Bạn đang đọc Người Vợ Ma – Chương 9
Người Vợ Ma Phần 7
Trong tâm hồn anh bay giờ đang có cuộc giằng xé giữa tình yêu và sự hối hận. Tình yêu ư? Tất nhiên là Bảo Lâm đã dành cho Yến Hương từ những ngày thơ ấu cho đến lúc trưởng thành thì đã biến thành tình nghĩa vợ chồng! Tình nghĩa vợ chồng ư? Tuy chưa được mẹ cha chấp nhận nhưng đương nhiên giữa hai người đã hình thành một thứ foij là tình nghĩa rồi, thế mà tạo sao mình lại đành lòng quên đi, bỏ mặc cho người vợ chưa cưới phải gánh chịu mọi gian truân rồi đi cưới người khác? Tại sao? … Bảo Lâm cứ tự vấn lòng như thế với niềm hối hận âm thầm…! Anh giật mình khi nghe tiếng Quỳnh Hoa hỏi mình, anh cười nửa miệng rồi nói cho qua chuyện:
– Anh đâu có sao. Em hết bệnh sao anh không vui được…
Thế nhưng Bảo Lâm vừa dứt câu, tiếng khóc nỉ nôn ai oán lại chợt nổi lên ngoài bờ rào. Bây giờ thì Bảo Lâm và Quỳnh Hoa đều nghe thấy. Quỳnh Hoa điếng người xoay qua ôm chặt Bảo Lâm, cô rủ xuống như tàu lá nhắm nghiền đôi mắt còn miệng thì vừa rên vừa láp dáp những lời gì không ai nghe được. Trong khi đó Bảo Lâm cũng vừa nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện nơi bờ rào. Cái bóng toát lên vẻ ma quái huyền ảo y như trong truyện kinh dị mô tả… Bảo Lâm biết mình đã nhìn thấy được hồn ma của ai đó xuất hiện. Nhưng khi bóng trắng xuất hiện thì tiếng khóc than không còn nữa mà Quỳnh Hoa thì vẫn trong cơn mê loạn, mắt vẫn nhắm nghiền và miệng thì vẫn vừa rên vừa nói láp dáp như người tâm thần!
Bóng trắng từ từ bay lơ lững đến ngay trước mặt Bảo Lâm…. Anh há hốc mồm, hai mắt gần như đứng tròng nhìn trân trân vào hình bóng trắng toát đến lạnh người!… Khi ánh mắt vừa bi thương vừa oán hờn của bóng ma chạm vào mắt Bảo Lâm, anh chợt nhận ra khuôn mặt sầu thảm của bóng ma… “Trời ơi! Sao lại vậy hả trời!…” Bảo Lâm rống lên thống thiết … hai cánh tay giơ tới chới với như muốn ôm lấy bóng ma thì cũng vừa lúc cái bóng quay lưng bước đi… Bảo Lâm cứ giơ hai cánh tay như đã hóa thành tượng đá, anh ngẩn ngơ khi bóng trắng dần biến mất vào trời đêm!…
Quỳnh Hoa không hay biết về những diễn biến chung quanh mình. Khi bóng ma hút xa khỏi tầm mắt của Bảo Lâm cũng là lúc Quỳnh Hoa đột nhiên bật dậy ngơ ngác nhìn quanh như người vừa tỉnh cơn mê… Bảo Lâm giật mình thả rơi cánh tay trở xuống khi Quỳnh Hoa bật dậy khỏi người anh:
– Thôi, mình vào nhà đi….
Bảo Lâm nói trống không như thế rồi tự nhiên bước đi khiến Quỳnh Hoa sợ quá lật đật đứng lên bước nhanh theo. Đêm đó hai người lẳng lặng lên giường, mỗi người một nỗi riêng… vừa lo siwj ngại ngùng nên chẳng ai nói với ai lời nào.
Không biết Quỳnh Hoa nhắm mắt nằm im mà có ngủ được hay không nhưng Bảo Lâm, hình ảnh ma quái và gương mặt sầu thảm của bóng trắng lúc nãy vẫn cứ vây lấy tâm trí khiến anh đau đớn!… Bảo Lâm không thể nào quên ánh mắt bi thương thống thiết mang vẻ oán hờn của bóng ma khi nhìn anh! … Trời ơi! Tại sao lại như vậy?… bảo Lâm cứ kêu trời và hỏi như thế suốt đêm, nhưng ông trời lại ở quá xa, không có câu trả lời để Bảo Lâm có thể biết được vì sao người yêu anh lại ra nông nỗi?!… Anh vẫn mang trong long nỗi hoài nghi về cuộc sống của Yến Hương trong quãng thời gian vừa qua…. Đến bây giờ anh mới tự trách sao mình đã quá mềm yếu, quá vô tình với hai chữ chung thủy và anh thấy mình thật đáng trách!…
Chỉ có mấy năm mà bà Bích Thu dường như già đi quá nhiều! Mới hay niềm thương nhớ và nỗi ân hận khôn nguôi có sức tàn phá con người một cách nhanh chóng đến như vậy. Bà Bích Thu bây giờ không còn như xưa, bà nghỉ làm từ lâu và tinh thần sa sút thấy rõ. Bà sống trong nhà như một bóng ma, tỉnh không ra tỉnh mà… khùng cũng không ra khùng và không làm được gì có ích cho ai nhưng cũng không hại đến ai. Tối ngày bà chỉ ăn, ngủ, hết đi ra rồi lại đi vào, ngồi trầm tư một chỗ hàng giờ, gọi tên con và nói những điều gì đó với giọng nhừa nhựa chẳng ai nghe rõ bà nói gì!
