Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng

Chương 22


Đọc truyện Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng – Chương 22

Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng.

Mạc Hiểu đã sớm tỉnh, tinh thần tỉnh táo không còn buồn ngủ, vừa nhìn đồng hồ thấy mới hơn 6h, liền rời giường học kịch bản.

Mắt nhìn kịch bản trong lòng lại bận tâm hôm nay Cố Ngôn Thầm gặp mặt bên Hoa Viễn, kéo dài tới bảy giờ đến một câu lời kịch cũng không vào đầu, phiền não mà tùy ý để kịch bản trên gường, thay quần áo đi nhà ăn ăn sáng.

Dùng đĩa nhỏ kẹp một cái bánh bao kim sa trứng sữa, cầm một ly sữa bò đang tìm chỗ ngồi, quay người lại liền thấy Cố Ngôn Thầm ngồi gần cửa sổ.

Không cần suy nghĩ, đi về phía Cố Ngôn Thầm.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào cửa sổ, tà tà một đường chiếu trên gò má anh, làm cho mặt mày cực kỳ sạch sẽ, như vẩy mực phác thảo*.

*ý mặt mày như tranh vẽ, có một thể loại tranh dùng mực tàu vẩy trên giấy tuyên thành, phóng khoáng tự do, không câu thúc trong nghệ thuật phác thảo

Áo sơ mi trắng thuần, cà vạt màu lam phớt hồng, một bộ khuy cài tay áo màu đen cùng một chiếc kẹp cà vạt trơn nhẵn phản quang, ăn mặc rất chính thức, có vẻ trầm ổn hơn nội liễm hơn rồi.

Cố Ngôn Thầm bưng chén cà phê lên, nhấp một ngụm, ngước mắt liền thấy Mạc Hiểu ngồi đối diện với anh, cười ngọt ngào chào hỏi chính mình, “Đạo diễn, chào buổi sáng nha~.”

Đặt ly cà phê xuống, nhìn người đối diện, “Sớm.”

Ánh mặt trời bảy giờ sáng, có chút không khí lười biếng, bầu trời một màu lam nhàn nhạt, mây trời trắng noãn, êm đềm mà tươi đẹp.

Hai người lẫn nhau nhìn về phía đối phương, tựa như đều bao hàm chút tình mềm mại sâu cạn đan vào nhau.

Nếu như trong sinh hoạt vẫn luôn có thể lười biếng như vậy, không nhanh không chậm sống qua ngày thiệt tốt biết bao. Nhưng bọn họ sắp đối mặt với một việc cực kỳ trọng yếu, Hoa Viễn có đầu tư hay không, liên hệ gắt gao tới sự sống còn của đoàn phim Niên luân.

Mạc Hiểu lấy bữa sáng không nhiều lắm, trong chốc lát cũng xong, Cố Ngôn Thầm vừa vặn cũng ăn gần xong khi Mạc Hiểu vừa tới.

Sau khi ăn xong bữa sáng, ở cửa nhà hàng mỗi người một ngả, Mạc Hiểu dùng mũi giày cà cà mặt đất, chút tâm tình nhỏ giấu ở đuôi mày, “Mong hôm nay mọi việc đều thuận lợi.”

“Ừm, cảm ơn, nhưng mà…” ánh mắt Cố Ngôn Thầm sâu mà sáng, xôn xao chút ý cười trong vắt, “Em không đi cùng sao?”

“Hả?” Mạc Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, bất ngờ trên mặt rất nhanh chuyển thành vui vẻ, dù sao vẫn có đạo diễn đưa diễn viên đi kéo đầu tư cùng, dứt khoát đồng ý, “Đương nhiên đi cùng.”

Cố Ngôn Thầm giơ cổ tay liếc nhìn thời gian, “Thời gian cũng xấp xỉ rồi, đi thôi.”

