Người Vợ Câm

Chương 7


Bạn đang đọc Người Vợ Câm – Chương 7


  Vì phòng ngủ của Lộ Khiết không có TV nên nàng muốn xem phim thì buộc phải xuống phòng khách.

Nàng cũng muốn xem mấy chương trình giải trí, mặc dù đêm đã muộn nhưng nàng chỉ xem một chút

Bộ phim đang được nhiều người quan tâm đến, trong đó có cả Lộ Khiết. Thay vì xem trên điện thoại thì nàng xem bằng TV cho màn hình nó rộng, dễ nhìn cận cảnh gương mặt của diễn viên

Dương Nhạc bước ra từ trong phòng, đi gần tới cầu thang thì thấy Lộ Khiết ngồi chăm chú xem phim. Không biết trong đầu nghĩ gì, cô quay trở lại phòng làm việc

Vài phút sau, Dương Nhạc bước đến gần chỗ ngồi của Lộ Khiết , cô đặt nhẹ cuốn sổ cùng với cây bút đã kẹp sẵn bên trong.

Lộ Khiết giật mình, nàng ngơ ngác di chuyển ánh mắt từ màn hình TV lên người Dương Nhạc. Nàng nhìn xuống cuốn sổ rồi nhìn cô thêm lần nữa, gương mặt kiểu khó hiểu

Dương Nhạc không nói năn điều gì, cứ thế xoay người bỏ đi về phòng, để lại vẻ mặt hoang mang kia ở lại.

Lộ Khiết nhìn thấy cuốn sổ này trông quen mắt lắm, rất giống với cuốn sổ trong thùng giấy kia. Thế là nàng hiểu ra được mọi chuyện, cứ thế là mỉm cười thích thú.

Nàng biết Dương Nhạc quan tâm đến mình, chỉ là chị ta không muốn để lộ ra bên ngoài. Lộ Khiết ôm cuốn sổ ấy vào lòng, chẳng lẽ nguyên thùng giấy kia Dương Nhạc mua cho nàng sao

Lộ Khiết nhanh chóng cầm bút lên, tay mở cuốn sổ ra để ghi lời cảm ơn. Nàng ngạc nhiên khi thấy dòng chữ có sẵn ngay trang đầu tiên

   [Mai tôi chở cô về nhà thăm ba mẹ]

Ngay sau khi đọc xong, Lộ Khiết vui vẻ ghi dòng chữ tiếp theo ở hàng dưới. Nàng gấp gáp đứng lên, chạy nhanh trước khi Dương Nhạc về phòng

Gần bước xong bậc thang cuối cùng, Dương Nhạc bất ngờ lùi về sau một bước khi Lộ Khiết hào khởi mỉm cười chặn đường.

Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười ấy trên môi, tay đưa cuốn sổ ấy lên phía trước. Dương Nhạc cũng hiểu, cô nhận lấy rồi mở ra, đọc dòng chữ thứ hai

   [Cảm ơn chị!]

Đọc xong rồi thì lại im lặng như tờ giấy, Dương Nhạc hạ thấp cuốn sổ thì bắt gặp Lộ Khiết nhìn mình bằng đôi mắt dịu dàng. Ngay lúc này, cô bối rối lắm, giả vờ như chưa thấy ánh mắt đó.

Dương Nhạc ừ trong miệng rồi né người sang một bên để đi, Lộ Khiết hít thở thật sâu, tâm trạng tốt hơn bao giờ, tiếp tục xuống dưới xem cho hết tập phim đang chiếu dở dang.


Vừa đi về phòng, Dương Nhạc nhớ đến nụ cười và lời cảm ơn của Lộ Khiết, cô bất giác cong môi khẽ cười.

.

.

.

.

.

Gần một tuần hơn chưa về thăm nhà, trong lòng dâng lên cảm giác rất nhớ. Cứ ngỡ là rất nhiều năm chứ không phải một tuần

Lộ Khiết nhấn chuông cửa rồi lùi về sau một bước để đợi người nhà ra.

*Két*

Ông Hà mở cửa ra, ông sửng sốt khi thấy Lộ Khiết đang tươi cười nhìn mình. Ông mừng rơi nước mắt, con gái mà ông trông ngóng mấy ngày qua đây sao

Sau đó hai cha con ôm chầm lấy nhau

   “Ba nhớ con lắm, sau đến bây giờ mới về đây thăm ba hả con”

Lộ Khiết xúc động vô cùng, nàng xém chút nữa là khóc lớn luôn rồi đó.

Ông Hà lấy lại bình tĩnh, ông ngó nghiêng nhìn phía sau lưng Lộ Khiết: “Con về đây một mình sao?”

