Bạn đang đọc Người Vợ Câm – Chương 15
Một tháng ở Ý kết thúc, giờ thì phải quay lại thôi. Chuyến bay ban đầu bị trì hoãn lại gần hai tiếng đồng hồ. Chắc do gặp sự cố hay đợi chờ người nào đó nên mới vậy
Nếu như diễn ra như dự định thì Dương Nhạc có mặt tại nhà vào buổi chiều. Nhưng do bị trì hoãn, thành ra tới tận khuya mới về được nhà
Vừa mệt mỏi vừa khó chịu
Biệt thự vẫn yên tĩnh như ngày nào. Dương Nhạc biết sau khi trở về đây thì phong ba bão tố cũng bắt đầu kéo tới. Chỉ là không biết nặng hay nhẹ thôi, chứ không thể tránh khỏi
Dương Nhạc đi vào cửa chính, nhẹ nhàng kéo vali trở về phòng trong âm thầm lặng lẽ, không phát ra tiếng động nào
Nằm nghỉ ngơi một lúc mới đi tắm rửa sạch sẽ, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản với quần ống suông.
Dương Nhạc lần mò xuống phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn bao quát rồi suy nghĩ nấu món gì đó ăn lót dạ. Trên tay luôn cầm ly nước lọc uống như chết khát
Nghĩ tới nghĩ lui chẳng đâu vào đâu, thôi thì ăn tạm gói mì với uống ly sữa là no bụng rồi. Ăn nhiều vào buổi tối rất dễ tăng cân
Lộ Khiết cứ trăn trở khó ngủ, nàng có linh cảm căn biệt thự này đang tồn tại một người. Càng nghĩ thì càng mơ hồ, nàng muốn xuống bếp tìm gì đó ăn, thôi uống sữa cho nhanh
Đi từ trên xuống dưới, phát hiện ra phòng bếp có ánh sáng. Lộ Khiết chợt nghĩ, nàng nhớ rõ là trước khi đi ngủ, tất cả đèn đều tắt hết rồi
Vậy sao đèn này còn mở. Lộ Khiết thấy ớn lạnh sống lưng, chẳng lẽ có trộm đột nhập. Ai mà đi ăn trộm lại mở đèn cho người khác phát hiện
Rồi không phải trộm chẳng lẽ là. . .ma. Mà cũng lạ nhỉ, con mà này tinh tế ghê
Sợ thì sợ nhưng vẫn phải đến đó kiểm tra. Chứ để như vậy, nàng không dám ngủ
Tô mì nóng hổi thơm ngon, mùi hương thật là khó cưỡng, còn kích thích vị giác. Dương Nhạc ngồi xuống ghế, tay cầm đũa lên rồi trộn đều
Cô có thói quen ăn là phải có ly nước bên cạnh mới được. Ráng kìm nén lại rồi đứng lên đi lấy nước
Ly nước trên tay, xoay người lại thì giật mình đơ người khi thấy Lộ Khiết đang ở phía trước. Hai người nhìn nhau, cảm xúc bấy lâu nay cất giữ trong lòng một lượt tràn về
Lộ Khiết mím chặt môi, một tháng qua, nàng luôn nhớ đến người con gái ấy. Hiện tại gặp nhau, cõi lòng xuyến xao vô cùng, cảm giác vui sướng không tả được
Nhưng nghĩ đến những gì mà Dương Nhạc đã đối xử với nàng khiến nàng thêm chán ghét. Kìm chế bản thân, làm chủ cảm xúc để không phải yếu đuối trước người từng vô tâm với mình
Dương Nhạc nắm chặt ly nước trong tay, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Đã lâu không gặp, nhìn Lộ Khiết vẫn như trước nhưng ánh mắt đó lại khác xưa rồi
Cô nhận ra chứ, ánh mắt nói lên tất cả mọi thứ. Suy cho cùng, người vô tâm, có lỗi hiện tại chính là cô. Sau này khó mà sửa đổi
Vội vàng dời tầm nhìn sang nơi khác, nói đúng hơn là né tránh. Dương Nhạc xem như bình thường, di chuyển đến chỗ cũ rồi ngồi xuống.
