Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi

Chương 5: Tổng tài khai phá mỏ vàng lớn


Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 5: Tổng tài khai phá mỏ vàng lớn

Ferrari F430 màu đỏ rượu vang lướt nhanh trên đường quốc lộ, chẳng mấy chốc đã đưa Lý Thần Vũ cùng Dương Quân Nhiên đến NGS, công ti phần mềm game đứng thứ 2 tại Trung Quốc.
Lý Thần Vũ bước xuống xe, ra hiệu cho nhân viên giữ xe, tự mình mở cửa bước xuống sau đó mở cửa sau giả bộ lấy đồ. Dương Quân Nhiên có đồng bọn hiển nhiên rất lanh lẹ, không chút chần chừ bước ra khỏi xe, [Tôi đứng trước cửa công ti rồi.]. Lý Thần Vũ thản nhiên đóng cửa xe, giải thích hành động khó hiểu của mình với nhân viên kia “Có lẽ tôi để quên nó ở nhà rồi.”
“Vật kia có quan trọng không ạ?” Nhân viên cung kính hỏi.
“Không sao, tôi tự sắp xếp được. Anh đưa xe vào bãi giúp tôi, cảm ơn.”
“Vâng, ông chủ.”
Lý Thần Vũ đi đến cửa, cảm giác tầm mắt dõi theo quen thuộc liền hài lòng mỉm cười, dẫn Dương Quân Nhiên lên thẳng phòng làm việc của hắn ở tầng cao nhất.
Không hiểu đây có phải là thói quen chung của các vị đại nhân hay không nhưng hầu hết các sếp lớn đều thích đặt phòng làm việc của mình ở tầng cao nhất, thích khoanh hai tay trước ngực, đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường phố, những con người nhỏ bé dưới chân. Phải chăng đó là cảm giác ngạo nghễ của bậc đế vương?
Lý Thần Vũ một bên nhìn kế hoạch sắp xếp công việc thư ký mang đến, một bên dặn dò thư ký “Ai đến cũng phải báo trước, kể cả đám người Vương Lãng, Tô Xảo. Có sự đồng ý của tôi mới được phép tiến vào.”

“Vâng thưa sếp.” Thư ký thần tình nghiêm trọng. Nàng đi theo Lý Thần Vũ đã hơn 2 năm, tác phong làm việc của tổng tài đại nhân như thế nào lại không rõ ràng. Hắn cực kỳ không thích bị làm phiền hoặc gián đoạn khi đang tập trung cao độ, người muốn gặp hắn nếu không hẹn trước 2 ngày tuyệt nhiên sẽ không được gặp, trừ Vương Lãng và Tô Xảo là hai người chơi rất thân với hắn. Lúc này ngay cả hai người cũng bị chặn ngoài cửa, không được sự đồng ý của hắn liền không thể vào. Chẳng lẽ hôm nay sếp phải phê thảo dự án nào quan trọng sao? Nếu có sao nàng lại không nhớ? Lắc lắc đầu, thư ký Lâm Uyển Nhu lặng lẽ bước ra ngoài, đóng kín cửa, việc của sếp không nên tò mò nhiều thì hơn.
Lý Thần Vũ sắp xếp công văn, mở máy tính, bận rộn một hồi rốt cuộc cũng nhớ ra Dương Quân Nhiên.
“Tiểu Nhiên?”
Uy uy…Cậu và hắn từ bao giờ đã thân thiết như vậy? Dương Quân Nhiên trợn mắt, ngón cái bấm nhanh như điện xẹt, phóng một tin nhắn qua [Ở đây.]
“Bây giờ cậu muốn làm gì?” Lý Thần Vũ nhìn một vòng liền phát hiện văn phòng của mình rất nhàm chán, đơn điệu, cơ bản là không có gì chơi. “Có một ít sách báo ở bên kia, đều là sách kinh tế, tin tức trong giới thương nhân, cậu muốn ăn điểm tâm cũng có thể, gọi một phần chuyển phát nhanh đến là được.”
[Black Forest được không? Lần trước tôi thấy ăn rất ngon.] Dương Quân Nhiên ánh mắt chờ mong ngước nhìn Lý Thần Vũ dáng người cao ngất, thân hình rắn rỏi đáng ngưỡng mộ đứng trước bàn làm việc.
“Được, tôi sẽ gọi hai phần rồi chúng ta cùng ăn.” Lý Thần Vũ nhếch môi, ánh mắt nhu hòa đến chính hắn cũng không biết.
[Anh thích ăn ngọt?] Dương Quân Nhiên cảm thấy Lý Thần Vũ dù nhìn ngang hay nhìn dọc cũng không phải kiểu người thích ăn ngọt.

