Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi

Chương 3: Kẻ Theo Dõi Đáng Thương


Bạn đang đọc Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi: Chương 3: Kẻ Theo Dõi Đáng Thương

Dương Quân Nhiên đi lang thang vô định trên đường. Thành phố vào buổi đêm rực rỡ dưới ánh đèn xa hoa, đẹp hơn hẳn so với ban ngày mà người đi đường cũng càng náo nhiệt hơn. Thẫn thờ nhìn tòa nhà cao ốc đối diện, trụ sở chính của công ti DPI, tài sản lớn nhất của Dương gia, đó là nơi mẹ cậu làm việc vất vả nhiều năm nay. Nhắm lại đôi mắt đã có phần nhức mỏi, tâm tình Duơng Quân Nhiên phức tạp hỗn độn, vừa áy náy, lo lắng, vừa bi thương. Cậu biết mình là người thừa kế tương lai của Dương gia, cậu rất cố gắng, rất chăm chỉ, nhưng kết quả luôn đi ngược lại sự mong đợi của cậu. Dù là học tập hay thể thao cậu đều đứng trong nhóm học sinh kém cỏi nhất trường. Một kẻ kém cỏi như cậu sao có thể trở thành người đứng đầu một công ti, gánh trên vai trọng trách của gia tộc? Cậu chỉ là một kẻ thất bại, một kẻ thừa thãi, là cái ung nhọt nhức nhối của mẹ cậu bao lâu nay mà thôi. Mỗi lần mẹ cổ vũ động viên, cậu lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng bởi cậu đã phụ sự mong đợi, niềm hy vọng của mẹ…Chỉ là lúc trước cho dù là một kẻ thất bại nhưng ít nhất cậu còn có thể không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng, để ẹ biết cậu vẫn chưa từng từ bỏ mà hiện tại ngay cả cố gắng cậu cũng không thể nữa rồi. Với tình trạng như hiện tại, người không ra người, ma không ra ma, cậu phải làm sao đối mặt với mẹ?
“Mẹ…con xin lỗi…con là đứa bất hiếu…”
Cứ nghĩ đến việc có lẽ sẽ không bao giờ có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mẹ nữa, nước mắt Dương Quân Nhiên lại không nhịn được mà tràn ra. Ánh mắt mông lung không thấy rõ đường đi trước mặt, cậu đột nhiên va phải người khác.
Bịch. Leng keng.
Lý Thần Vũ, chủ tịch tập đoàn Công ti phần mềm Game NGS. Năm nay mới 24, trẻ tuổi anh tuấn, khí độ trầm ổn, trong vòng 4 năm ngắn ngủi đã đem lợi nhuận liên tục tăng cao, NGS cũng thuận thế trở thành công ti game lớn thứ hai trong nước. Trong giới thương nhân, Lý Thần Vũ là một trong số ít tinh anh của lớp người thừa kế trẻ tuổi, cũng rất có tiếng tăm.
Thói quen vào các tối thứ bảy hằng tuần của Lý Thần Vũ chính là đi dạo phố, đến các trung tâm thương mại, tìm hiểu thị trường, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Khi hắn vừa từ cửa trung tâm thương mại bước ra liền thấy một người giống như đụng vào ai đó hơi lảo đảo lui ra sau, cùng lúc làm rơi một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng kì quái, mặt trên có đính hồng ngọc. Người kia ổn định thân mình, nhìn đám đông xung quanh cũng không rõ ai đụng vào y, lại vội vàng bước tiếp. Lý Thần Vũ nhặt chiếc nhẫn lên, ngẩng đầu định gọi người kia thì thấy y đã sớm đi xa rồi. Nhìn kỹ thấy mặt trong chiếc nhẫn có ghi một cái tên Dương Quân Nhiên, Lý Thần Vũ liền nhíu mày, họ Dương này không lẽ là Dương gia đã suy yếu thời gian trước chứ? Nhưng người đàn ông kia tuổi tác rõ ràng bất đồng, chẳng lẽ có sự trùng hợp nào đó, hay là hắn nhớ nhầm?

