Bạn đang đọc Người Vợ Nô Lệ Của Tần Thiếu – Chương 1: Đứa Con Nghiệt Súc
Trong đêm khuya tĩnh mịch, mưa bên ngoài cứ tí tách nặng hạt mãi không dứt, không gian vô cùng ảm đạm báo hiệu một điều chẳng lành.
Tại một bệnh viện sang trọng bật nhất cả thành phố, trong phòng sinh nở lúc này, một người phụ nữ yếu đuối vô cùng chật vật mà cố gắng hết sức để rặn cho đứa bé ra ngoài.
Giữa không gian tĩnh mịch ấy, những tiếng la hét, rên rỉ chói tai như muốn xé toạc màn đêm:
– Đúng rồi, tiếp tục….
– Ahhh……..hộc…hộc…hộc
– Cố lên, đứa bé sắp ra rồi….!
– Ahhhhh…..hộc…hộc…
– Rồi, ra rồi…….
Người sản phụ ấy đã dùng hết sức lực cuối cùng của mình để cố gắng sinh cho bằng được đứa bé ra đời, cô nguyện chí dùng cả tính mạng của cuộc đời mình để đổi lấy mạng sống của đứa bé.
– Oa…oa…oa…
Tiếng trẻ sơ sinh khóc nấc lên từng hồi.
Người phụ nữ xấu số ấy, mở to đôi mắt mà nhìn con mình lần cuối, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên gương mặt xinh đẹp đó, bà mệt mỏi và thiếp đi mãi mãi, không bao giờ tỉnh dậy nữa….!
– Nhanh! Máy đo nhịp tim đâu….
– Nhịp tim giảm mạnh…..
– ……….
Ranh giới giữa sinh và tử rất mong manh, sau một hồi cật lực cứu giúp, cuối cùng, cánh của phòng sinh đã mở ra.
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Xin chia buồn cùng gia đình!
Nhạc Gia Lâm ôm đứa bé còn đỏ hỏn đứng ở ngoài chờ, nghe được tin dữ ông liền khóc lớn mà nhìn vào đứa trẻ đang nằm ngon giấc trong vòng tay mình, ông nghiến răng ken két mà oán trách đứa bé nhỏ.
– Mẹ nó, đều là tại mày, thứ nghiệt súc, đền mạng cho vợ tao…..hu hu hu….!
Dứt câu, ông ta liền buông thỏng tay thả đứa bé xuống đất, ý định rất rõ ràng,chính là muốn giết chết đứa con này.1
Thấy vậy, bác sĩ và ý tá có ở đó đều nhanh tay đỡ lấy đứa bé, một bác sĩ với ánh mắt lạnh băng sắc bén mà nhìn người cha vô cảm đến đáng sợ…!
– Anh đang làm gì vậy, anh là cha của đứa bé đó, nếu anh thật sự yêu vợ mình như vậy thì anh nhất định phải thay cô ấy chăm sóc tốt cho đứa bé mới phải chứ!
– Nó không phải con tôi, nó là đồ sao chổi, tôi không có đứa con nào sát mẫu như vậy cả!
Nhạc Gia Lâm hét rống lên rồi xoay người, cất bước bỏ đi một mạch……
Vì theo quyền trẻ em, Nhạc Gia Lâm phải buộc nhận nuôi Nhạc Trúc Hạ dù có muốn hay không thì Nhạc Trúc Hạ vẫn sẽ được pháp luật bảo vệ.
Nhạc Gia Lâm chỉ giả vờ yêu thương, ôm ấp Nhạc Trúc Hạ lúc làm giấy tờ ở chính quyền, lúc về biệt thự thì liền quăng cô cho ông bà nội nuôi.
– Hai người đem nó rồi cút về quê nuôi hết đi, ở đây chỉ tổ gây phiền phức, mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền cho hai người.
Cầm tiền rồi cút mẹ hết đi!
Ông ta không chỉ tàn nhẫn với con mình mà đến ba mẹ ruột mình cũng quá quắt như vậy.
Thật đúng là kẻ không ra gì mà, không hiểu sao mẹ cô lại lấy người như vậy để gửi gắm cuộc đời!
Thế nhưng điều đó có vẻ bình thường với ba mẹ ông ta, nghe thấy tiền, con mắt hai người họ liền sáng quắt lên.
Tiền! Tiền! Tiền!
Bọn họ là những người tham tiền đến nỗi cái gì cũng không màng.
Thật ra ông bà nội cũng chả ưa gì Nhạc Trúc Hạ cho nên cứ nhận tiền rồi bỏ mặt cô cũng được.
Nuôi cô sao? Từ đó nghe cũng thật là xa xỉ quá rồi!
