Người Vá Xác

Chương 22: Tên Trộm Đồ Lót


Đọc truyện Người Vá Xác FULL – Chương 22: Tên Trộm Đồ Lót


Lão quỷ hừ một tiếng: “Cậu nhìn kiểu gì đấy? Chú hai và cô vợ nhỏ của cậu cũng biết cách này nhưng chú hai của cậu không muốn cậu nối nghiệp vá xác nên hai người họ mới không nói cho cậu biết!”
Tôi lại càng cảm thấy khó hiểu nên hỏi lão quỷ: “Việc này liên quan gì tới việc tôi có làm nghề vá xác hay không?”
Lão quỷ liếc mắt một cái, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Tôi vừa mới nói cho cậu biết một nửa của phương pháp này thôi, nửa còn lại thì tôi không nói đâu.

Muốn biết không nào? Nếu muốn thì cậu phải đi trộm cho tôi một thứ, tối mai đưa tới đây, tôi sẽ nói cho cậu nửa còn lại”.
Nói xong, ông ta rút ra một cái quần lót của nữ màu hồng nhạt từ chỗ lưng quần, dùng một ngón tay móc lấy nó rồi huơ qua lại trước mặt tôi.
“Chuyện này… Ông muốn tôi đi… trộm đồ lót cho ông á?”
Tôi nuốt nước bọt, nếu thật sự bảo tôi làm việc này thì đúng là còn nguy hiểm hơn việc đi đào mộ người ta lúc nửa đêm nữa.
“Thế nào? Không được à? Hơn nữa, đây không phải quần lót của người phụ nữ bình thường đâu, nó thuộc về quả phụ Vương xinh đẹp thôn các cậu đấy.

Khổ cực lắm tôi mới lấy được!”, ông ta vừa nói vừa cầm cái quần lót kia cọ cọ lên mặt.
Tôi thầm thở dài, nghĩ trong lòng, trộm quần lót thì trộm quần lót vậy, dù sao vẫn tốt hơn so với việc bắt tôi đi giết người phóng hỏa.
“Được, tôi đồng ý với ông!”

Tôi nói xong thì ông ta vỗ hai tay, cười ha hả.
“Chàng trai thông minh, quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu! Cậu phải nhớ kỹ, tôi muốn cái của quả phụ Vương cùng thôn cậu.

Nếu cậu lấy của người phụ nữ khác lừa tôi thì tôi có thể ngửi ra được đấy, lúc đó cũng đừng trách sao tôi không giúp nhé!”
Trong lòng tôi mắng thầm lão quỷ già mà không nên nết này, trên mặt lại không dám biểu hiện rõ ràng: “Được, tôi biết rồi!”
Lúc này, Chử Thất Thất đứng lên nói: “Em không đồng ý! Đầu Kim, anh đừng liều lĩnh!”
Tôi nhìn cô ấy, thái độ cũng kiên quyết: “Thất Thất, em không chịu nói cho anh biết thì anh chỉ có thể nghe theo ông ta!”
Thất Thất lập tức chất vấn tôi rằng có phải đến lời của chú hai mà tôi cũng không chịu nghe hay không.
“Anh nghe! Nhưng anh càng không muốn em bị hồn bay phách tán.

Dù sau này có tai họa gì thì cũng là số mạng của anh, anh không sợ, anh chịu!”
Chử Thất Thất cắn răng: “Nếu anh không nghe em, em sẽ chết cho anh xem!”
Lão quỷ tức khắc cười to, đồng thời còn tỏa ra âm khí lạnh lẽo dinh dính, vây quanh người tôi, tôi lập tức cảm thấy khó chịu.
Lão quỷ nói: “Chết à? Cô cũng đã chết rồi mà, sao còn chết được nữa? Ha ha ha ha!”
Thất Thất nhìn lão quỷ, rồi nhìn tôi, đâm mạnh về phía tôi, tôi đột nhiên hiểu ra, cô ấy muốn đâm vào tôi, định dùng dương khí của tôi để làm tổn thương hồn phách của mình.
Tôi vừa kịp phản ứng nhanh chóng tránh né, cô ấy còn muốn xông tới lần nữa thì lại bị lão quỷ tóm được.
Lão già này còn cười ha hả, tôi sợ ông ta lại sờ mó lung tung nên nóng nảy: “Buông cô ấy ra!”
Bây giờ lão quỷ lại nghe lời tôi, lập tức thả Thất Thất ra, giơ hai tay lên cao: “Được được rồi, nhóc con, tôi không đụng cô vợ nhỏ của cậu nữa!
Thất Thất sợ hãi, cuối cùng không định tự sát nữa.
Lão quỷ cười khanh khách: “Giờ này tối mai, tôi đợi cậu ở đây nha con trai!”
Nói xong, ông ta nhảy ra sau ngôi mộ, biến mất.
Tôi ngồi xổm xuống, nói với Thất Thất: “Đừng khóc nữa, theo anh về nhà nào!”
Thất Thất ngẩng đầu: “Em không khuyên nổi anh sao?”
Tôi gật đầu: “Anh biết em và chú hai đều là muốn tốt cho anh nhưng sao hai người không chịu tin anh một lần? Biết đâu anh sẽ không sao.


