Đọc truyện Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng – Chương 14
Tay Mạc Hiểu vừa đè lên chốt cửa còn chưa có đẩy cửa xe ra, liền cảm thấy cổ bị siết căng, khoảng trống sau lưng bị gió lùa vào, không rõ chuyện gì quay đầu, hóa ra là Cố Ngôn Thầm dùng hai ngón tay kéo cổ áo cô.
“…”
Thói xấu gì đây?
Nhếch mép lên, cười với anh thêm ngọt, lời nói nũng nịu nhỏ nhẹ: “Đạo diễn, đậu xe ở đây là muốn ăn cơm sao?”
Cố Ngôn Thầm thu tay về, hất hất cằm chỉ đôi dép dưới chân cô, “Em định đi như vậy đi xuống?”
Mạc Hiểu tỉnh ngộ, tay đặt trên đùi, nghẹo đầu nhìn anh, “Không đi đôi dép này, vậy anh ôm em đi qua đó nha?” mắt to sũng nước nháy một cái, “Giống như vừa nãy.”
“Nói năng đằng hoàng.” Mặt Cố Ngôn Thầm không đổi sắc, “Muốn ăn gì, tôi đi mua về.”
“… Ah.”
Mạc Hiểu kín đáo lật một cái trợn trắng mắt (ý xem thường), cô chỗ nào không nói năng đàng hoàng? Thực sự là một người đàn ông không thú vị.
Sau đó dùng giọng nói không có chút háo hức nào nói: “Nhưng em muốn ăn mỳ tạc tương, loại nóng hầm hập thả nồi ấy.”
“Không ngán?” Cố Ngôn Thầm rõ ràng nhớ kỹ, cô đã liên tục ăn mỳ tạc tương hai tối.
Mạc Hiểu nhấp môi dưới, lắc đầu, “Cực kỳ thích.” Đột nhiên lại nghĩ đến không thể cứ thế để anh cùng ăn mãi một món với cô, còn nói: “Thực ra cũng không phải đặc biệt muốn ăn, anh muốn ăn gì thì chúng ta cùng đi.”
Cố Ngôn Thầm không có ham muốn quá nhiều đối với ăn uống, ăn gì cũng được, nói: “Xuống xe thôi.”
Mạc Hiểu lại dũng cảm nữa, “Vẫn là anh ôm em qua đó hay xỏ dép lê đi?”
Thực sự là cho nửa phần nhan sắc cũng có thể mở phường nhuộm, Cố Ngôn Thầm mở rộng cửa xuống xe, thanh âm thấp đi hai độ: “Buổi tối không ai nhìn em.”
Trêu trọc anh liền có tinh thần, trong lòng lại có chút vui vẻ rạo rực, Mạc Hiểu phát hiện thì ra mình có thú vui ác vậy. Xuống xe đi theo phía sau Cố Ngôn Thầm, lại thấy anh đi vào một tiệm thuốc, không biết anh muốn mua thuốc gì, không có đi theo vào, đứng đợi ở biển quảng cáo rực rỡ bên ngoài cửa.
Cố Ngôn Thầm rất nhanh liền ra, cô gái đứng ngoài cửa khoanh tay nhìn đường phố vắng tanh, ánh đèn lác đác điểm xuyết trong mắt cô, như ánh sao chảy trên mặt đất.
“Đi thôi.” Cố Ngôn Thầm nói.
“Ừm.” Mạc Hiểu cúi đầu, thu hồi ánh mắt, đi theo phía sau người đàn ông đã bước đi.
Cảm giác phương hướng không tốt, vừa vào trong ngõ nhỏ liền không nhìn rõ đường, nhưng Cố Ngôn Thầm lại xe nhẹ đường quen mà tìm được cửa hàng nhỏ kia.
Ngõ hẻm bình thường, ánh sáng ngọn đèn nhỏ như hạt đậu.
Trên đầu ông chủ có một chiếc đèn trong vắt tỏa sáng, ông ấy đang ở dưới đèn thu thập nồi chén bát chậu trên bếp. Nghe được tiếng bước chân tiến tới gần, ngẩng đầu một cái, liền thấy trước mặt đứng một đôi nam thanh nữ tú, cười nói: “Vợ chồng son lại tới ăn mỳ sao?”
Mạc Hiểu vui vẻ, cố ý không đáp lời, muốn xem phản ứng của Cố Ngôn Thầm.
Kết quả… mừng giận không lộ a~
Cố Ngôn Thầm không trả lời mà hỏi lại: “Ông chủ, chuẩn bị đóng cửa sao?”
