công ty xuất nhập khẩu hải sản Saphoco với cương vị trưởng phòng quản lý.

Nhưng điều làm cho Lý Ngọc Vân quan tâm hơn hết là một tháng trước nàng đã mất tích trong chuyến đi công tác tại Cam-pu-chia. Cho tới hiện nay người nhà của nạn nhân vẫn chưa có tin tức gì cả, cho dù đã báo lên công an tỉnh Sóc Trăng tìm kiếm nhưng cũng vô ích, giống như Hồ Tuyết Ngọc chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy.

Lý Ngọc Vân rê chuột lướt sơ qua hồ sơ vụ án mất tích, sau đó hắn phát hiện một chi tiết là lần cuối cùng người ta thấy nạn nhân là trên chuyến xe du lịch tới cửa khẩu Mộc Bài, đó là vào ngày 19/8/20xx .

– Nàng cũng bị tổ chức diệt trừ sao ? Lý Ngọc Vân thầm nói, bởi lẽ Hồ Tuyết Ngọc này là một trong ba thành viên Ám Kiếm cùng với hắn tham dự đợt truy quét tội phạm buôn ma túy . Ngày hôm đó hắn xảy ra chuyện, nhưng hắn không biết những người khác có bị gì hay không ?! Trong linh cảm của hắn thì bọn họ cũng gặp tình huống dữ nhiều lành ít.

Lý Ngọc Vân biết Tuyết Ngọc này chắc chắn 99% là đã bị tiêu diệt rồi, hắn bèn gõ vào thanh tìm kiếm tên của hai người còn lại. Kết quả cũng nằm trong dự đoán, hai người kia cũng đều mất tích một cách phi thường, và cơ quan điều tra đành phải bó tay.

Lý Ngọc Vân tắt laptop, hắn ngã lưng về phía sau ghế tựa, ánh mắt nhìn lên trần nhà trầm tư hồi lâu, cũng không biết đang suy nghĩ gì nữa. Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn từ trong suy tư. Lý Ngọc Vân cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị số của Mỹ Hằng gọi đến, hắn do dự vài giây rồi bấm nút nhận cuộc gọi :

– Alo, cô có chuyện gì à ?


Lý Ngọc Vân mở lời chào hỏi.

– À, tay của anh đã hết đau chưa ?

Mỹ Hằng có chút lúng túng hỏi, nàng không hiểu vì sao lại gọi cho Lý Ngọc Vân. Nhưng nàng không gọi lại không thấy yên tâm , nên đành phải gọi hỏi thăm vài câu. Lý Ngọc Vân mỉm cười, cô nàng này cũng quá thiện lương rồi, hắn muốn trêu chọc nàng một tí

-Còn đau lắm đây nè, chắc bị viêm tủy luôn rồi ! Lần này cô phải đền cho tôi đó !

Mỹ Hằng hoảng hốt hỏi :

– Anh cảm thấy thế nào ? Đau lắm hả ? Anh hiện giờ đang ở đâu, để tôi bắt xe tới đưa anh đi bệnh viện khám lại.

Lý Ngọc Vân cũng không muốn trêu chọc cô nàng tốt bụng này, nên nói :

– Nhưng bây giờ lại hết đau rồi, chắc nó nghe thấy giọng nói của cô nên sợ quá bỏ chạy đó ! Ha ha …

Mỹ Hằng nghe hắn nói thế liền chu mỏ tức giận, hầm hừ nói lại trong điện thoại.

– Anh được lắm, dám trêu chọc bản cô nương. Cẩn thận kẻo tôi đánh anh đó !

Nàng nói xong liền dơ dơ nắm tay lên, nếu có Lý Ngọc Vân ở đây thấy bộ dáng đáng yêu của nàng thì không biết sẽ làm cái gì nữa .

” Cộp ! Cộp ! Cộp ! “

Cửa phòng của Mỹ Hằng vang lên tiếng gõ cửa, một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo kijama đi vào, trên tay của nàng mang theo một ly sữa tươi. Nàng mỉm cười nói với Mỹ Hằng :

– Tới giờ uống sữa rồi con. Uống xong rồi ngủ sớm, sáng mai còn phải tới trường làm thủ tục nhập học nữa.


Mỹ Hằng thấy mẹ mình đi vào liện giật mình, cuốn quýt đem điện thoại giấu xuống dưới gối nằm. Nhưng điểm ấy làm sao qua được ánh mắt của Nguyễn Bình, nàng liền kỳ quái hỏi :

– Mỹ Hằng, con gọi điện thoại cho ai vậy ? Có bạn học tìm còn à ?

– À, không có.

