Đọc truyện Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng – Chương 17
Về đến phòng, Mạc Hiểu không buồn ngủ, ngồi đầu giường tiếp tục xem xét động thái trên mạng, Hà Nhất Nam và Trần Tối ngồi trên ghế salon, trong tay mỗi người đều cầm điện thoại xem weibo.
Đoàn phim đăng weibo công bố ảnh tạo hình, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, sườn xám và tây trang, dung hợp thời dân quốc Trung Quốc và phương Tây, ý vị cổ kim giao thoa và hội hợp, đắn đo vừa đẹp, đường nét đơn giản rõ ràng, lại hiện ra màu sắc tình cảm nồng đậm, liếc mắt nhìn cũng đem đến cho người ta cảm giác bị cuốn hút.
Lúc này, chính chủ đăng weibo làm sáng tỏ đã được cư dân mạng đưa lên trang đầu, cứu lại được phần lớn fan nguyên tác.
Nhưng giới phim ảnh thay đổi bất ngờ, Mạc Hiểu vừa an tâm còn chưa kịp yên, trên mạng lại nhấc lên một hướng gió khác, sôi sùng sục.
Ảnh tạo hình của đứng trang đầu weibo chưa lâu, đã bị một tin khác thay thế — Phim điện ảnh mới của Trương Kình Vũ khởi động quay chụp.
Phim điện ảnh mới của Trương Kình Vũ có nghi thức khởi động máy vô cùng rình rang, đường hoàng, mời từng đài truyền hình, truyền thông mạng, làm nổi bật tất cả các diễn viên chính. Đồng thời truyền ra bên ngoài một loạt ảnh tạo hình tuyệt đẹp của diễn viên.
Đội hình diễn viên chính đương nhiên được trông ngóng, nam nữ chính đều là tuyến đầu, có cốt truyện cũ thêm vào nhà tư bản, phối hợp tuyển các tiểu sinh tiểu hoa đán đang nổi tiếng, chỉ dựa vào fan nhan sắc của họ, phòng bán vé nhất định không thảm.
Khu bình luận của cư dân mạng sôi sùng sục, nhao nhao cực kỳ mong đợi.
Dư luận thay đổi trong nháy mắt.
Hà Nhất Nam ôm điện thoại, con mắt đều dán trên màn hình muốn nhìn chòng chọc ra cái lỗ thủng, “Con bà nó! Trương Kình Vũ mẹ nó là cầm tiền đập ra một bộ phim rồi, anh xem đội hình diễn viên, anh xem ảnh tạo hình này, xa hoa đều muốn chảy ra nhân dân tệ rồi.”
Trần Tối từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Không phải trọng điểm ~ vấn đề bây giờ là cùng đụng xe, từ tến đến chế tạo tình tiết phim, đại cương rõ ràng giống nhau. Chúng ta chuyển thể tiểu thuyết đang nổi tiếng, hắn ta mời biên kịch trứ danh phản IP (đại chế tác) đến viết tiểu thuyết cùng tên, rõ ràng cố ý giành phòng vé với chúng ta.”
Hà Nhất Nam lại chăm chú xem nội dung một lần, “Đúng là có chuyện như vậy, chẳng qua so với đội hình hùng hậu của họ, chúng ta có chút nghèo đến làm người khác nội tâm tan vỡ, trước đó nghi thức khai máy đều là đoàn phim nội bộ làm đơn giản một lễ nội bộ.”
“Ai ai ~ Người đẹp Trần, bọn họ như này tính là sao chép sao?”
Trần Tối khẽ nhấp ngụm trà hoa hồng, hắng giọng một cái nói: “Sao chép kiểu này quá lập lờ nước đôi, trình độ tương tự nắm chắc có rất nhiều biện pháp làm tới gần sát.”
Hà Nhất Nam xoa tay, “Trương Kình Vũ đê tiện ép người, trước đây đánh gãy một tay hắn ta quá có lời cho hắn rồi, sớm biết đánh cho hắn ta não tàn.”
Trần Tối buông trà hoa, một tay chống nạnh, dùng ngón trỏ chọc gáy cô ấy, “Cô ngại chuyện này chưa đủ lớn đúng không? Đừng có quên sống núi này thế nào kết thành?” (chỗ này mình nghĩ là thù này kết thành như thế nào)
Hai người này thực sự quá ồn, Mạc Hiểu có chút đau đầu, lên tiếng cắt đứt, “Hai người đừng dùng chí khí của người khác diệt uy phong của mình, phim điện ảnh của ai được hoan nghênh cũng chưa chắc chắn đâu.”
