Người Vợ Câm

Chương 18


Bạn đang đọc Người Vợ Câm – Chương 18


Dương Nhạc loay hoay với dụng cụ nấu ăn, cô đang chuẩn bị nguyên liệu để làm bữa sáng.

Lộ Khiết đi từ ngoài vào, nàng cũng phải nấu bữa sáng cho riêng mình. Hai người không có định nghĩa nấu ăn chung

Mạnh ai nấy làm, của ai nấy ăn, không ai xâm phạm đến ai

Đưa tay chuẩn bị lấy cái nồi trên kệ thì Dương Nhạc nhanh miệng lên tiếng

   “Tôi nấu bữa sáng, cô không cần làm đồ ăn”

Sẵn tay lấy luôn cái nồi trên tay Lộ Khiết, hành động này làm nàng một phen bất ngờ. Hai mắt chớp chớp, mặt ngơ ngác nhìn Dương Nhạc

Chuyện lạ hiếm thấy đó nha, Lộ Khiết có hơi cảnh giác trong lòng. Nàng không quen với cách đối xử này của Dương Nhạc

Nhưng thôi, ai nói sao thì nghe vậy. Biệt thự này là của chị ta, cũng là chủ và có tiếng nói hơn mình

Thong thả đi lại ghế ngồi đợi. Tự nhiên tốt đột xuất làm nàng tiếp thu không kịp

Rửa sạch tay rồi bắt đầu nấu ăn. Hôm nay sẽ là món dinh dưỡng, có lợi cho sức khỏe. Hôm qua Dương Nhạc có xem hướng dẫn trên mạng, chỉ xem lại công thức chút xíu thôi vì món này cô từng nấu qua

Tập trung cao độ, tay chân nhanh nhẹn làm gọn gàng và sạch sẽ.

Từ góc độ này, nhìn phía sau, Lộ Khiết cảm thấy mình bị say đắm bóng dáng ấy. Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ ôm từ phía sau như những bộ phim trên ti vi

Bây giờ nàng cũng có suy nghĩ đó, cũng thích ôm người mình yêu giống như vậy.


Nghĩ tới thôi là mặt hơi đỏ lên hai bên má, tim được cơ hội đập thình thịch. Bỗng nhận ra suy nghĩ không nên có trong đầu, nàng vội xua tay, lắc đầu xoá bỏ

Điện thoại để cạnh bên, Dương Nhạc liếc nhìn một cái, rồi nảy ra một ý tưởng. Cô giả vờ cầm điện thoại áp lên tai, rồi tự biên tự diễn

   “Dạ. . .con biết rồi. . .sẽ đến sớm. . .hôm nay con rảnh. . .tạm biệt mẹ”

Đặt xuống bàn hai tô súp thơm ngon nứt mũi. Khói bay nghi ngút, nhìn cách trang trí rất hấp dẫn và thu hút người ăn

Hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn dài, Dương Nhạc lén lút quan sát biểu hiện của Lộ Khiết khi thấy đồ ăn cô tự nấu

Cứ tưởng là nàng sẽ vui mừng, cười tươi rồi trầm trồ thán phục nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Dương Nhạc thôi, chứ sắc mặt của Lộ Khiết bình thường.

Nấu cả buổi trời mà chẳng nhận lại được gì, một tia thất vọng hiện lên trên mặt Dương Nhạc.