Dương Quân Nhiên trừng mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ ăn mặc lịch thiệp như quý ông, nhét chiếc nhẫn vốn là quà tặng sinh nhật năm cậu mười tám tuổi vào túi quần. Trông hắn chẳng có vẻ gì là thiếu tiền, thậm chí là có rất nhiều tiền, vậy mà lại là kẻ “nhặt được của rơi tạm thời đút túi”, đúng là con người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Đau khổ bứt tóc, Dương Quân Nhiên từ dưới đất đứng dậy, quyết định đi theo Lý Thần Vũ, tìm cơ hội lấy lại chiếc nhẫn.
Lý Thần Vũ sau khi ra khỏi trung tâm thương mại liền có cảm giác có người đang theo dõi hắn nhưng kín đáo liếc về phía sau vài lần đều không nhìn ra điều gì khác thường, hệt như quỷ ám vậy. Thấy trước mắt là cửa hàng bánh ngọt hắn thường đến liền mặc kệ kẻ theo dõi thủ đoạn tinh vi kia, trực tiếp tiến vào trong.
Dương Quân Nhiên ở ngay phía sau Lý Thần Vũ, thấy hành động liếc về phía sau của hắn thì thầm tặc lưỡi vì mức độ nhạy bén của hắn, đồng thời cũng vì cái liếc mắt đầy đề phòng kia mà cảm thấy người này thực đáng yêu, liền ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhìn hắn bước vào cửa hiệu bánh ngọt, nơi bán thứ cậu thích ăn nhất, cậu không chút do dự theo chân Lý Thần Vũ bước vào cửa hàng bánh ngọt cao cấp.
Theo lẽ thường đàn ông không ưa ngọt, nhất là những loại bánh kem, nhưng Lý Thần Vũ lại rất thích đồ ngọt.
“Cho một phần Black Forest.”

Black Forest là một loại đồ tráng miệng có nguồn gốc từ Đức. Bánh bao gồm nhiều lớp bánh bông lan Chocolate xen giữa các lớp kem tươi trộn anh đào, mặt trên phủ một lớp kem tươi, anh đào đen cùng Chocolate bào vụn. Chiếc bánh nổi tiếng toàn thế giới ở hương vị của loại rượu Brandy anh đào, khiến loại bánh này trở nên đặc biệt và quyến rũ hơn hẳn so với các chủng loại bánh khác.
Dương Quân Nhiên tức tối bặm môi, chưa nói cậu có bao nhiêu yêu thích bánh ngọt, chỉ riêng việc cậu đã một ngày chưa ăn gì, cơn đói có thể khiến cậu có sức ăn của ba con bò, vậy mà lúc này lại để ột người ăn món cậu yêu thích, ở ngay trước mặt cậu, thật rất tàn nhẫn mà. Dẹp đi suy nghĩ muốn ăn vụng, Dương Quân Nhiên suy sụp cúi đầu, nếu cậu liều lĩnh chấm mút bánh ngọt của kẻ trước mặt, không chỉ không đã thèm còn có thể khiến hắn phát hiện điều gì đó kỳ quái. Cậu không muốn tiếp tục chịu tra tấn nhưng cậu cũng không dám bỏ ra ngoài vì sợ mất dấu hắn, người này chân dài như vậy, hai ba bước cũng có thể mất tích ngay trước mắt cậu.
Nhìn nhìn, Dương Quân Nhiên phát hiện Lý Thần Vũ tướng ăn rất tao nhã, chậm rãi từ từ nhấm nuốt, không chút vội vàng nôn nóng, động tác cũng cực kỳ ưu nhã, chỉ là nâng tay nhấc chân cùng với người khác đồng dạng vậy mà ở trên người hắn lại mang theo cảm giác rất bình thản, quý phái mà đẹp mắt như thế.
Ăn xong bánh kem, nghĩ nghĩ Lý Thần Vũ lại lấy về thêm một phần, tính toán đặt trong tủ lạnh ăn sau, chỉ là hắn không ngờ đến phần bánh này lại tiện nghi ột kẻ khác.
Biệt thự của Lý Thần Vũ không phải rất lớn nhưng cũng thập phần đầy đủ tiện nghi và ở trong khu vực rất thanh tĩnh. Hắn tính tình có điểm lãnh đạm, không nuôi nguời làm, chỉ thuê người dọn dẹp nhà định kỳ, tăng mức yên tĩnh tối đa cho căn biệt thự.