Mỹ Hằng không dám nói rõ, bỗng dưng lúc này điện thoại truyền tới một tin nhắn. Tin nhắn của Lý Ngọc Vân, hắn thấy nàng đang nói tự dưng cúp máy, nên bèn nhắn tin chúc nàng ngủ ngon. Mỹ Hằng dấu diếm mở tin nhắn lên, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, không biết Lý Ngọc Vân chúc gì trong đó làm cho nàng thích thú tới vậy.

Nguyễn Bình thấy bộ dáng của con gái như vậy liền có chút nghi ngờ, nàng hơi suy từ nhưng cũng không biết đang nghĩ gì, sau đó cố tình nói :

– Mỹ Hằng, cái gì làm cho con cười tươi vậy, cho má xem với được không ?!

– Mẹ, không có gì đâu.

Mỹ Hằng lại quên mẹ mình còn đang ở bên cạnh, nên hoảng hồn cất đi điện thoại di động. Thấy con gái làm động tác như vậy, giống như đang giấu diếm chuyện gì đó. Nhưng bất quá Nguyễn Bình không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài , nói :

– Mỹ Hằng, hôm nay con phải đi ngủ sớm đấy !

Thấy mẹ mình đi ra ngoài, lúc này Mỹ Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nói : ” Đều là do cái tên hư hỏng Lý Ngọc Vân kia, bằng không ta mới không như thế đâu .”

Nàng nhắn tin lại cho Lý Ngọc Vân, nói : ” Đều tại anh, xém chút nữa bị mẹ của ta phát hiện ra rồi. Bây giờ tôi đi ngủ đây, ngày mai gặp lại hén. Chúc a ngủ ngon. ” Mỹ Hằng nhắn tin xong liền nhắm mắt lại, bắt đầu mơ một giấc mơ màu hồng, nơi mà công chúa sẽ được sống chung cùng hoàng tử.

Lý Ngọc Vân cười cười nhìn tin nhắn của Mỹ Hằng , sau đó hắn đem điện thoại cất đi rồi ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu thả lỏng tâm thần đi vào thế giới Kim Cầu.

Khi hắn vừa tiến vào Kim Cầu thì liền thấy Kim Nhi đang ngủ gật trên bàn. Lý Ngọc Vân cười cười, tiến lại vỗ vai của nàng :


– Kim Nhi, sao cô lại nằm ngủ ở đây !

– Á, anh về rồi à ! Tôi đợi anh mệt quá.

Kim Nhi trong giọng nói vẫn còn mang theo chút buồn ngủ. Lý Ngọc Vân kỳ quái hỏi :

– Cô không kiếm gì làm đi ? Tại tôi bận việc ở bên ngoài , chỉ khi nào tối đi ngủ tôi mới đi vào trong này được. Vậy làm khổ cho cô rồi

– Nếu anh vượt qua cấp độ thứ 3 là có thể tự do xuất nhập vào trong không gian Kim Cầu mà không cần phải vận dụng tâm pháp nữa rồi. Anh mau mau tu luyện Vô Sương Quyết lên tầng thứ ba đi . Nếu như vậy thì mỗi ngày tôi có thế nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, tôi hết buồn chán nữa rồi ! Hi hi

Kim Nhi bực bội nói với Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân nhất thời không biết nòi gì hơn, hắn vừa tu luyện Vô Sương Quyết đúng một ngày, hỏi làm sao hắn nhanh chóng tu luyện tới tầng thứ ba chứ ? Lại nói Vô Sương Quyết này quá mức thần kỳ, nó bao gồm chín cấp bậc , có công dụng bình ổn tâm thần, để cho tâm trí thích nghi với điều kiện sống của cơ thể. Nhất là đối với một người vô tâm như hắn. Cho dù trái tim của hắn đã được thay thế bằng ” trái tim nhân tạo ” Kim Cầu , nhưng tâm tình của hắn không thể nào kịp thích ứng được, nếu như không có tâm pháp Vô Sương Quyết mà nói thì Lý Ngọc Vân sẽ hóa thành kẻ ngu si.

Trái tim của con người không chỉ là cơ quan quan trọng trọng cơ thể mà nó còn có chức năng thu thập và bình ổn tâm lý từ não bộ phát ra. Con người ai cũng có lương tâm, mà lương tâm tốt thì xuất phát từ một trái tim mạnh khỏe. Nếu một người không còn trái tim thì chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ, cho dù hắn có được thay thế bằng tim nhân tạo thì cũng không còn lương tâm, tâm lý sẽ ngày càng sa đọa và cuối cùng lâm vào bệnh trầm cảm. Nếu nhẹ thì sẽ bị ngu ngốc, còn nặng hơn thì sẽ trở thành kẻ sát nhân máu lạnh.

Lý Ngọc Vân khi nghe thấy Kim Nhi giải thích như thế liền biết tầm quan trọng của Vô Sương Quyết, pháp quyết này tuy rằng rất cao cấp, nhưng vì bảo vệ tâm thần cho Lý Ngọc Vân mà Kim Nhi không thể keo kiệt mà không giao ra chỉ dạy cho hắn. Chứ bình thường mà muốn tu luyện tâm pháp như thế, ít nhất phải vượt qua cánh cửa thử thách thứ 5 .