“Trước đây mẹ tôi là chủ một tiệm bánh ngọt nổi tiếng tại Pháp.” Lý Thần Vũ trầm giọng, ánh mắt như nhìn thấy quá khứ đẹp đẽ xưa cũ.
[Xin lỗi…] Dương Quân Nhiên ánh mắt vô tội nhìn Lý Thần Vũ, cậu không muốn hắn buồn.
“Hửm?…” Lý Thần Vũ có chút không hiểu ra sao.
[Mẹ anh…đã mất rồi à? Tôi thấy anh hơi buồn.]
“Không phải”, Lý Thần Vũ bật cười, bỗng nhiên cảm thấy nể phục sức tưởng tượng của Dương Quân Nhiên, “Mẹ tôi rất tốt, bà đang cùng ba tôi sống bên Mỹ cùng em trai tôi, chỉ là tôi đã lâu không gặp bà nên có chút nhớ mà thôi.”
[Gia đình anh rất hạnh phúc sao?] Dương Quân Nhiên lập tức thần thái dương quang, vui vẻ trở lại, tiếp tục sự nghiệp thêu dệt trí tưởng tượng.
“Cũng có thể nói như vậy.” Lý Thần Vũ nhẹ gật đầu, “Ba tôi là một người đàn ông tài giỏi, tuy hơi nghiêm khắc nhưng rất thương con, trên thương trường là một người khôn khéo, biết nắm bắt thời cơ, ưa mạo hiểm. Mẹ tôi là người phụ nữ đẹp và tài hoa, bà yêu thích sự nghiệp làm bánh và luôn theo đuổi sự hoàn hảo trong mỗi tác phẩm của mình. Còn em trai tôi, nó nhỏ hơn cậu hai tuổi, rất ngoan và hiểu chuyện, nó giống ba tôi thích theo đuổi những trò chơi mạo hiểm cảm giác mạnh, đặc biệt là đua xe. Chiếc F430 cũng là nó mua cho tôi đấy.”

[Gia đình anh thật sự là niềm mong ước của rất nhiều người], tôi cũng là một trong số đó.
“Chúng tôi phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có thể được như ngày hôm nay. Cái gì cũng có cái giá của nó.” Lý Thần Vũ mỉm cười, người khác khi nhìn vào gia đình hắn sẽ đều chú ý đến họ hạnh phúc ra sao, nhưng bọn họ lại luôn nhớ đến những năm tháng thăng trầm, nhắc nhở chính mình phải biết trân trọng hạnh phúc trước mắt.
Thời điểm thư ký Lâm nhận được mệnh lệnh của đại boss đi mua về hai phần bánh ngọt, nàng lập tức lo lắng cho vóc dáng cao ráo, thon dài rắn chắc mà đám nhân viên trong công ty cả nam lẫn nữ đều mê mẩn kia, Boss ăn nhiều đồ ngọt như vậy sẽ không bị béo phì chứ?
Bánh rất nhanh đã được đưa đến. Hương vị của Black Forest vẫn ngọt ngào như cũ nhưng khi hai người cùng ăn lại có thêm dư vị ấm áp nhàn nhạt bao phủ xung quanh. Cùng có sở thích về bánh ngọt nhưng khi ăn hai người lại có những biểu cảm khác nhau. Trong khi Lý Thần Vũ là thong dong, nhàn nhã ăn từng miếng bánh, ánh mắt thư thái tận hưởng thì Dương Quân Nhiên lại là cười híp mắt, ăn từng miếng rất cẩn thận và trân trọng, từ từ cảm nhận hương vị trong từng miếng bánh.
Thói quen của Lý Thần Vũ xưa nay chính là khi ăn liền không thích tán gẫu trò chuyện, nhưng khi gặp Dương Quân Nhiên thì hắn đột nhiên quên mất cả thói quen này.
Bíp.
[Tôi tới công ty anh nhưng chưa hiểu rõ lắm rốt cuộc nó làm về cái gì?]
“Đây là công ty chuyên thiết kế các phần mềm trò chơi, ngoài ra còn hoạt động trong nhiều lĩnh vực liên quan tới máy tính, phần mềm khác.” Lý Thần Vũ có điểm khó hiểu, tên công ty từ trước cổng đã xuất hiện, sao cậu không đọc được?
[Trò chơi? Là dạng trò chơi điện tử, game online sao?] Dương Quân Nhiên mắt mở to, nghe đến những thứ này cậu cảm thấy có chút mới mẻ. Những người bạn khác đều rất ham thích những thứ này mà cậu chỉ luôn lo học ngày đêm, cũng không có bạn bè nên về phương diện quá mức thông dụng này cậu lại mù mờ không rõ.