Đang nói chuyện, Hạ Nhất Nam lại tải được chủ để đứng đầu mới, “Mấy người mau nhìn hotsearch webo gần nhất đi, cái đứng hàng thứ hai đó.”
Mạc Hiểu vội vàng đổi mới weibo, chỉ thấy một tài khoản V chuyên bình luận điện ảnh đem hai bộ phim ra so sánh, mở ra hotsearch #Niên Luân với Thời đại#, dùng hình thức văn hay hình đẹp tới tiến hành phân tích so sánh hai bộ phim, cũng mở ra bỏ phiếu cho chủ đề “Ngươi càng mong đời bộ phim nào.”
Dưới văn tự bình lặng là sóng ngầm mãnh liệt đọ sức.
Mạc Hiểu cẩn thận xem qua nội dung của chủ weibo một lần, nội dung của hắn ta nhìn như đứng ở góc độ trung lập để viết, thực chất lại phóng đại ưu điểm của , ung dung thản nhiên đẩy đến sát ranh giới bị loại bỏ.
Hiển nhiên là có người sau màn bày ra, lửa cháy thêm dầu.
Vẻ mặt Trần Tối nghiêm trọng, chính thức thấy được đâu cũng là mẹ nó rồi.
Hà Nhất Nam một bên oán trách, không tim không phổi kêu loạn, “Con bà nó! Dân mạng chống đỡ cho trên mạng chỉ có hơn 30%, phần lớn vẫn là người do ảnh đế Hàn thần kéo tới. Cơ hồ là nghiền ép bức lui, chúng ta lấy cái gì đi so với aiz~~.”
Mạc Hiểu bị Hà Nhất Nam làm cho càng đau đầu, cô đè thái dương, nói: “Chúng ta lấy thực lực đi so” Nói xong trượt xuống giường, đi giày chuẩn bị ra khỏi cửa.
Hà Nhất Nam liền vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu? Buổi chiều có cảnh diễn nha.”
Trong lòng Mạc Hiểu buồn bực, giống như có một tảng đá lớn, thầm nghĩ nhanh một chút nhìn thấy Cố Ngôn Thầm.
Cư dân mạng nghi vấn tương lai phất lên của “Niên luân”, một cái mặt làm người ta sinh chán ghét kia của Trương Kình Vũ… Ở trong đầu loạn thành một một bối dây rối.
Lúc Mạc Hiểu đến phim trường vừa vặn thời gian nghỉ ngơi, khí trời khi đã lập hạ oi bức, không có một cơn gió, không trung là cả mảng trời xanh mây trắng.
Dưới tán cây hòe nở đầy hoa, Cố Ngôn Thầm hơi mở chân ngồi trên ghế bạt nhỏ, cùng Tô Trạch Viễn thảo luận tình hình.
Ánh mặt trời bị cành lá sàng lọc, bóng nắng loang lổ rơi trên người anh, Mạc Hiểu đột nhiên lại nhớ tới dáng vẻ lần đầu gặp anh. Khóe miệng nổi lên ý cười nhẹ, liền cũng đủ tự tin đường hoàng. Chút trắc trở nhỏ này tính là gì? Anh vẫn luôn luôn là thiếu niên kiêu ngạo vì tài năng, hăm hở năm đó.
Mạc Hiểu vẫn là bộ quần đen áo trắng tối qua, đi tới bên cạnh anh, đến một cái đôn gỗ được mài đến bóng loáng ngồi xuống, hỏi: “Hai người xem weibo rồi hả?”
Tô Trạch Viễn cười hắc hắc hai tiếng, rút ra hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Cố Ngôn Thầm, “Xem, cái trình độ của Trương Kình Vũ, không thể so sánh với đạo diễn Cố của chúng ta.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng vẻ mặt của anh ta không ung dung như trước kia. Ai cũng biết, tuy thực lực là trọng yếu, nhưng thời đại này có thủ đoạn đi lên mang phương thức và con đường khác nhau để che mắt thiên hạ, giành được thành công.
Tô Mạc Viễn dùng sức hít một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một vòng khói, đột nhiên hỏi Mạc Hiểu: “Để ý không?”
“A?” Mạc Hiểu sửng sốt một chút, liền lắc đầu, “Không vấn đề, hai người hút đi.”