   “Mẹ kêu tôi chở cô qua đó chơi”

Lộ Khiết nghe xong liền dừng lại, sao trùng hợp quá vậy, hôm nay nàng có buổi học vẽ. Suy nghĩ một hồi lâu sau đó lấy quyển sổ bên cạnh. Cầm bút lên viết rồi đẩy qua bên phía Dương Nhạc

   [Tôi tự đi được, không cần chị đưa]

   “Tôi cần. . .”- Dương Nhạc hắng giọng, ho vài cái: “Để cô đi một mình qua đó không có tôi đi cùng. . .cô muốn tôi bị ba giáo huấn một trận nữa à”

Cứ như vậy hai người không có bất kỳ tương tác nào. Lộ Khiết không đáp lại có nghĩa là nàng đồng ý

Thấy Lộ Khiết ăn gần xong, cô bắt đầu tìm chuyện nói tiếp, chưa bao giờ thấy bản thân nói nhiều như vậy


   “Bữa sáng này coi như khi nãy cô giúp tôi đuổi con gián đi. Như vậy là huề”

Sao nói riết giống như đọc thoại nội tâm vậy trời. Quê hoài nó chay luôn rồi, mà lâu cũng thấy tủi thân vô cùng

Lộ Khiết ăn trước vì vậy trở về phòng trước, còn lại Dương Nhạc vẫn còn ăn. Đợi nàng đi khuất bóng thì mới thả lỏng cơ thể ra, dựa vào ghế

Cô nhướn mày hé môi cười, làm sao mà không biết hôm nay Lộ Khiết có buổi học vẽ. Cô cố tình theo dõi ngày mà nàng hay đi ra ngoài, rồi lựa hôm nay bài ra màn kịch nói dối qua bên Dương gia

Cho khỏi đi đâu hết, đi qua chơi với ba mẹ là đủ rồi. Đến lớp học vẽ đó để gặp tên hoạ sĩ kia à, đừng có mơ

Dương Nhạc là người không thích làm lớn chuyện, chứ nếu không cô đến tận chổ đó luôn, một cái búng tay là giải thể
 
   “Ha ha ha! Khụ. . .khụ. . .khụ”- Cười khoái chí và nghiệp quật sau đó

Ho xong là bị sặc, ho như chưa từng được ho. Ho chảy nước mắt, ho đỏ mặt. Dương Nhạc đưa tay lên chùi, rồi nhìn vào tô

   “Bỏ chi mà lắm ớt thế này, làm ho muốn đầu thai”

Ngồi trong xe ngó ra ngoài đường, Lộ Khiết thấy cảnh vật bên ngoài khá lạ. Nàng ít nhiều gì cũng qua bên Dương gia trên dưới mười lần

Sao hôm nay đường lạ quá vậy, không giống với những lần trước từng qua. Lộ Khiết cũng hơi thắc mắc, muốn hỏi ai kia nhưng lại thôi

Nàng nghĩ đơn giản, chắc chị ta đi đường vòng hoặc là đường tắt cũng không chừng.

Đến nơi mới làm Lộ Khiết ngỡ ngàng đến hoang mang. Sao lại là trung tâm mua sắm, không phải Dương gia?


Nàng ngạc nhiên đến mức đơ người, nhìn quanh đã thấy Dương Nhạc đi một mạch. Bất đắc dĩ cuống cuồng chạy theo, cái con người lạnh nhạt, đi mà cũng không nói một tiếng

Cả hai vào thang máy để lên tầng bốn, tầng này chủ yếu bán mỹ phẩm và quần áo.

Thang máy dừng lại tầng hai để cho người khác vào, trong thang máy đã có sẵn bốn người rồi. Giờ thêm năm người từ ngoài đi vào thành ra hơi đông

Họ ùa vào làm náo động, dồn Dương Nhạc và Lộ Khiết vào một góc. Không gian chật hẹp, cô bị ép vào người nàng đang nép sát vào góc

Lộ Khiết đỏ mặt, thu nhỏ cơ thể lại để không phải đụng chạm vào Dương Nhạc. Còn Dương Nhạc chống hai khuỷu tay lên thang máy để che chở

Hai người sát gần nhau, hơi thở cũng có thể nghe được. Mùi hương trên người Lộ Khiết toả ra khiến Dương Nhạc không muốn rời mùi sang nơi khác

Cô cao hơn Lộ Khiết nửa cái đầu, nhìn từ trên xuống là thấy mặt nàng ửng hồng. Hai tay Lộ Khiết siết chặt vào nhau ở trước ngực, nàng không dám động đậy vì như vậy sẽ đụng vào ngực của Dương Nhạc

Tư thế thật thân mật và đầy ám muội, đầu óc không thể trong sáng hơn.