Khi đến bãi đậu xe thì Tô Trạch Viễn đã đứng cạnh xe, cũng áo sơ mi cà vạt quần tây, khó có được dáng vẻ ăn mặc chính thức như này.

Vẫn là Cố Ngôn Thầm lái xe, Mạc Hiểu ngồi hàng sau, Tô Trạch Viễn ngồi ghế phụ lái.

Anh ta vừa lên xe đã đẩy đẩy cặp giày cao gót kia, cường điệu chất vấn: “Con bà nó, sao vẫn còn đôi giày này ở đây? Cố Ngôn Thầm, cậu có phụ nữ thật đấy à! Mẹ nó, chuyện này không khoa học.”

Mạc Hiểu lúc đầu vốn không phản ứng kịp Tô Trạch Viễn nói giày gì, đột nhiên trong lòng sáng tỏ, là giày cao gót của cô mà? Xui xẻo.


Mạc Hiểu cho rằng theo tính cách của Cố Ngôn Thầm chắc chắn sẽ không phản ứng lại, kết quả cô nghe được anh nói: “Mình có phụ nữ bên người là bất thường?”

Mình, có, phụ nữ, rất, bất thường, sao?

Mạc Hiểu: “!!!!”

Những từ này lăn qua lăn lại trong đầu nhấm nuốt nhiều lần, không có gì bất thường!

Tim đập thình thịch rất nhanh, đạo diễn anh đang ám chỉ hả??

Tô Trạch Viễn lại khinh thường mà “Cắt” một tiếng, “Có quỷ mới tin.”

Sau đó lùi người dựa ghế quay về sau nói với Mạc Hiểu: “Dạng người như núi băng nghìn năm này, không thú vị cũng lạnh nhạt, em tin cậu ta có bạn gái không?”

Mặt Mạc Hiểu đỏ hồng lên, tin tưởng mà, khi nhiệt tình thực sự rất nóng bỏng.

Tô Trạch Viễn thấy thần sắc Mạc Hiểu như đang suy nghĩ, cho là cô cũng đồng ý, còn tiếp lời nói: “Nếu là em, em có thích kiểu người đàn ông này không?”

Thích muốn chết, Mạc Hiểu nhấp môi dưới, mắt liếc trộm Cố Ngôn Thầm.

“Cậu xem, bình thường nghiêm túc muốn chết, con gái nhà người ta còn không dám nói thật.” Tô Trạch Viễn xoay người lại tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt thở dài, “thật sự lo lắng câu sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.”

Xuyên qua kính chiếu hiệu, biểu tình của cô gái nhỏ đều thấy được, Cố Ngôn Thầm cong miệng, không nói chuyện.

Một giờ sau, tới tòa nhà văn phòng của Điện ảnh và truyền hình Hoa Viễn, Tô Trạch Viễn trong lòng không yên, khi ô tô chạy vào hầm để xe bên dưới anh ta bắt đầu chỉnh trang đầu tóc vạt áo. Xe dừng lại anh ta liền vội vàng xuống xe.

Mạc Hiểu không tiện cùng họ lên trên bàn bạc, định ngồi trên xe đợi.

Cố Ngôn Thầm xoay người, mượn ánh đèn hơi tối ở gara nhìn cô.

“Em không lên cùng đâu.” Mạc Hiểu nhẹ nói, dáng dấp nhu thuận, Nhìn mặt mày Cố Ngôn Thầm trầm tĩnh, dịch người về phía anh, thân nghiêng về phía trước, ánh mắt lại nhìn xuống tay anh đang đặt trên ghế xe, ngón tay khẽ động giơ lên.

“Chờ tin tốt của anh.”

Cố Ngôn Thầm hiểu rõ ý cô, lật tay nắm chặt tay cô, ở trong lòng bàn tay cô khẽ nhéo một cái, như đang trấn an, “ừm, sẽ về nhanh thôi.”