Thêm nữa, anh thật sự muốn cứu em!”
Thất Thất im lặng, do dự một chút.

Tôi nhìn ra được, cô ấy cũng muốn sống.
Cô ấy đứng lên, lặng lẽ theo sau tôi, chúng tôi cùng nhau về nhà.
Cô ấy theo tôi vào gian nhà chính, tôi đốt nến.

Thất Thất đã nói với tôi là cô ấy không thể tiếp xúc với ánh đèn điện và mặt trời nhưng ánh nến thì không sao.
Tôi treo nón cói lên tường, nhìn hai chân Thất Thất: “Em đã biết cách để anh có thể cứu em, không bằng em nói cho anh biết đi, anh đỡ phải dính líu vào lão quỷ kia”.
Chử Thất Thất thở dài: “Thật ra em cũng không biết hết toàn bộ, chú hai không nói hết cho em nghe, có lẽ cũng là sợ em nói cho anh biết”.
“Vậy em cứ nói những gì mình biết cho anh nghe xem”.
Thất Thất nhẹ nhàng gật đầu rồi nói với tôi là thật ra 21 người đều phải là người mới vừa chết, muốn tìm được 21 người mới chết trong vòng 49 người không phải là việc dễ dàng.
Huống chi người đã chết thì đều mong được toàn vẹn, cơ thể tóc da phải đầy đủ.

Nhà người chết có lẽ sẽ không đồng ý cho tôi lấy tóc của người thân đã khuất đi.
Tạm thời không nói tới chuyện tôi không có tiền, cho dù có đi chăng nữa, dùng tiền mua tóc cũng chưa chắc thành công.

Còn một điểm quan trọng nhất là khi cắt tóc thì nhất định phải làm đầy đủ nghi thức của nghề vá xác, cần thắp nhang.
Điều này có nghĩa: Tôi cần dùng thân phận người vá xác đi tu chữa hoặc trang điểm thi thể cho người ta, sau đó lại thừa cơ trộm tóc.
Chú hai không muốn tôi làm nghề khâu tử thi nên mới không cho phép Thất Thất nói với tôi biện pháp này.
“Anh cần lấy một nhúm tóc thôi hay là phải cạo hết? Tóc ai cũng được à?”, tôi hỏi.
Thất Thất lắc đầu: “Em cũng không biết nhưng chắc chắn là có điều kiện”.
Xem ra điều này chỉ có thể hỏi từ miệng lão quỷ.
Tôi nói với Thất Thất, ngày mai tôi sẽ đi trộm quần lót của quả phụ Vương cho lão quỷ, sau đó, tôi sẽ đưa cho ông ta vào buổi tối, hi vọng Thất Thất sẽ không ngăn cản mình.
Chử Thất Thất không nói gì, tôi hỏi lại lần nữa.
Cô ấy nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới ngước mắt lên nhìn tôi, lúc này, ánh mắt cô ấy rất kiên định.
“Ngày mai anh đi trộm quần lót phụ nữ thì chắc chắn là không dễ, chi bằng đợi tối mai, khi mặt trời xuống núi, trời tối rồi em sẽ đi với anh”.
“Em… sẽ không quấy rối anh chứ?”, tôi cảm thấy hơi khó tin.
——————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.