Ông chủ để khăn lau xuống bên cạnh, mở khóa bình gas, “Không có việc gì không có việc gì, làm thêm cho hai người hai chén mỳ.” Động tác nhanh nhẹn xoay người lấy mỳ sợi, “Hai người vừa tan tầm sao? Người trẻ tuổi đi làm thật không dễ dàng, thật sự vất vả.”
Mạch Hiểu nhìn nước sôi cuồn cuộn trong nồi nói: “Bác cực khổ hơn, còn phải chờ chúng cháu ăn xong mới có thể đóng cửa, làm phiền ạ.”
“Buôn bán vốn nhỏ vẫn luôn đi sớm về tối, quen rồi liền không vất vả nữa.”
Ông chủ quán ăn nhỏ rất nhiệt tình, tràn đầy quan tâm với thế giới này, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt liền không nhịn được lên tiếng: “Cô gái, bạn trai cháu thật thương cháu, lại săn sóc, lớn lên còn đẹp trai như vậy, thời này không còn nhiều nam nhân tốt như vậy đâu, phải biết quý trọng.”
Mạc Hiểu gợi lên hứng thú, liếc nhìn Cố Ngôn Thầm, cố ý nói: “Anh ấy a, tính khí xấu lắm, hơi tí liền xụ mặt với cháu.”
Lão bản không đồng ý, ánh mắt dò xét nhìn Cố Ngôn Thầm, hạ giọng nói lặng lẽ, nhưng giờ trời tối người vắng, tiệm ăn lại nhỏ như vậy, đâu chẳng nghe được.
“Hôm qua bạn trai cháu tới tiệm mua mỳ tạp tương đóng gói về cho cháu, nói cháu giận dỗi không chịu ăn cơm, còn nhờ bác trộn mỳ rồi thêm một chút nước canh để mỳ đừng dính, bỏ thêm thịt băm và trứng chần nước sôi cháu vẫn luôn gọi, cực kỳ săn sóc đấy.”
Mạc Hiểu còn tính hiểu rõ Cố Ngôn Thầm tỏ vẻ không tin tưởng, trong lòng lại vui mừng đến nở hoa. Kéo dài âm cuối “Ah~~” một tiếng, “Như vậy ahhh.”
Một chữ không sót nghe xong câu chuyện bát quái- nhân vật chính Cố Ngôn Thầm: “…”
Kỳ thực sự thật là như vậy.
Cố Ngôn Thầm: “Ông chủ, đóng gói một phần mỳ tạc tương.”
Ông chủ: “Hôm nay không đi cùng bạn gái sao?”
Cố Ngôn Thầm lười giải thích: “Vâng.”
Ông chủ: “Đóng gói cho bạn gái?”
Cố Ngôn Thầm lười giải thích: “Vâng.”
Ông chủ: “Sao cô bé không đến vậy, mỳ tạc tương đóng gói ăn không ngon, nhưng mà bác giúp cậu trộn mỳ rồi thêm chúp nước canh sẽ đỡ hơn.”
Cố Ngôn Thầm: “Vâng.”
Ông chủ thấy sắc mặt Cố Ngôn Thầm không vui, suy đoán: “Bạn gái giận dỗi?”
Cố Ngôn Thầm lười giải thích: “Vâng.”
Ông chủ:: “Vẫn là thêm thịt băm và trứng chần nước sôi?”
Cố Ngôn Thầm: “Vâng.”
Ông chủ: “Thằng nhóc này thật thương bạn gái.”
Cố Ngôn Thầm: “…”
Ông chủ rất vui vẻ, nhiều chuyện xong mỳ cũng được rồi, Mạc Hiểu không làm phiền ông ấy, chính mình mỗi tay bưng một chén qua.
Nhẹ nhàng một tiếng “thịch”, đặt mỳ trước mặt Cố Ngôn Thầm, lại cười nói: “Bạn trai, ăn mỳ, thêm thịt băm cùng trứng chần nước sôi, mỳ mới ra lò độ mềm vừa vặn, bạn gái có phải rất săn sóc không?”
Cố Ngôn Thầm cũng lấy ngón giữa cùng ngón trỏ day huyệt thái dương, lạnh nhạt nói: “Đừng làm rộn, ăn.”
Mạc Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay bắt chéo đặt trên mặt bàn, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, “Bạn trai, hôm nay em cũng không giận dỗi không ăn cơm nha.”
Ông chủ bưng nước canh qua đây, đặc biệt vui mừng, “Đúng chứ, vợ chồng son nào có giận dỗi nhiều thế, đầu giường giận cuối giường lành.”
Mạc Hiểu cười tươi như hoa.
Cố Ngôn Thầm mặt trầm như nước. (mặt lạnh lùng, k có cảm xúc gì)
Ăn xong bữa tối kiêm bữa khuya, hai người lái xe về khách sạn.