Dù Cố Ngôn Thầm nói sẽ nhanh trở lại, Mạc Hiểu vẫn đợi họ thật lâu. Thật sự chờ đến sốt ruột, lại sợ quấy rối bọn họ trao đổi, không dám gọi điện thoại cho anh.

Ngồi trên xe bí bách quá mức, trực tiếp xuống xe hít thở không khí, xuống xe dựa vào thân xe lướt weibo, #Niên luân vs Thời đại đứng đầu, trọng tâm câu chuyện còn đang kéo dài lên men, chỉ là lên men sau Thời đại trở thành nấm hữu sinh, Niên luân bị lên men thành vi khuẩn.

“Mạc tiểu thư, đã lâu không gặp.”


Cách đó không xa vang lên giọng nói, tay Mạc Hiểu đang lướt điện thoại khựng lại một hồi, thực sự là oan gia ngõ hẹp.

Trương Kình Vũ một thần vest thẳng thớm, tay áo đồng hồ kẹp cà vạt không cái nào không quý, đã lâu không gặp thua lỗ cũng đều tốt lên.

Lúc này hắn ta đang ngẩng đầu bước tới, dáng vẻ người đàn ông thành công, chính là dạng người ngưu bức tiện* kèm theo âm hưởng ánh sáng lên sân khấu.

*ngưu: cố chấp, ngang bướng/ bức: ngạo mạn, kiêu căng/ tiện: hèn hạ, ti tiện.

Mạc Hiểu bị đồng hồ nạm kim cương của hắn ta lay động chói mắt, Trương Kình Vũ còn nói: “Cô Mạc, gần đây tốt chứ.”

“Đương nhiên tốt.” Mạc Hiểu nhàn nhạt.

“A-” Trường Kình Vũ cong môi, “Không biết cô Mạc cân nhắc đề nghị của tôi đến đâu?”

Mạc Hiểu rốt cuộc cũng tắt điện thoại nhìn thẳng vào Trương Kình Vũ, giả vờ nghi ngờ nói: “Đề nghị? Đạo diễn Trương có đề nghị gì sao?”

Trương Kình Vũ ung dung thong thả sửa lại tay áo, “Mới vừa thỏa thuận hiệp nghị hợp tác với Điện ảnh và truyền hình Hoa Viễn, Hoa Viễn trở thành người đầu tư lớn nhất của , cộng thêm thế lên gần đây của quả thực là như hổ thêm cánh rồi.

Trong lòng Mạc Hiểu trầm xuống, khó trách họ đi lâu như vậy…

Hoa Viễn thật sự đầu tư thì phải làm sao?

Trương Kình Vũ không nhanh không chậm nói tiếp: “Không biết cô Mạc có suy nghĩ gia nhập đoàn phim không? Gần đây nữ chính có thể sẽ biến động. Dù dính scandal nhưng vẫn là đóa hoa hồng, tôi muốn cô Mạc là một người rực rỡ, biết con đường nào mới là đường quan thênh thang.”

Mạc Hiểu bình tĩnh liếc mắt nhìn Trương Kình Vũ, chợt cười nhẹ, mắt mang ý đùa cợt, “Tôi tự biết nên đi con đường đó, nhưng cũng tự biết còn đường đó dù thế nào cũng không thể đi, đó chính là -” nhướng nhướng mày, đọc nhấn từng chữ thật nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng: “Không, cùng, tiểu, nhân, làm, đồng bọn.”

Trường Kình Vũ mặt sượng, mắt càng tối thêm, sau đó nở nụ cười, “Không sao cả, còn nhiều thời gian, hối hận thì tùy thời tìm tôi.”

Mạc Hiểu “Ah” một tiếng cười lạnh, mắt khồn thèm liếc, vuốt vuốt tóc xoay người rời đi mà không nhìn Trương Kình Vũ.

Mạc Hiểu vừa đi, nụ cười trên mặt Trương Kình Vũ rốt cuộc không giữ được nữa, sắc mặt triệt để tối xuống, có cảm giác dùng hết sức vào bông vải, vô lực.