    [Con đi chung với Dương Nhạc nhưng công ty chị ấy có việc bận rồi ạ, chị ấy sẽ đến sau]

   “Thôi vào nhà đi con”


Mới ban đầu là Dương Nhạc lái xe đưa Lộ Khiết về đây nhưng giữa đường thì công ty có việc đột xuất cần cô đến đó gấp. Thế là Dương Nhạc đón một chiếc taxi để đưa Lộ Khiết về

Nàng đi vào trong nhà, nhìn mọi thứ nơi đây lại nhớ quá đi. Nàng muốn ở đây cả tháng nhưng hoàn cảnh không cho phép

   “Về rồi đó à? Chắc bên đó thất vọng về mày lắm, không nói thì làm được gì”- Bà Hà đi từ trên phòng xuống, thấy Lộ Khiết trở về liền nói lời mỉa mai

   “Cái bà này, không nói mấy lời đó là ăn cơm không ngon à”- Ông Hà thẳng thắn phản bác lại ngay

Bà Hà cũng không có rảnh đếm xỉa đến hai cha con đó làm gì cho mệt. Thái độ và lời nói chẳng tôn trọng Lộ Khiết gì hết, bà chán ghét cái mặt ấy lắm rồi

Lúc trước Lộ Khiết đã quá quen với kiểu nói chuyện này của bà Hà rồi nên bây giờ cũng không làm nàng buồn, nàng xem như gió thổi qua tai

Lộ Khiết ngồi nguyên ngày chỉ để đợi Dương Nhạc đến, nàng cứ đi ra rồi lại đi vào. Đôi mắt ngóng chờ hình dáng ấy, không biết khi nào chị ta mới tới nữa

Hay là chị ta quên rồi? Cũng có thể do công việc nhiều quá nên không nhớ là phải đến đây như đã hứa

Buổi cơm chiều được dọn lên, hôm nay có rất nhiều món ăn mà Lộ Khiết thích. Gia đình nàng ăn cơm rất sớm, năm giờ chiều là dọn bữa ăn lên

   “Lộ Khiết, vào đây ngồi luôn đi con”- Ông Hà mỉm cười nhìn về phía nàng

   [Ba cứ ăn trước đi ạ, con sẽ ăn sau]

Nụ cười trên môi ông vụt tắt, ông biết Lộ Khiết không muốn bữa cơm có tiếng cãi vã giữa ông và vợ chỉ vì nàng

Lúc này bên ngoài cổng rào, Dương Nhạc đã trở lại khá trễ so với dự kiến. Cô được một dì giúp việc mở cửa, và dì ấy tận tình dẫn cô vào nhà

Lộ Khiết chuẩn bị bước ra ngoài thì Dương Nhạc đồng thời đi vào, hai người nhìn nhau. Khi thấy Dương Nhạc đứng trước mặt, Lộ Khiết vui lắm, nàng tin là chị sẽ đến như đã nói

Bên bàn ăn cũng có ba người đang thất thần nhìn chăm chú vào Dương Nhạc với cùng một câu hỏi trong đầu: Người này là ai?

Ông Hà chủ động bước đến xem, ông đứng cạnh Lộ Khiết, nhíu mày nghi hoặc: “Cho hỏi. . .cô là. . .”


Cô nở nụ cười thân thiện: “Dương Nhạc, rất vui được gặp ba vợ”

  “Thật đó sao!? Ôi cho bác. . .à không, là ba mới đúng. Mau vào trong ngồi chơi đi con, sẵn tiện dùng bữa với gia đình luôn!”

Ông Hà rối rít vui mừng, thế là bữa cơm tạm gác lại một chút xíu nữa để tiếp đón Dương Nhạc.

Bốn người ngồi tại phòng khách, chỉ riêng Lộ Khiết là ở dưới bếp chuẩn bị nước và trái cây. Vì nàng biết nàng ngồi đó chỉ là dư thừa. Thay vì ngồi đó thì nàng đi làm việc khác còn hơn, mắc công ngồi lại chỉ khiến hai mẹ con kia ghét thêm

Người đến bây giờ vẫn còn trưng vẻ mặt sốc là hai mẹ con kia

Đặc biệt là Lộ Tâm, nàng không dám tin đây là người lúc trước nàng sẽ kết hôn. Chị ta đẹp đến mức hoàn hảo, dáng người cao ráo, gương mặt góc cạnh trông thật quyến rũ

Lộ Tâm thấy hối hận vô cùng vì đã vụt mất cơ hội ngàn vàng mà ông trời ban tặng. Chị ta không những đẹp mà còn giàu, đã vậy còn là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

Sao mà bản thân ngu dữ vậy trời, nhường người tuyệt vời này cho Lộ Khiết. Người bị câm như chị ta không xứng đáng có được

Dương Nhạc cùng trò chuyện với ông bà Hà, có vẻ khá hợp gu ăn nói. Nhưng hầu như là họ bắt chuyện trước với Dương Nhạc, còn Dương Nhạc chỉ việc trả lời và không có ý hỏi han gì

Cô nhìn quanh chỉ có ba người, vậy rồi Lộ Khiết đâu? Cô vội liếc mắt tìm kiếm thì đúng lúc này Lộ Khiết bước tới. Trên tay bưng một dĩa trái cây, còn dì giúp việc kế bên thì bưng nước

   “Con ngồi xuống với Dương Nhạc luôn đi, dù sao con bé cũng đến chơi rồi này”

Lộ Khiết gượng cười lắc đầu, nàng không thích không gian ngột ngạc ở đây. Nhất là những lời nói giả tạo từ hai người kia

Chợt nhớ ra là còn có việc phải làm mà lúc nãy định đi, Lộ Khiết lui xuống, lấy cuốn sổ trên bàn rồi đi ra ngoài.