Dương Quân Nhiên lúc này tim đập thình thịch, một bên ngắm nghía căn biệt thự xinh đẹp với hàng rào trắng, thảm cỏ xanh mượt, đài phun nước mỹ lệ, đường đi rải sỏi và đá cuội nhiều màu sắc hình dáng cùng hồ bơi lớn nước trong vắt mát mẻ, một bên lo lắng làm thế nào để cùng Lý Thần Vũ đi vào nhà.
Cạch cạch.
Lý Thần Vũ vặn khóa mở cửa, đột nhiên nghe tiếng động phía sau liền quay lại, chỉ là một hòn đá rơi bên góc tường. Hắn nhíu mày, bước vào trong nhà liền đóng cửa lại.
Hòn đá kia đương nhiên không thể tự gây ra âm thanh mà do Dương Quân Nhiên dở trò quỷ, cậu chính là thừa cơ Lý Thần Vũ quay lưng lại quan sát phía sau, lẻn vào nhà hắn. Nhìn Lý Thần Vũ tháo giày đi vào trong, Dương Quân Nhiên cũng nhẹ tay nhẹ chân đem giày cởi ra cầm trên tay, lò dò theo sau Lý Thần Vũ, mắt đảo quanh tìm chỗ cất giấu giày.
Lý Thần Vũ đi tắm rồi, Dương Quân Nhiên lập tức chạy nhanh như sóc phi xuống bếp, lục tủ lạnh đem bánh ngọt hắn mua khi nãy ra ăn ngấu nghiến, thái độ so với dân tị nạn còn hung hăng hơn. Bánh hắn mua quả nhiên là loại cao cấp cực phẩm Dương Quân Nhiên ưa thích nhất, vừa xốp mềm vừa ngọt ngào thơm ngon, ngọt mà không ngấy, béo mà không lợ. Dương Quân Nhiên thích ý rung đùi ăn sạch bách một phần bánh kem lớn, chỉ để trơ lại cái hộp rỗng liền rất có ý thức mà đem nó vứt vào sọt rác.
Thỏa mãn cơn đói, Dương Quân Nhiên mò lên tầng trên liền phát hiện Lý Thần Vũ đang ôm laptop cùng một sấp văn kiện, tập trung cao độ mà làm việc. Cậu nhàm chán ngồi xuống sôpha đối diện, cẩn thận dè dặt từng chút một đặt mông ngồi xuống, đem điện thoại ra nhắn tin chúc mẹ ngủ ngon sau đó liền rơi vào giấc ngủ. Ngày hôm nay cậu thực sự rất mệt mỏi rồi.

Lý Thần Vũ thần sắc phức tạp nhíu mày, hắn ngay cả khi vào nhà vẫn cảm giác được có ánh mắt theo dõi mình, nhưng không liên tục như trước. Đó là ảo giác hay là sự thực?
Khi Lý Thần Vũ xong việc đã hơn nửa đêm. Mệt mỏi nhu nhu trán, hắn cất tài liệu đứng dậy bước đến ghế sôpha đối diện, ý định lấy điều khiển máy lạnh, nhiệt độ trong phòng hơi thấp.
“Di?” Lý Thần Vũ kinh ngạc, hắn vừa chạm vào một thứ gì đó trong suốt hư vô, mềm mại ấm áp. Đây là thứ gì, ma quỷ? Hắn vốn không phải người mê tín, tin vào những điều kì quái kia, nhưng nếu không phải vậy đây là thứ gì? Ánh mắt theo dõi kia lẽ nào bắt nguồn từ vật này, nó đã theo hắn cả tối nay sao?
Cẩn thận sờ thêm một lần, đây là đầu, khuôn mặt, mắt mũi miệng tai ngũ quan đầy đủ, vai, tay, lưng, eo, mông, chân…Lý Thần Vũ giống như người mù sờ nắn khắp người Dương Quân Nhiên, còn kẻ đang bị ăn đậu hũ kia vẫn ngủ say như chết, không mảy may phát hiện điều gì khác thường.
“Hình dạng xem ra giống con người, hơn nữa còn là nam nhân, thân thể hơi gầy…Ừm, da dẻ nhẵn mịn, sờ cũng không tệ.”
Lý Thần Vũ nâng nhiệt độ phòng, đem “vật thể lạ” chỉnh thẳng tư thế nằm, bởi sôpha đủ rộng rãi nên cậu nằm không quá khó khăn, cuối cùng hắn còn đem chăn mỏng đắp cho cậu. Không thể không nói năng lực chấp nhận của Lý Thần Vũ quả thực siêu phàm đáng kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.