Hắn ta “thao” một tiếng, chợt đá về phía cửa xe, trợ lý cũng run lên, “Mẹ kiếp, ông đây không tin không ngủ được cô ta.”

Mạc Hiểu ở trước mặt Trương Kình Vũ biểu hiện nhẹ nhàng không để ý, thực ra trong lòng nóng như lửa đốt, một mạch đi ra khỏi bãi đỗ xe, lại không biết nên đi đâu.

Kết quả thấy một chiếc Land Rover màu đen đang lái đến, có thể đúng là xe Trì Duệ.

Mạc Hiểu đợi Trì Duệ dừng xe xong, lúc này mới tiến lên đón.


Trì Duệ thấy Mạc Hiểu, nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”

Mạc Hiểu hơi gấp, hỏi ngược lại: “Anh tới Hoa Viễn làm gì? Có thể đưa em lên cùng không?”

Cô là nghệ sỹ trong công ty Kỳ Duệ, trong giới nổi danh là người thương vợ, cho nên cùng Trì Duệ đi Hoa Viễn sẽ không lo người khác hiểu lầm.

“Đàm luận hợp tác phim điện ảnh mới.”

Trì Duệ đi hướng thang máy, Mạc Hiểu không nói hai lời lập tức đuổi kịp.

Anh ta vừa nói phim điện ảnh mới không phải hả! Nếu như Quang ảnh của Trì Duệ và Hoa Viễn liên hợp sản xuất phim thì còn không đánh thành cặn bã trong một giây à. Trong lòng Mạc Hiểu lo sợ, lòng bàn tay dính dính một mảnh mồ hôi lạnh.

Trì Duệ lần này muốn gặp là Lý tổng của Hoa Viễn, vừa hay Lăng Mạc Hủ cũng dẫn tiến Lý tổng.

Cho nên khi cửa phòng làm việc vừa đẩy ra, Mạc Hiểu đã nhìn thấy Cố Ngôn Thầm đang ngồi đối diện cửa. Lúc này bên trong đang trò chuyện vui vẻ rộn ràng, làm cho Mạc Hiểu không hiểu kiểu gì, Trương Kình Vũ mắc chứng huyễn tưởng à?

Cố Ngôn Thầm ngược sáng, Mạc Hiểu không rõ biểu tình trên mặt anh, kiên trì đi theo phía sau Trì Duệ vào trong.

Tô Trạch Viễn thấy Mạc Hiểu đến thì sững sờ, không nói gì, rất nhanh khôi phục dáng vẻ ung dung.

Lý tổng đứng lên bắt tay với Trì Duệ, Mạc Hiểu, bắt chuyện mời họ ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Thầm: “Đây chính là Trì tổng tôi vừa nhắc đến.”

Cố Ngôn Thầm gật đầu chào hỏi Trì Duệ, thần sắc tự nhiên, Khi ánh mắt chuyển qua trên mặt Mạc Hiểu, dường như có hơi dừng lại, lại giống như không có chuyện gì xảy ra chuyển đi, làm cô vô thức chột dạ.

Lý tổng tiếp lời nói với Trì Duệ: “Đây là đạo diễn Cố, là một bên hợp tác dẫn tiến, gọi cậu qua đây để nói chuyện bộ phim trước đó chúng ta coi trọng nhưng chưa tìm được đạo diễn thích hợp. Tôi muốn để đạo diễn Cố đạo diễn.”

Trong quá trình nói chuyện về sau, Mạc Hiểu cố hết sức góp nhặt thông tin cũng đã hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Trương Kình Vũ không biết làm thế nào chiếm được thông tin Cố Ngôn Thầm tới Hoa Viễn kéo đầu tư, giành trước Cố Ngôn Thầm thấy Lý tổng. Hai bên trò chuyện vui vẻ, mặc dù chưa ký hiệp nghị bằng văn bản, nhưng lúc đó Lý tổng đã thiên hướng đầu tư , ý nói người đầu tư đứng đầu trong lời nói cũng rõ ràng.