Chẳng ai hỏi han hay quan tâm gì đến Lộ Khiết nữa, bởi vì có Dương Nhạc ở đây rồi, họ xem cô như khách quý vậy đó

Dương Nhạc xoay người nhìn theo bóng dáng ấy ra khỏi cánh cửa, trong lòng có chút bực tức. Dám bỏ cô ở đây một mình rồi đi chơi đó hả?

Thật tình thì Dương Nhạc chẳng muốn ngồi đây thêm một giây phút nào nữa. Họ nói nhiều quá khiến cô nhứt đầu, còn có cô gái lạ lùng kia nữa. Mắc cái chứng gì mà nhìn cô hoài vậy?

  “Thật ngại quá, con có điện thoại, xin phép ra ngoài nghe”- Dương Nhạc cố nặn nụ cười ái ngại rồi biện lí do

   “Không sao, con cứ tự nhiên!”

Vội vã chạy ra ngoài, cô đứng trước cửa chính rồi nhìn xung quanh để tìm Lộ Khiết nhưng không thấy đâu. Làm sao mà mới đây rồi đâu mất tiêu rồi nhỉ

Cô gãi đầu nhăn mặt: “Cô ta là ninja làng lá hay gì mà đi nhanh vậy?”


Lộ Khiết đi bộ trên đường, hai tay ôm chặt lấy cuốn sổ trong lòng. Miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn mọi thứ xung quanh trong khung cảnh chiều tà. Nàng thấy nơi đây thật yên bình, sống những ngày giản dị ở đây thật là vui biết mấy

Trên đường đi ra viếng thăm mộ của mẹ, sẵn dịp lần này thì đi luôn. Vì không biết bao giờ mới được về đây để có cơ hội lần nữa

  “Nè, cô đứng lại đó cho tôi!”

Tiếng của Dương Nhạc thất thanh kêu từ phía sau làm thu hút sự chú ý đến Lộ Khiết. Nàng thấy giọng nói này quen lắm, hình như có nghe nhiều lần rồi

Lộ Khiết xoay người ra phía sau, thấy Dương Nhạc chạy tới trước mặt, thở hỗn hển không ra hơi. Mồ hôi trên trán chảy hai bên mặt

Lộ Khiết không tin được là Dương Nhạc đi theo, rồi sao không chịu ở nhà nói chuyện mà chạy theo làm gì?

   “Bộ. . .cô gắn tên lửa vào người hay gì mà. . .đi nhanh vậy hả!?”- Dương Nhạc nói mà không ra hơi, vẫn còn đang bận thở vì quá mệt

   [Chị đi theo tôi làm gì? Sao không ở nhà nói chuyện với bọn họ?]- Lộ Khiết giơ cuốn sổ lên trước mặt Dương Nhạc

   “Cô nghĩ sao mà để tôi một mình ở đó vậy hả? Tôi. . .tôi không thân với họ như cô”- Lời nói dần bình tĩnh trở lại, cô đứng thẳng người nhìn thẳng vào mắt nàng

Thì ra là vậy, Lộ Khiết gật đầu đã hiểu lí do tại sao Dương Nhạc chạy theo. Nhưng có cần như vậy không, đối với người như Dương Nhạc thì ở đâu mà chẳng được. Chẳng phải cô cũng hay đi gặp mấy khách hàng lạ mặt sao, bây giờ cũng có khác gì đâu

Hà cớ gì phải đi theo nàng cho bằng được, còn nói là không thân với họ.

   “Cô định đi đâu?”

   [Tôi đi thăm mẹ một chút rồi về]

Dương Nhạc thấy có gì đó sai trong dòng chữ đó, cô nhíu mày khó hiểu: “Chẳng phải người phụ nữ kia là mẹ cô sao?”- Nhận thấy nét mặt đượm buồn của Lộ Khiết, Dương Nhạc biết mình không nên nói ra lời đó, cô trầm giọng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói như vậy”

Lộ Khiết lắc đầu mỉm cười, ban đầu có hơi buồn nhưng sau đó thì không còn. Nàng viết tiếp lên giấy

   [Chị có muốn đi với tôi không?]

Dương Nhạc đọc xong thì gật đầu đồng ý, thế là họ cùng đi song song với nhau. Nhờ vậy mà Dương Nhạc mới biết Lộ Khiết là một cô gái mạnh mẽ và có thể chịu đựng tất cả để vượt qua

Người như nàng đáng được yêu thương che chở và nhận được sự chăm sóc từ người thân yêu. Nhưng bên cạnh nàng giờ chỉ còn ba và cô mà thôi

Cô ta từ giờ không được ba quan tâm chăm sóc nữa rồi, vậy chẳng lẽ cô phải thay thế ba cô ta hay sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.