Đèn trong gió nhẹ, cảnh đêm thành phố Đàm lui về phía sau xuyên thấu qua cửa xe rơi vào mắt, tâm tình Mạc Hiểu hơi kém, một đường hừ nhịp điệu bài hát nào đó, tay nhẹ nhàng đánh nhịp trên bệ cửa sổ.
Đáng tiếng ấm áp yên tĩnh buổi đêm không có duy trì được lâu, xe vừa dừng lại ở khách sạn, sự yên tĩnh ít ỏi bị hai tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt. Hai người ngồi trong xe cạnh nhau nghe điện thoại, mơ hồ cũng nghe đến tiếng nói từ đối phương.
Mấy phút sau, hai người lần lượt cúp điện thoại, bầu không khí trở nên nghiêm trọng, Mạc Hiểu mở miệng trước, “Đạo diễn, làm thế nào bây giờ?”
Cố Ngôn Thầm nhìn về phía cảnh đêm quen thuộc phía trước, ánh mắt so với bóng đêm càng sâu, “Về khách sạn trước, Tô Trạch Viễn đang đợi.”
Phòng Mạc Hiểu ở tầng 15, phòng Cố Ngôn Thầm ở tầng 20.
Trong thang máy, khi Cố Ngôn Thầm ấn “15”, Mạc Hiểu đột nhiên duỗi tay nắm chặt ngón trở của anh, đầu ngón tay mang cảm giác mát mát, bị lòng bàn tay ấm áp mềm mại của cô bao lấy, nhè nhẹ nhạy cảm mà mập mờ, nói không rõ ràng.
Yên lặng trong nháy mắt, mỗi người thu tay về.
“Em đi cùng anh, dù sao… em cũng có liên quan.”
Cố Ngôn Thầm đứng yên trong chốc lát, thang máy dừng ở lầu một, “Người đại diện của em đâu?”
“Anh ấy phụ trách phối hợp với bên công ty, phối hợp với đoàn kịch tìm lý do thoái thác làm sáng tỏ, chí ít lời của chúng ta đều cần thống nhất nha!”
Cố Ngôn Thầm không nói thêm gì nữa, nhấn tầng cao nhất, “20”.
Thang máy ngắm cảnh từ từ đi lên, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn ra bên ngoài, thành phố điện ảnh ban đêm tĩnh mịch như nước, chỉ còn đèn đường hiện lên hai hàng ánh sáng mông lung. Trong lúc nhất thời, lòng Mạc Hiểu cũng giống như thang máy đang chậm rãi đi lên, treo ở bóng đêm mờ ảo nơi này.
Khi đến phòng Cố Ngôn Thầm, Tô Trạch Viễn đã đợi ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy Mạc Hiểu và Cố Ngôn Thần cùng đi tới có chút kinh ngạc.
Mạc Hiểu nói: “Em tới thương lượng cùng đạo diễn việc này giải quyết như thế nào.”
Tô Trạch Viễn không nghĩ nhiều, gật đầu, ba người vào phòng, ngồi xuống ghế salon, trong phòng sáng sủa như ban ngày.
Tô Trạch Viễn mở ipad, mở ra hotsearch weibo, hạng một là: Nữ chính và nữ phụ đoàn phim “Niên luân” vung tay xung đột, trong phim ngoài đời lẫn lộn, trình diễn tình tay ba phiên bản người thật, tôi chỉ muốn nói, đoàn phim chọn diễn viên quá tốt, toàn bộ quá trình đều dựa vào tình cảm chân thật đóng phim.
Đính kèm ảnh chụp hai người xung đột ngày hôm qua, nhất là hình ảnh Mạc Hiểu dùng bình hoa đập Đường Dư cực kỳ bắt mắt, chủ weibo đồng thời đào lại một số bằng chứng hai người không hợp trong quá khứ.
Hình tượng của Đường Dư trước mặt công chúng luôn ngay thẳng tích cực, người hâm mộ đều là fan chân ái. Mạc Hiểu nửa nổi tiếng không phải chân chính nổi tiếng, không có nhiều người hâm mộ chống đỡ, thêm nữa từ hình ảnh chủ weibo đăng bài, giống như Mạc Hiểu ra tay gây thương tổn Đường Dư. Khu bình luận gần mười nghìn bình luận, bảy phần là mắng Mạc Hiểu, một phần trung lập, còn lại hai phần là quần chúng hóng hớt.
Mặt khác, một cái đứng hạng ba về “Niên luân”, chủ đề là nữ diễn viên hóa trang yêu sách. Đi kèm là hình ảnh vài diễn viên chính đứng ở phim trường, góc độ quay chụp vô cùng gian xảo, chuyên chọn góc độ khiến người ta béo ra, bối cảnh cũng là những nơi rối loạn.