Cho nên mới có một màn vô cùng đắc ý của Trương Kình Vũ trong nhà xe.

Tiếp đó Lý tổng gặp mặt Cố Ngôn Thầm chờ đã lâu bên ngoài, vừa mở miệng đã xin lỗi, hiên nay đã lập kế hoạch đầu tư phim điện ảnh tương tự, tạm thời không suy nghĩ đến , chờ mong lần hợp tác kế tiếp vân vân.

“Tới trước tới sau là chuyện thường tình, Lý tổng không cần quá để ý.” Cố Ngôn Thầm bình chân như vại, gật đầu cười nói: “Nghe nói Lý tổng năm trước đã xem xét một kịch bản, khổ nỗi không tìm được đạo diễn thích hợp nên vẫn chưa thể tiến hành quay chụp. Vừa hay trước khi về nước tôi đã muốn mua bản quyền kịch bản này, lại chậm chân một bước, chưa chuẩn bị trước làm toàn bộ nước chảy về Đông. Nếu thuận tiện, tôi muốn bàn bạc bộ phim này với Lý tổng.”

Ấn tượng đầu tiên của Lý tổng với Cố Ngôn Thầm là còn quá trẻ, kết quả anh lại nói một đoạn lễ phép đầy đủ, nhưng lại không kiểu ngạo cũng không siểm nịnh, khí thế không thua kém, làm cho ông ta có hứng thú với anh, ngồi trò chuyện cùng Cố Ngôn Thầm.

Vừa trò chuyện, phát hiện trình độ của Cố Ngôn Thầm về điện ảnh rất sâu, là một đạo diễn có thể làm nên chuyện lớn, liền đối với anh có tán thưởng.

Bởi vậy mới gọi Trì Duệ, hy vọng Cố Ngôn Thầm đạo diễn, phim điện ảnh mới do Điện ảnh và truyền hình Hoàn Ngu cùng Truyền thông Quang ảnh liên hợp sản xuất.

Ba người trao đổi về phim điện ảnh mới vô cùng hợp ý, Lý tổng vỗ đùi, “Nếu như này, chúng ta nói lại , tôi nghĩ phim điện ảnh do đạo diễn Cố chỉ đạo không đến mức kém cỏi như trên mạng truyền bá.”

Cứ như vậy, sẽ do Điện ảnh và truyền hình Hoa Viễn cùng Truyền thông Quang ảnh liên hợp sản xuất.

Khi một viên đá này làm dấy lên sóng lớn ngập trời, Trương Kình Vũ đang phòng túng thỏa thích nơi sàn nhảy đèn xanh rượu đỏ, mấy người đàn bà diêm dúa như rắn quấn quýt lấy hắn ta nhảy nhót. Hắn tay say khướt mà nhìn bạn bè đang ca vũ vui vẻ, khóe miệng cười cười, mang theo tự đại ngạo nghễ.


Tối nay là tiệc của hắn ta, chúc mừng phim điện ảnh mới có sự chống đỡ từ Điện ảnh và truyền hình Hoa Viễn cùng Truyền thông Quang ảnh, trong đám mưa lời khen tặng, hắn ta đắc ý vô cùng, buông thả sắp không có giới hạn.

Trợ lý sớm nhận được tin tức đang khổ sở, đứng bên sàn nhảy tiến lùi không xong, mãi mới chờ đến lúc hắn ta nhảy xong rồi trở lại ghế dài, bạn bè lại mời rượu, nhao nhao chúc hắn phóng vé đại thắng.

Trợ lý đầu đầy mồ hôi, được đưa đến càng cao, vả mặt càng đau rồi. Trường hợp này cậu ta phải mở miệng thế nào? Có thể không nói ra không.