Lý Ngọc Vân thấy Kim Nhi có bộ dáng chán chường ra như vậy, liền an ủi nói :

– Vậy cô có thể đi ra ngoài được không ?

– Đi ra ngoài thì không được ? Kim Nhi vẻ mặt buồn rầu, nhưng sau đó hai mắt của nàng sáng rực lên, búng tai cái chóc nói :

– Nhưng tôi có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài . À nha ! Chuyện này sao tôi lại quên mất chứ .

Nói xong nàng liền nhảy tới bên cạnh Lý Ngọc Vân, vươn tay sờ trán của hắn. Lý Ngọc Vân khoát tay nàng ra, kỳ quái hỏi :

– Này, tôi đâu có bệnh, cô sờ trán tôi làm gì ?!

– Tôi chỉ muốn cài đặt tín hiệu nhận biết thế giới bên ngoài mà thôi, anh làm gì mà hung dữ vậy ! Để tôi làm vài phút, nhanh thôi mà !

Nàng nói xong cũng mặc kệ Lý Ngọc Vân, vươn tay sờ sờ trán của hắn. Khoảng chừng vài phút sau thì nàng buông tay ra, cười cười nói :


– Xong, bây giờ tôi có thể nhìn nhận mọi vật từ thế giới bên ngoài qua đôi mắt của anh rồi. Anh cũng có thể liên lạc với tôi qua tâm linh. Chỉ cần anh nghĩ tới tôi là tự nhiên tôi liên lạc được à !

Lý Ngọc Vân biết hồi nãy mình nói sai cô nàng này, nên bây giờ tỏ vẽ xin lỗi, hắn cười cười làm lành với nàng, rồi đột nhiên hỏi :

– Kim Nhi này, có phải cô cải tạo thân thể của tôi, làm cho sức mạnh của tôi tăng lên hay không ?

Kim Nhi gật gật đầu, nói :

– Đó là chuyện hiển nhiên, lúc ấy anh yếu như vậy nên tôi phải tăng cường sức lực cho anh để có thể vượt qua khỏi ca giải khẩu. Dù sao thì chuyện này cũng tốt cho anh thôi.

Sau đó nàng lại nói :

– Anh bây giờ phải cố gắng luyện xong tầng thứ nhất của tâm pháp Vô Sương Quyết, ngoài ra anh có thể tiến hành học tập hai kiến thức cơ bản về súng ống và kỹ thuật robot.

Lý Ngọc Vân hiếu kỳ với hai cái kiến thức này, hắn liền hỏi :

– Kỹ thuật súng ống là bắn súng còn robot là sao ?!

Kim Nhi đáp :

– Kỹ thuật súng ống là kỹ năng chế tạo , sữa chữa các loại súng lục, súng liên thanh, súng nhắm, … Còn Kỹ thuật robot là kỹ năng chế tạo robot tự động, các con chip được tích hợp công dụng quay phim, chụp hình, định vị vị trí qua vệ tinh. … Anh có thể học được tất cả.

– Vậy tôi chỉ có thể học thêm hai môn này thôi sao ?! Nếu muốn học nhiều hơn phải vượt qua một thử thách à ?!

Lý Ngọc Vân hỏi. Kim Nhi gật đầu, nói :

– Đúng vậy, anh phải vượt qua một cửa ải thử thách thì sẽ mở ra nhiều chương trình học tập cao cấp hơn, kể cả kỹ năng võ công cấp cao nữa. Vì thế tôi khuyên anh phải chăm chỉ luyện tập đó ! Nàng nói xong liền mỉm cười nhìn hắn.

Lý Ngọc Vân rốt cuộc đã hiểu, hắn bây giờ cũng chưa cần thiết học tập hai món này nên chưa yêu cầu. Việc bây giờ hắn chú trọng là tu luyện tâm pháp Vô Sương Quyết. Nói thật, trong một ngày đêm hắn tu luyện tâm pháp này đã nhận ra nhiều điều to lớn. Nhất là trong cơ thể hắn sản sinh ra một dòng khí nóng ấm cùng dòng khí lạnh lẽo, cả hai thay phiên nhau chạy tuần hoàn trong cơ thể hắn, làm giải tỏa cảm giác mệt mỏi, khiến cho Lý Ngọc Vân lúc nào cũng trong tình trạng đầy năng lượng.

Lý Ngọc Vân chào tạm biệt Kim Nhi, tâm thần nhất thời thoát ra không gian Kim Cầu trở về bản thân. Sau đó hắn cứ ngồi xếp bằng như thế mà tu luyện Vô Sương Quyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.