Ông Vĩnh Phúc thấy vợ vậy cũng buồn, nhưng ông biết lý do tại sao bà trở nên như vậy. Ông cảm thấy nhớ đứa con gái ngoan hiền của vợ đã từng bao nhiêu năm gọi mình bằng một tiếng “ba” thân thương. Ông cũng thấy hối hận vì ngày ấy mình đã không thể hiện đúng vai trò và trách nhiệm của một người cha, không cương quyết bênh vực nó mà lại xuôi theo sự vô lý của mẹ nó… và vì thấy vợ như vậy nên bây giờ dù không biết con đang phiêu dạt phương trời nào nhưng… con trai ông cũng đã yên bề gia thất nên ông ngại khi phải nhắc đến chuyện cũ!
Biết tìm em nơi đâu
Mấy ngày sau khi nhìn thấy bóng ma trong sân nhà, Bảo Lâm cứ nung nấu ý nghĩ phải tìm lại dấu vết người xưa. Hỉnh ảnh và ánh mắt của bóng ma có sức thu hút kỳ lạ! Bảo Lâm không thể quên được bất kể ngày đêm và tình xưa dường như sống lại trong anh, say mê… nãnh liệt khiến anh không thể chịu nổi!… Bảo Lâm lại choẹt ao ước được gặp lại bóng ma nhưng cũng lạ! Khi không ngờ thì Bảo Lâm lại thấy, còn bây giờ, dù muốn thấy lại hình bóng cũ đến tê lòng, Bảo Lâm cũng không được một lần gặp nữa dù tối nào anh cũng ra ngoài sân ngồi chờ đến quá nửa đêm.
Quỳnh Hoa lây làm lạ vì mấy ngày nay Bảo Lâm tự nhiên đi làm thì thôi, về đến nhà là cứ lục tung đồ đạc lên dường như để tìm một cái gì đó khiến cô cảm thấy bực bội:
– Anh tìm cái gì nói để em tìm giúp cho.
Bảo Lâm nhăn mặt:
– Em biết cái gì mà giúp?!
Thấy chồng tự nhiên nhăn mình, Quỳnh Hoa nói mát:
– Không biết thì anh phải nói, không nói thì thôi nhăm em làm gì.
Đột nhiên Bảo Lâm sừng sộ hỏi lại:
– Bây giờ em muốn biết, muốn nói cái gì hả?
Quỳnh Hoa không kém, cô lớn tiếng cự lại:
– Cái đó tự anh phải biết chứ! Lục cái gì mà lục tung tóe đồ đạc lên ai mà dẹp nổi…
– Dẹp không nổi thì đế đó, ai mượn? Lải nhải hoài mệt quá!…
Và sau cuộc cự cãi với vợ, tự nhiên Bảo Lâm tìm thấy cái anh muốn tìm. Nó ở ngay trong quyển sổ con dưới đáy tủ mà mấy ngày nay Bảo Lâm cứ lật qua lật lại từng trang mà không thấy. Anh vội nhét nó vào túi quần.
Bảo lâm cho xe chạy chậm trên con phố vắng, gần đến số nhà mà mình muốn tìm, anh dừng xe dắt bộ trên lề dò dẫm từng số một. Con đường vắng vào thu buồn hiu hắt! Từng xác lá oằn mình dãy chết lên tiếng kêu than dưới bước chân vô tình không khiến Bảo Lâm quan tâm, lòng anh đang nung nấu ý tưởng gặp lại người xưa hay ít ra cũng khám phá được điều bí mật nào đó liên quan đến cuộc sống của nàng vì anh không tin rằng, tự dưng mình lại nhìn thấy cái bóng ma giống nàng vào mấy đêm trước. Có lúc anh không tin vào những gì mình nhìn thấy, nhưng cũng có lúc anh lại xác nhận mình không thể nhìn nhầm… cứ thế khiến cho đầu óc anh hoang mang chẳng thể tập trung làm việc gì cho ra hồn.