Khu bình luận bên dưới bài đăng như diều gặp gió, tiếng mắng khắp nơi.
Deer Trần: Trang phục này, bối cảnh này, là muốn diễn dân quốc nông thôn chứ không phải diễn tình cảm chiến tranh hả? Hủy nguyên tác, kiên quyết không xem. [tạm biệt]
Lời thề & Vĩnh viễn: Xấu bạo, con bà nó! Diễn viên chính còn bất hòa, điện ảnh như vậy còn xem được sao?
Đinh Đinh Đang: Vì Hàn thần nhà ta mà tới, kết quả, ha hả… Hủy “Niên luân” của tôi, hủy Hàn Thành của tôi.
Tiểu lộ phi nha phi: Nhìn ánh mặt ghét bỏ này của tôi, ngọt ngào mỉm cười.
Việc giữ bí mật của “Niên luân” có yêu cầu rất cao, trong quá trình quay chụp có sắp xếp nhân viên chuyên môn giám sát, không cho phép bất cứ ai chụp ảnh, tiết lộ tin tức về phim. Lần này thì ngược lại, không chỉ tiết lộ, còn có ảnh chụp chưa chỉnh sửa thậm chí có ý bôi nhọ.
Tô Trạch Viễn buông ipad, hỏi: “Xử lí sao đây?”
“Ảnh định trang đã chụp còn chưa xử lý, đêm nay chỉnh sửa cẩn thận đi, 8h30 sáng mai ở official weibo tuyên bố chính thức, còn với vấn đề của Mạc Hiểu cùng Đường Dư, giải thích với bên ngoài là diễn viên căn cứ kịch bản biểu diễn, cũng không phải xung đột ở phim trường.” Cố Ngôn Thầm quay đầu nhìn về phía Mạc Hiểu, “Liên lạc với người đại diện của em nói chuyện này.”
Mạc Hiểu gật đầu, thông điện thoại với Trần Nhất, bên kia còn chưa có nghỉ ngơi, điện thoại rất nhanh có người tiếp. Khuỷu tay của cô tỳ trên tay vịn salon, cúi đầu nhỏ giọng nói điện thoại.
“Tôi phụ trách liên hệ người đại diện của Đường Dư, ba bên yêu cầu giữ được nhất trí.” Tô Trạch Viễn đổ ba chén nước lọc đặt trên bàn trà, còn nói: “Hai vấn đề này không lớn, cơ bản như vậy là giải quyết xong, chính là có chỗ hổng trong kế hoạch ban đầu và tính bảo mật của phim, trước thời hạn đã thông báo cho khán giả. Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không tốt, ít nhiều cũng có chút đề tài. Cậu nói xem người viết tin tức là hại hay vẫn là giúp chúng ta?”
Bật lửa xoay trong tay Cố Ngôn Thầm, Mạc Hiểu chú ý tới, trong khi anh suy tư thường vô thức làm chút động tác nhỏ.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt mà an tĩnh, nhìn từng sợt khí từ cốc nước bay lên: “Những thứ này không phải mấu chốt của vấn đề.”
Lời vừa nói ra, Mạc Hiểu cùng Tô Trạch Viễn đều nhìn anh.
“Mấu chốt của vấn đề là ảnh chụp từ nội bộ đoàn phim tuồn ra.”
“Đúng vậy, mình chỉ mải phân tích lợi và hại, không nghĩ tới tầng này.” Tô Trạch Viễn nhíu mày thành chữ xuyên (川), xoa mặt, “Loại người này còn ẩn nấp trong đoàn phim, nếu như hắn chỉ vì chút lợi nhỏ mà bán ảnh chụp cho papazazi thì còn tốt, nếu như cố ý nhằm vào đoàn phim, vậy về sau hậu kỳ…”
Mạc Hiểu mở weibo nhìn kỹ một lần ảnh chụp công khai, căn cứ vào trang phục có thể thấy được không phải chụp trong cùng một đoạn thời gian, như vậy chứng minh người chụp hình các khoảng thời gian này đều ở đoàn phim, nhân viên ngoại tổ coi như có tiếp xúc với đoàn phim, thời gian cũng ngắn, lại có nhân viên công tác nhìm chằm chằm không có khả năng quay chụp đến nhiều hình như vậy.
Thật đúng là có nội gián nha…
12/1/2019 1:18:10 AM
– ——-
Editor: Edit chương này trong sự ề à.
AAA có tất cả nhưng không có EXO, và Kpop Super Concert có EXO – SC anh em ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Nhưng chiều 11/1 tôi thi mới cay chứ, thế là không đu thảm đỏ được. Buồn thặc sự, cố gắng đu concert vậy, hehe.
– ———