Trợ lý còn chưa có cơ hội nói ra, một cô gái điện thoại không rời tay thấy tin tức Điện ảnh và truyền hình Hoa Viễn cùng Truyền thông Quang ảnh liên hợp sản xuất phim điện ảnh Niên luân đang đứng đầu weibo.

Cô ta nhìn Trương Kình Vũ, nghi ngờ tính xác thật của tin tức. Lại mở ra một trang web tin tức giải trí, kết quả giống như ở weibo.

Nhìn Trương Kình Vũ, hắn ta oai phong lẫm liệt dáng dấp lại có sự tàn ác, lấy cùi chỏ động người bên cạnh, đưa điện thoại tới.

Loại tin tức nổ mạnh lại châm chọc này rất nhanh đến tay đám người trong phòng, bọn họ cúi tai thấp giọng thì thầm, thường thường liếc mắt về phía Trương Kình Vũ.

Trương Kình Vũ lờ đờ say không có cảm giác nào, trợ lý ám hiệu kêu không được, để sát vào tai hắn nhỏ giọng nói.

Hắn tự tay đẩy trợ lý về sau, “Không thấy mọi người đang vui vẻ sao? Chuyện gì không kém lúc này nói.” giơ chén rượu đứng dậy, “Đêm nay mọi người phải chơi vui cần tận hứng, khi điện ảnh chiếu phim tôi sẽ đặc bao hết mời mọi người đến xem, đến lúc đó các vị nhất định phải trình diện.”

Tiếng khen ngợi theo dự đoán không có, trợ lý đang lau mồ hôi lạnh.

Người thứ nhất thấy tin tức – cô gái đang xem bình luận về Niên luân, không lưu ý cười một tiếng.

Trương Kình Vũ híp mắt, “Cô cười cái gì?”

Cô gái sửng sốt, đạt điện thoại bên bắp đùi, cười cười lắc đầu, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cô gái cũng không phải dạng vừa, nghe vậy cười lạnh: “Mặc kệ tôi là dạng người gì đều hơn cái dạng người như anh rêu rao khắp nơi, chỉ biết khoác lác là hay.”

“Mày có ý gì!” Trương Kình Vũ trong nháy mắt nổi giận, quăng vỡ chén rượu, tình cảnh lúc này không thể khống chế được.

Đạo diễn Trương Kình Vũ gây chuyện ở quán bar, bao lực với khách hàng nữ, giả giả thật thật xả giận cho cú vả mặt phim điện ảnh mới.

Một tin tức bùng nổ như vật, ở weibo chuyển hướng rất nhanh được đưa lên hạng nhất trong danh sách tìm kiếm.

Trước đó, tin tức phim điện ảnh do Điện ảnh và truyền hình Hoa Viễn cùng Truyền thông Quang ảnh liên hợp sản xuất đưa ra, rất nhiều nhà bình luận điện ảnh chuyên nghiệp cùng người nổi tiếng trong giới đăng bài chúc mừng. Bình luận phim điện ảnh cùng thể loại dát vàng bên ngoài thiếu đi nội hàm, tạo nên một bên coi trọng vật chất, một bên nắm giữ tinh hoa hình tượng đối lập.

Có người hay chuyện trong khách sạn chụp được ảnh Trương Kình Vũ đối đầu gay gắt với cô gái kia, bán cho phóng viên. Kết hợp với tình thế phong hồi lộ chuyển (xoay chuyển cục diện) của Niên luân, xào ra tai tiếng như vậy.

Lúc đầu chỉ vả mặt trong âm thầm, lúc này hay rồi, xôn xao khiến cho mọi người đều biết, cư dân mạng cười nhạo tập thể Trương Kình Vũ.e

– ———

Editor: Dài quá nên sẽ chia baaaa

– ———

Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad @xiaoye_ với mục đích phi thương mại, nghiêm cấm sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.