Tô mì này lúc nãy thấy rất ngon và hấp dẫn, muốn ăn nó ngay khi nấu chín. Nhưng bây giờ, mùi vị nó lại thay đổi, một chút chua xót, một ít đớn đau và một vài nỗi khổ tâm
Người bây giờ cũng đã trở về, không có nói một lời nào, cũng chẳng lên tiếng, đã vậy còn không muốn nhìn mặt. Lộ Khiết cười khổ, nàng đợi chờ điều này làm gì khi chính nó đã tổn thương bản thân
Dập tắt ý nghĩa trong đầu, sữa cũng chẳng còn muốn uống nữa rồi. Cảm thấy ngán tận cổ
Người ấy bỏ đi, tâm trạng Dương Nhạc mới nhẹ nhõm làm sao. Cô thở dài, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi
Sáng hôm sau, mọi chuyện diễn ra bình thường, chỉ khác nhau ở tâm trạng và suy nghĩ của mỗi người
Dương Nhạc vẫn thức sớm để chuẩn bị bữa sáng. Ăn vội miếng bánh mì sandwich, đi nhanh từ phòng bếp ra. Nhìn đồng hồ trên tay, ba chân bốn cẳng phi thẳng tới lối ra hầm xe
Đi đến cầu thang thì Lộ Khiết trên này vừa xuống, hai người một lần nữa chạm mặt. Không khí vô cùng khó xử, nàng thấy Dương Nhạc ngậm trên miệng miếng sandwich khá to
Chưa lần nào mà nàng thấy bộ dạng Dương Nhạc như thế, lúc nào cũng phép tắt, ăn uống đàng hoàng xong xuôi mới đi làm.
Nhưng bộ dạng hôm nay không giống lần trước. Trông có vẻ rất gấp gáp
Nhìn nhau chưa tới hai giây, chính Dương Nhạc né tránh ánh mắt của Lộ Khiết. Cô đi nhanh hơn ra ngoài, hi vọng một ngày gặp càng ít càng tốt.
Bản thân cảm thấy mỗi lần đối diện với Lộ Khiết là có lỗi vô cùng. Giống như đã gây ra tội lỗi rất nặng
Ông bà Dương rảnh rỗi đến thăm Lộ Khiết, tất nhiên là không thể thiếu Dương Hằng. Cả nhà ngồi nói chuyện cùng nhau ở phòng khách, hỏi thăm tình hình sức khỏe của Lộ Khiết luôn
Những lần ông bà Dương quan tâm tận tình đến Lộ Khiết, nàng cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ. Ba mẹ vợ đối xử rất tốt với nàng, nói nàng muốn muốn ăn cái gì thì bảo Dương Nhạc mua cho
Nhắc đến Dương Nhạc, Lộ Khiết hơi trầm mặt xuống, tự cười cho có lệ chứ chẳng thấy vui mấy
Bên ngoài có tiếng xe ô tô, không ai khác chính là Dương Nhạc. Cô ít khi nào về nhà giữa buổi, đặc biệt là buổi trưa
Lí do là cô để quên tập tài liệu ở nhà, không thể không về lấy được vì nó rất quan trọng. Chứa rất nhiều thông tin cần thiết và số liệu
Cô đi gấp gáp từ lối gara vào nhà. Từ xa đã nghe tiếng nói chuyện khá lớn của nhiều người, có nam lẫn nữ
Dương Nhạc hơi hoang mang cho đến khi cô nhận ra giọng nói quen thuộc.
Đến giữa phòng khách, bước chân sựng lại nhìn bốn người đang ngồi ghế sô pha. Có ba mẹ và chị gái, còn có Lộ Khiết
Bốn người kia đang nói chuyện vui vẻ thì im bặt lại khi thấy sự xuất hiện của Dương Nhạc. Bầu không khí vui nhộn tan biến, nụ cười trên môi dần tắt hẳn
Ông Dương nhíu mày nhìn Dương Nhạc, cũng gần cả tháng trời mới gặp. Ông vẫn còn giữ trong lòng chuyện kia, không thể nào nguôi giận
“Về rồi đó à, đến đây ba có chuyện muốn nói với con”- Giọng nói khàn khàn, pha một chút tức giận
Tới rồi, vấn đề mà Dương Nhạc lo lắng nhất cuối cùng cũng đến rồi. Hôm nay, một là sống hai là chết, vậy thôi.
Cô biết tính cách ba mình, là một người đàn ông có lập trường, rất khó tính trong những chuyện quan trọng liên quan tới danh dự của nhà
Ông luôn chỉ trích những ai mắc phải sai lầm, răn đe giáo dục lại người đó.