“Đúng vậy, cậu có chơi trò nào không?”
Dương Quân Nhiên nhẹ lắc đầu, có chút buồn, tốc độ ăn bánh chậm hơn, [Tôi chưa từng chơi, chỉ nghe nói thôi.]
Lý Thần Vũ có điểm đau lòng cho cậu nhóc đối diện, cố gắng, nỗ lực mà không đem lại kết quả, đồng dạng bỏ lỡ rất nhiều thứ. Hắn vươn tay xoa đầu Dương Quân Nhiên, động tác muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu, “Hiện tại thời cơ đã đến rồi không phải sao?” Hắn lần lần bắt được cánh tay cậu, kéo đứng lên “Nào, đi thôi, tôi dẫn cậu chơi game.”
Phòng nghỉ của Lý Thần Vũ có lắp đặt một dàn máy chơi game hiện đại nhất. Khác với phòng thử game, máy chơi game và cả các phần mềm ở đây đều đã được kiểm định về chất lượng nhưng có một số game mới chưa được công bố ra bên ngoài. Dương Quân Nhiên kỹ thuật sử dụng máy tính tuy không tốt nhưng chỉ cần Lý Thần Vũ hướng dẫn vài lần liền lập tức ghi nhớ và sử dụng thành thạo, hơn nữa cậu đầu óc rất nhanh nhạy với các phần mềm, xử lý thông tin tốt,những thứ phức tạp cũng không làm khó trí nhớ của cậu. Chỉ vài tiếng sau Dương Quân Nhiên đã rất vui vẻ cười liên tục, cậu gõ bàn phím đến nghiện, thành thạo hệt như một game thủ chuyên nghiệp khiến Lý Thần Vũ trợn tròn mắt.
“Cậu học rất nhanh, rất nhạy bén với công nghệ thông tin,tôi chỉ dạy vài tiếng cậu đã thông thạo như thế này, nếu đào tạo một hai tháng, không biết chừng còn tạo ra hiệu quả kinh người hơn nữa.”
[Không đâu, tôi rất ngốc, học gì cũng dở tệ, chắc chắn anh chỉ muốn an ủi tôi thôi phải không?] Dương Quân Nhiên nếm mùi thất bại đã lâu, nghe tiếng cười nhạo chê bai đã quen, làm sao cấp cho chính mình niềm tin vào bản thân nữa.
“Tiểu Nhiên, cậu phải tin vào bản thân mình chứ. Trên đời này bất kỳ ai cũng có điểm tốt điểm xấu, có thế mạnh và yếu điểm. Có thể trong các lĩnh vực khác cậu không xuất sắc, nhưng lĩnh vực này, ở cương vị là một nhà lãnh đạo của một công ty đứng thứ 2 về công nghệ thông tin, tôi dám khẳng định cậu là một nhân tài. Hãy cho chính mình một cơ hội, Tiểu Nhiên.” Lý Thần Vũ khẽ đặt tay lên vai cậu, giờ khắc này lòng tin của hắn so với mẹ càng khiến Dương Quân Nhiên cảm động. Mẹ vì yêu thương cậu mà an ủi, động viên, đặt lòng tin vào cậu, còn hắn, một người xa lạ vì cái gì phải giúp cậu, vì cái gì phải chở che cậu, vì cái gì tin tưởng cậu như thế?
Hốc mắt đỏ lên, Dương Quân Nhiên lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì hiện tại cậu vô hình, Lý Thần Vũ không thấy được vẻ mặt xúc động nghẹn ngào này của cậu, nếu không chắc cậu xấu hổ chết mất.
Lý Thần Vũ nhìn nhân vật trong game đang liên tục ra đòn hiểm giết quái, trên diễn đàn các game thủ khác xem trận đánh đều chú ý đến đây, kinh ngạc vì lần đầu tiên xuất hiện một game thủ cấp bậc cực thấp nhưng kỹ thuật có thể so với các Đại thần trong game, giết quái đến mức độ khiến người ta có ảo giác đám quái không có tri thức kia đang run sợ muốn bỏ chạy, hắn thoáng mỉm cười, xem ra lần này đào được mỏ vàng lớn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.