“Thực ra…” có chút trầm ngâm, Mạc Hiểu nhẹ giọng mở miệng: “Em cảm thấy cách làm của Trương Kình Vũ quá đại chúng rồi, mánh lới trên weibo dùng được nhất thời, nếu muốn bàn về nội hàm và giá trị của điện ảnh nhất định không bằng chúng ta.”
Vừa nói như vậy, Cố Ngôn Thầm nhìn lại, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc đặt trên đầu gối, thuốc như không hút qua, tàn thuốc tích tụ một đoạn khói bụi, khẽ động liền rơi cả một đoạn, tro tàn rơi xuống đất, để lại một chút màu xám tro.
Ánh mắt vẫn trầm tĩnh như trước, nhìn Mạc Hiểu: “Nói xem nào?”
Mạc Hiểu toát mồ hôi, đạo diễn ngài nghiêm túc sao, muốn buộc ta múa rìu qua mắt thợ sao? Lấy điện thoại di động mở ra hai tấm ảnh tạo hình đã công bố.
Tròng mắt tập trung sắp xếp lời nói, chậm rãi nói: “Ảnh tạo hình của thể hiện xa hoa đại khí, nhưng chỉ ở bên ngoài. Mà của chúng ta thiết kế mặc dù giản lược lại không đơn giản, bóng lưng màu đen xám, một chút như có như không ánh lửa giống như chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, chính là cảm giác khẩn trương hết sức căng thẳng. Biểu tình của diễn viên tương đối hàm súc, nhìn vẻ ngoài dường như không có gì, nhưng trong ánh mắt lại là cảm xúc cuồn cuộn bị kìm nén. Kết hợp với bối cảnh thời kỳ lúc đó, dễ dàng kích khởi ký ức hơn, sản sinh đồng cảm.”
Nói một hơi, thấy Cố Ngôn Thầm và Tô Trạch Viễn đều lẳng lặng nhìn cô, không ra vẻ cũng không tiếp lời, kiên trì nói tiếp: “Ý em không phải nói khả năng thể hiện của diễn viên bên họ không bằng chúng ta, mà là bọn họ quá chú trọng hình thức bên ngoài, ngược lại che mất ý vị bên trong. Con người Trương Kình Vũ quá cấp tiến, tác phẩm quay ra khó tránh khỏi táo bạo, so về ưu thế được quan tâm hơn chúng ta chính là đội hình diễn viên mãnh mẽ, lại am hiểu thao tác thủy quân* sau màn. Kỳ thực… Em cảm thấy được nha…”
* thủy quân: là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. Gia nhập thuỷ quân đa số là những người vô gia cư, những bà nội trợ, và thậm chí là học sinh, sinh viên cần kiếm thêm thu nhập.
Mạc Hiểu dừng một chút, liếc mắt nhìn Cố Ngôn Thầm nói, “Cũng không có gì phải sợ, nước đến thành ngăn nha.”
Tô Trạch Viễn khẽ cười một tiếng, rít một hơi thuốc cuối cùng, tàn thuốc ấn diệt trong bùn đất, “tiểu nha đầu phân tích còn rất thấu đáo, nói không sai, anh sai người nghe ngóng được kế hoạch quay chụp của , khai máy muộn hơn chúng ta, tiến độ sắp xếp rất chặt chẽ, vội vàng muốn chiếu sớm hơn chúng ta.”
“Cho nên ấy~” Tô Trạch Viễn kéo dài âm cuối, “Lấy điều kiện chất lượng điện ảnh không bị ảnh hưởng làm tiên quyết, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ. Sắp xếp lúc này của mấy người cũng chặt chẽ hơn, nhớ chuẩn bị tư tưởng.”
Mạc Hiểu thẳng lưng ngồi trên gốc cây, hai tay đặt trên đùi, cười đến mi mắt cong cong, “Không thành vấn đề, tất cả đều phối hợp với tiến độ quay chụp của đoàn phim.”
Tô Trạch Viễn vỗ vỗ bả vai cô, “Nhóc con còn rất nghĩa khí.” Lại hướng Cố Ngôn Thầm nói, “Trước mình chú ý nhìn phim trường, hôm qua cậu chưa ngủ chút nào, nghỉ ngơi trước một lúc đi!”
Tô Trạch Viễn vừa đi, dưới bóng râm mát của cây hòe liền chỉ còn hai người, hai người cách ánh sáng trong suốt nhìn về phía đối phương, trong mắt anh như có một tầng nước mỏng, chậm rãi tràn ra. Trong một chớp mắt như vậy, Mạc Hiểu cảm thấy ánh mắt của anh gần như là dịu dàng, mà sự dịu dàng này, vẫn lan tràn đến tận sâu trong đáy mắt, nhưng rất nhanh liền lặng yên biến mất.