Chưa bao giờ cô khiến ba thất vọng nhưng có lẽ lần này chính là thất vọng lớn nhất đời
Hít một hơi lấy bình tĩnh, Dương Nhạc đi lại gần, cô định ngồi xuống ở phía trống kia nhưng ông Dương đã đọc được suy nghĩ đó của cô
Ông chỉ tay xuống vị trí kế bên Lộ Khiết, ghế này ngồi được hai người nhưng có đều khoảng cách rất gần.
Ngồi cạnh Lộ Khiết khiến trái tim Dương Nhạc nhảy dựng lên, cô hơi ngượng ngùng.
“Giải thích đi, chuyện con đăng bài trên mạng là sao?”
Lòng bàn tay rịn mồ hôi, Dương Nhạc bấu chặt tay lên đùi mình, ngẩng đầu nhìn ba và mẹ, cô nói: “Như ba đã thấy, con không thể để tin đồn đó làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình. Ngay từ ban đầu kết hôn, phải chi công khai thì bây giờ đâu có gặp rắc rối. Ai cũng nghĩ con chưa lập gia đình, tự nhiên đùng một cái đã kết hôn thì hỏi con phải làm sao đây”
“Tin đồn? Đó là sự thật chứ không phải tin đồn”- Ông Dương tức đến đỏ mặt, ông chỉ tay vào Dương Nhạc mà lớn tiếng: “Nói hay lắm, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi không xem ai ra gì. Con coi bản thân con đã làm được trò trống gì chưa? Ngay cả việc mang lại hạnh phúc cho Lộ Khiết mà con còn không làm được thì nói gì tới sự nghiệp cỏn con kia”
“Bớt giận đi ông, chuyện đâu còn có đó”- Bà Dương thấy chồng mình giận dữ thì lên tiếng nói vài lời
Lần đầu tiên Dương Nhạc bị ba trách mắng nặng nề giữa nhiều người khiến cô cảm thấy rất xấu hổ. Ngay cả người bên cạnh cũng giương mắt nhìn
Lộ Khiết lặng lẽ nhìn lén xem thái độ của Dương Nhạc, thấy chị ta có vẻ rất thống khổ. Những lời nói ấy của cô làm nàng thêm buồn tủi
Ngay trước mặt ba mẹ cũng buông lời chối bỏ cuộc hôn nhân này. Lộ Khiết cạn lời nhìn nơi khác thay vì để ý người vô tâm ngồi kế bên
Nàng cắn môi dưới, kìm chế bản thân để ngăn giọt nước mắt chảy ra
Hạnh phúc sao? Dương Nhạc rơi vào trầm lặng khi ba nhắc đến chuyện này. Bản thân cô còn chưa có hạnh phúc thì làm gì đủ tự tin làm người khác hạnh phúc
Cô cúi đầu, nhắm nghiền hai mắt lại, tay xiết chặt lấy góc áo đến mức gân guốc trên tay đều nổi lên
Những lời ba nói rất ý nghĩa và thấm sâu vào tâm trí Dương Nhạc. Cô là người tệ bạc, không làm được gì, không lo được cho cuộc sống hôn nhân thì làm gì có quyền lên tiếng nói về sự nghiệp
“Nếu con thấy không thích hợp để làm vợ Lộ Khiết thì ly hôn đi. Ba không muốn nhìn thấy con dâu bị con làm tổn thương dầy vò nữa. Cho nhau lối thoát đi”- Ông Dương bất lực phất tay, giọng dịu xuống như chẳng còn tâm trạng
Ly hôn? Hai người đồng loạt ngẩng người nhìn ông Dương. Câu nói đó thật bất ngờ cho tất cả mọi người, không ai muốn điều này xảy ra
Nhưng ông Dương cảm thấy Dương Nhạc làm con gái bạn thân ông hết lần này đến lần khác đau buồn. Ông hổ thẹn với người bạn thân, con gái cành vàng lá ngọc lại rơi vào tay người vô cảm như Dương Nhạc thì không đáng
Ông Dương xoa đầu, thả lỏng cơ thể dựa vào thành ghế sofa. Ông thấy cơ thể hơi mệt mỏi sau màn đấu khẩu
Tuổi già sức yếu, không nói được nhiều, càng không thể tức giận