Còn đứa trẻ nào bất hạnh như cô không?
– Ai cho mày ăn đấy, mày phải đợi tao ăn xong rồi mới được ăn!
– Đồ sao chổi! Đồ sát mẫu!
– Tao đánh chết mẹ mày!
Cứ thế, những nhát chỏi cứ thế vung xuống người cô, từng lời nói cay nghiệt và đay nghiến từ chính người thân của mình nói ra, thật lòng thì ai mà không buồn chứ!
Về phần ông bà ngoại cô thì cũng chẳng khắm khá hơn là mấy, bọn họ vô cùng chán ghét và hắt hủi cô, bọn họ nghĩ: chính cô là người đã giết con gái bọn họ, nhưng có một điều bọn họ quên rằng: đây chính là đứa con mà Mộng Dao đứt ruột đẻ ra!
Theo lý mà nói, đáng lẽ bọn họ phải yêu thương cô nhiều hơn, bởi cô chính là cháu ruột của họ, là con ruột của Mộng Dao!
Khóc lóc cho gớm vào, nhưng chỉ nửa năm sau, phát hiện thấy toàn bộ tài sản của người vợ quá cố Mộng Dao đều chuyển sang đứng tên con gái.
Công ty, đất đai, nhà cửa,….đều đứng tên Nhạc Trúc Hạ cả!
Ông ta ngày càng căm ghét đứa trẻ này hơn, nếu muốn an nhàn mà hưởng thụ số tài sản khổng lồ kia thì ít nhất phải đem Nhạc Trúc Hạ về “nuôi dưỡng” và bắt nó kí vào đống giấy tờ kia!
Nhạc Trúc Hạ rất thông minh, sáng dạ, có lẽ do không ai giúp đỡ lại cộng thêm ông bà nội suốt ngày mắng nhiếc, chì chiếc mà khi mới chỉ hai tuổi cô đã tự mình học cách đi tắm, tự múc cơm ăn, tự học cách nói chuyện bập bẹ, nhưng cô cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện và và có đôi phần rụt rè.
Năm hai tuổi cô trở về Nhạc Gia, dù trên người có chi chít vết thương cũ lẫn mới nhưng cô không hề mách lẻo với ai điều gì.
Nhưng may mắn là cơ địa cô rất đặc biệt, dù vết thương có sâu thế nào cũng chẳng để lại sẹo.
Cô so với bạn cùng tuổi tuy có chút nhỏ hơn nhưng bù lại, cô có một gương mặt cực kì xinh đẹp.
Không ít người phải tấm tắc khen ngợi nhan sắc của cô.
Năm Nhạc Trúc Hạ lên bốn, cha cô đã kết hôn với người phụ nữ khác – Tư Tuyết.
Dù cho cha cô có đánh đập, bắt ép cô gọi bà ta một tiếng mẹ đi chăng nữa thì cô nhất quyết không gọi! Cô đã nhận định trên đời này, cô chỉ có một người mẹ duy nhất mà thôi!
“Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng”, Tư Tuyết bề ngoài thì “ngụy quân tử” quan tâm chăm sóc cô, nhưng một khi không có Nhạc Gia Lâm ở đấy thì bà ta bắt đầu bộc lộ ra bản chất thối nát vô cùng!
– Thứ không cha không mẹ! Mày định nằm đó chờ tao dâng tới họng mày à!
– Đồ sát mẫu, mày nghĩ mày là đại tiểu thư của Nhạc Gia chắc!
– Mày y như mẹ mày, đều là nghiệt súc!
– Mày nghĩ cha mày sẽ tin mày chắc!
– Đi dọn nhà cho tao, hay mày bắt bà bầu này dọn nhà cho mày ở!
– .………
Từng lời nói ra lệnh phát ra từ con người giả tạo này, đợi đến lúc Nhạc Gia Lâm đi làm về thì giả vờ vào bếp nấu ăn, tỏ vẻ đáng thương, cực nhọc.
Nhạc Gia Lâm thấy thế liền chạy lại dừng động tác của Tư Tuyết.
– Em để đó người khác làm, đang bụng bầu thế này thì nguy hiểm lắm!
– Còn mày, con nhỏ ác độc, mày để cho dì mày bụng bầu nấu cho mày ăn sao?
Nhạc Gia Lâm nhìn sang Nhạc Trúc Hạ mà quát to.
Tư Tuyết thấy vậy liền cười thầm, ánh mắt nham hiểm, ả ta nhếch mép cười rồi giả vờ thanh cao.
– Thôi, để em làm được rồi, con nó còn nhỏ mà!
Giọng ả ta vang lên một cách đầy nũng nịu..