Cảm giác ngượng ngùng vẫn đi theo Lộ Khiết, nàng không thể không nghĩ tới

Trung tâm mua sắm lớn này Dương Nhạc nắm trong lòng bàn tay. Thuộc mọi ngóc ngách và cả vị trí từng cửa hàng

Cô đến đây mua sắm rất nhiều, có khi đi cùng mẹ hoặc tự đi một mình cũng có. Ở tầng bốn, có cửa hàng mỹ phẩm của mẹ cô nữa mà

Bà Dương kinh doanh mỹ phẩm nho nhỏ nhưng hầu như ai cũng biết. Người tiêu dùng rất thích sản phẩm mỹ phẩm của bà, họ luôn đánh giá tốt chất lượng

Trước tiên Dương Nhạc dẫn Lộ Khiết đến cửa hàng bán quần áo, thẳng tiến đi vào cửa hàng thời trang nổi tiếng Louis Vuitton

Đứng trước hãng thời trang đắt tiền, Lộ Khiết cứng đờ tại chỗ. Nàng thấy hôm nay Dương Nhạc lạ lắm, tự nhiên lại dẫn đi tới đây, còn có ý định mua đồ nhưng không biết cho chị ta hay là mua cho mình

Ai cũng biết rồi, giá trị của cái áo ở đây rất đắt, trên dưới chục triệu. Nếu là nàng, nàng không dám vun tiền ra mua đâu, phí lắm


   “Còn đứng đó làm gì, muốn làm bảo vệ à?”- Dương Nhạc đứng lại, xoay người nói

Nhân viên ở đây hầu hết đều biết Dương Nhạc, thứ nhất: Cô là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, luôn xuất hiện trên truyền thông và báo chí

Thứ hai: Cô thường xuyên ghé qua đây để mua sắm

Mấy cô nhân viên rất nhiệt tình và vui vẻ, họ hướng dẫn cho Lộ Khiết chọn lựa bộ đồ hợp với dáng người nàng nhất

Đứng một bên chọn lựa, Lộ Khiết lén nhìn sang bên cạnh xem cách Dương Nhạc chọn đồ như thế nào.

Điều khiến Lộ Khiết không tin được đó là nàng thấy Dương Nhạc mua đồ không nhìn giá tiền. Cứ thấy bộ nào đẹp và hợp là lấy đưa cho nhân viên

Nàng toát hết mồ hôi, lắc đầu ngán ngẩm, không hổ danh là người giàu có, đã vậy còn là thiết kế thời trang.

   “Cô thích cái nào thì lấy cái đó, lát nữa tự thanh toán”

Ạch! Lộ Khiết xoay đầu 180° nhìn Dương Nhạc bằng cặp mắt sửng sốt. Tay đang cầm cái áo muốn buông xuôi

Chị ta ác quá vậy. Dẫn người ta tới đây, cứ tưởng là mua tặng, ai mà ngờ, tất cả là giả dối. Chị ta không tốt bụng như nàng nghĩ

Mặt trắng bệch, tay run trun nhìn giá tiền cái áo khoác đang cầm trên tay

6.250.000 USD

Nuốt nước bọt, hít thở đều đặn. Nhìn số này nàng chỉ biết câm nín, mặc dù không biết đổi sang tiền Việt là bao nhiêu nhưng chắc con số phải rất lớn

Thấy Lộ Khiết cứ nhìn chăm chú vào giá tiền, cô nhân viên nghĩ nàng không biết đổi sang bao nhiêu. Cô có lòng tốt lên tiếng

   “Cái áo này có giá 142 triệu 287 nghìn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.