Bạn đang đọc Người Truy Tìm Dấu Vết FULL – Chương 15
Sau khi về đến trung tâm thông tin, Hạ Minh được biết cảnh sát đã điều tra ra biển số xe taxi chở bọn tội phạm hai lần đến và đi, cảnh sát đã cử người đến công ty taxi tiến hành xác thực.
Không khí nặng nề căng thẳng trong phòng chỉ huy tan biến, hầu hết mọi người đều tin rằng đã điều tra ra xe taxi thì công việc điều tra tiếp theo sẽ nhàn hơn rất nhiều, sẽ nhanh chóng điều tra ra chỗ trú ẩn của bọn tội phạm, công việc truy tìm dấu vết cũng sắp đi đến hồi kết, chỉ còn giao cho đội cảnh sát hình sự bố trí bắt tội phạm là xong.
Sau nhiều ngày liên tục nỗ lực làm việc, mọi người đều đã mệt rũ, đêm nay chỉ giữ lại một số ít nhân viên tiếp tục công việc, mọi người hầu hết đều về nhà dưỡng sức, đợi thông tin rõ hơn vào ngày mai.
Nhưng Hạ Minh không hề lạc quan, nếu đúng như anh nghi ngờ, kẻ chủ mưu phía sau bọn tội phạm là người của trung tâm thông tin, thì cho dù bọn chúng có lên xe taxi, thì sau đó chắc chắn sẽ có những thủ đoạn tinh vi khác để che giấu hành tung.
Một người trong ngành ở trung tâm thông tin thiết kế hành động phạm tội, tất sẽ có đủ các loại thủ đoạn chuyên chống lại trinh sát điện tử.
Có điều, lúc này, tất cả đều là phỏng đoán, anh cũng không có biện pháp khả thi nào, đành đợi kết quả điều tra xe taxi vào ngày mai.
Không bao lâu, anh nhận được điện thoại của Lý Trung Hậu, giọng Lý Trung Hậu trong điện thoại có gì đó khác lạ, đầu tiên anh ta hỏi anh đang ở đâu, sau khi biết anh vẫn đang ở trung tâm thông tin, anh ta liền hẹn gặp anh ở đại sảnh tầng 1 có chuyện cần bàn, thái độ đầy bí ẩn.
Mấy phút sau, Hạ Minh xuống đại sảnh tầng 1, Lý Trung Hậu gọi anh ra một góc khuất ở phía ngoài sảnh, thận trọng quan sát xung quanh rồi hỏi: “Hạ này, có phải cậu đã làm gì đó đắc tội với Trương Cường?”
“Đắc tội với Trương Cường?” Hạ Minh nhớ lại, “Anh muốn nói đến chuyện hôm qua tôi hỏi về nội tình vụ cướp tiệm vàng?”
“Cậu đã gặp Thẩm Nghiêm chưa? Chuyện đó không sao, cậu không biết nên không có tội.”
“Thế thì không còn chuyện gì khác.” Anh lật lại kí ức mấy hôm nay tất cả anh cũng chỉ nói với Trương Cường có mấy câu, lấy đâu ra chuyện đắc tội.
“Thế thì lạ thật đấy” Lý Trung Hậu nheo mắt, “Lúc chiều Trương Cường bỗng nhiên đến gặp tôi, đưa ra một số yêu cầu mà tôi không có quyền quyết định.”
“Anh ta nói gì?”
“Anh ta yêu cầu tôi cung cấp danh sách toàn bộ những người tham gia vào quá trình thiết kế, khai thác và thí nghiệm hệ thống an ninh đời thứ ba trong công ty chúng ta, dự án này liên quan đến nhiều người như vậy, tôi lại không phải là quản lý, tôi làm sao mà biết được?”
Lý Trung Hậu bật cười vẻ giễu cợt, “Kể cả là tôi có danh cách, đó cũng là bí mật kinh doanh của công ty, tôi làm sao mà cung cấp cho anh ta được?”
“Thế anh nói thế nào?”
“Tôi nói thật thôi, tôi chỉ phụ trách kết nối thiết bị phần cứng của Công an, mọi việc liên quan đến hệ thống đời thứ ba không thuộc phạm vi quản lý của tôi, tất nhiên là tôi không có danh sách.
Không chỉ thế, anh ta còn đưa ra một yêu cầu rất buồn cười, anh ta muốn chúng ta tạm dừng mọi việc liên quan đến hệ thống đời thứ ba, tạm thời niêm phong toàn bộ kho dữ liệu.”
Hạ Minh cũng ngạc nhiên: “Làm sao có thể làm thế được?”
“Đúng thế, làm gì có chuyện đấy, đúng là nực cười!” Đến cả một người thật thà như Lý Trung Hậu mà giọng cũng đầy vẻ coi thường và bất mãn, “Tôi nói thẳng luôn với anh ta, trong những người được công ty cử đến trung tâm, tôi phụ trách phần cứng, cậu phụ trách phần mềm, những việc bình thường tôi và cậu có quyền quyết định, nhưng nếu liên quan đến hệ thống đời thứ ba, tôi với cậu không quyết được.
Nếu muốn tạm ngừng hệ thống, niêm phong kho dữ liệu, cả công ty chỉ có sếp lớn của chúng tôi mới có quyền quyết.
Trương Cường nghe tôi nói thế, Cũng không nói gì được nữa.”
Ẩn ý của Lý Trung Hậu rất rõ ràng, đối với công ty Đại Khang, Trương Cường chỉ có thể chỉ huy được những người cử đến trung tâm, còn đối với sếp lớn của công ty Đại Khang, cấp bậc như Trương Cường hoàn toàn không đủ tư cách đưa ra yêu cầu.
Điều này hoàn toàn không phải là nói quá, là một doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhất Trung Quốc, gã khổng lồ có cổ phiếu loại A trị giá mấy trăm tỉ nhân dân tệ, những lĩnh vực kinh doanh chủ yếu đều có mối quan hệ với chính quyền các cấp, thậm chí tổng bí thư cũng từng đến công ty thị sát, một trưởng phòng quèn như Trương Cường, đến công ty Đại Khang cũng chỉ được cán bộ quản lý ở cấp bậc giám đốc bộ phận đón tiếp, lãnh đạo cấp cao còn không ra mặt, huống hồ là sếp lớn.
Hạ Minh cau mày không hiểu được tại sao Trương Cường, một người được coi là hiểu rộng biết nhiều, tính cách cũng cẩn trọng lại đột nhiên đưa ra một yêu cầu bất khả thi như vậy?
Lý Trung Hậu vỗ vào vai anh, nói vẻ đầy ẩn ý “Hạ à, chuyện này tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi, cậu cũng không cần quan tâm quá.
Mọi người đều biết Trương Cường thân với Hải Hoa, nếu anh ta cố ý gây khó dễ, thật sự quá đáng quá, chúng ta cũng không cần có nhịn cho hài hòa, cứ đến gặp thẳng phó Cục trưởng Vạn, ông ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta.”
Lúc này Ứng Văn Bác đi qua ở đằng xa, cả hai người đều dừng lại không nói nữa, Ứng Văn Bác nhìn họ một cái làm như không thấy đi luôn..