Ba người trò chuyện trong chốc lát, Mạc Hiểu yên tâm hơn, cố hết sức thuyết phục chình mình không nên lo nghĩ nhiều. Nhưng Trung Hoa có câu ngạn ngữ gọi “Nhà dột còn gặp mưa”, đoàn phim biến đổi bất ngờ, ở trong ngắn ngủi 12 tiếng đã tổn thất 2 lần. Bánh răng vận mệnh một lần nữa chuyển động, không thể đem cái biến đổi bất ngờ nãy làm toang hết.
Đêm đó, Trương Kình Vũ ngồi trong phòng bao xa hoa trụy lạc, mỹ nữ eo nhỏ dán hắn ta mời rượu. Hắn ta lười biếng ngồi dựa trên ghế salon, phóng túng buông thả trong vàng son, thỏa thích ăn chơi, thỏa thích phóng thích. Nhưng hắn thích nhất vẫn là — khoái cảm trả thù.
Trợ lý vào trong phòng bao ghé tai hắn thì thầm, tiếng trống quanh người, tiếng nhạc quá mạnh, hoàn toàn không nghe được. Trương Kình Vũ phất phất tay, cho mấy người đẹp Lili, Lucy, NANA đi ra.
Tắt nhạc, phòng bao liền an tĩnh trở lại.
Trợ lý báo cáo: “Sự tình đã làm xong, phía ngoại trừ đầu tư từ trước, không hề thêm đầu tư, những người khác cũng chào hỏi qua, nếu ai dám đầu tư bộ phim này chính là muốn đối đầu với nhà họ Trương.”
Trương Kình Vũ đung đưa cốc chân dài trong tay: “Chắc chắn không có sơ hở?”
Trợ lý: “Cố Ngôn Thầm vừa mới về nước, mạng lưới giao thiệp của bản thân cũng chưa có, nhà họ Cố tuy gia nghiệp lớn, nhưng em nghe được cha của hắn ta không ủng hộ việc đóng phim, vì vậy quan hệ cha con bất hòa. Ông cụ Cố xuất thân quân nhân làm người ngay thẳng, từ trước đến nay không cho phép con cháy sử dụng quan hệ bám váy đàn bà để đi lên. Tô Trạch Viễn ngược lại lại có chút tiềm lực ở Đàm thành, thế nhưng tài nguyên hắn ta có thể kéo đến em đều đã rào trước, xác định không có sai sót.”
“Nhiều miệng người xối chảy vàng, cộng thêm phía đầu tư giảm chi phí, người làm ăn đầu tư cũng vì kiếm tiền, rõ ràng không có lợi phim điện ảnh ai còn muốn đầu tư?” Trương Kình Vũ nhấp ngụm rượu, đem chén ly rượu để trên bàn trả, lúc rút tay về đầu ngón tay khẽ đẩy, ly rượu đổ ra mặt bàn, chất lỏng màu đỏ chảy đầy mặt bàn.
“Binh bại như núi đổ, dám cùng ta đối đầu, ta sẽ làm hắn ta nước đổ khó hốt.”
Trợ lý khen lại: “Đạo diễn Trương từng bước theo sau, từng bước ép sát, cho đến bây giờ chưa qua 24 tiếng, liền làm bị giẫm đạp, những người đầu tư từ trước đến xem tình hình tài chính, không quá vài ngày sẽ vì thiếu hụt tài chính mà ngừng quay.”
Trương Kình Vũ lại hỏi: “Truyền thông Quang Ảnh bên kia có động tĩnh không? Mạc Hiểu với Trì Duệ thân quen, nói không chừng sẽ tìm hắn ta hỗ trợ.”
“Ở kinh doanh nói kinh doanh, trước đó ngài đã chuẩn bị nhiều như vậy, áp chế dưới đáy dư luận không phải làm cho người ta không bỏ tiền vào bộ điện ảnh chắc chắn thua thiệt này sao? Em tin tưởng Trì Duệ cũng không phải người ngu.”
“Làm cho hắc tử tiếp tục làm, bôi đen nó đến không ai dám đầu tư một phần tiền. Còn có…” Trương Kình Vũ nheo mắt, “Chuẩn bị một món quà cho Mạc Hiểu, chọn thời gian thích hợp đưa đến đoàn phim .”