Đọc truyện Người Trong Lòng Em – Chương 16
Hứa Bác Diễn thấy cô có vẻ tức giận, nhưng không ngờ cô lại nói câu này, trong lòng anh giật mình một tiếng. Cẩn thận ngẫm lại câu nói của cô, Hứa Bác Diễn liền mỉm cười, có khi có anh tập cùng, cô lại chẳng muốn tập nữa cũng nên. Nhìn cô nhỏ bé như vậy, thế mà cũng có ý chí thật đấy. Anh chậm rãi hỏi một câu: “Cô chắc không?”
Triều Vũ ngẩn người, sao cô cứ có cảm giác…
Cái nhìn của Hứa Bác Diễn mang theo chút ý tứ nguy hiểm thế này.
Triều Vũ quả thật là con người lười biếng, bị anh một phát nói trắng ra như vậy, liền có chút ngại ngùng. Cô cũng đâu có giống anh, luyện tập cơ bắp mà làm gì. Với lại Triều Vũ cũng thừa biết, anh làm sao có thể cùng cô đi tập thể dục được. Cằm cô từ từ hạ xuống: “Tôi nói đùa thôi, Hứa đội.”
Mẹ của Tiểu Địch liền nói: “Cô Triều, em họ tôi là lập trình viên, ngày nào cũng phải cắm mặt vào máy tính, bình thường không vận động, tháng trước đi kiểm tra thì thấy bảo bị viêm khớp vai rồi. Hứa đội nói đúng đấy, mọi người phải tăng cường tập thể dục vào, tốt cho cơ thể.”
Triều Vũ gật đầu: “Vâng, tôi sẽ chú ý.” Phóng viên là một nghề tương đối nguy hiểm, Ninh San nói, tỷ lệ chết sớm so với các ngành nghề khác cũng cao hơn.
Thăm Tiểu Địch xong, hai người rời khỏi bệnh viện.
Triều Vũ trầm mặc không nói một câu, có lẽ do lúc nãy bị Hứa Bác Diễn đả kích. Người cô vốn không mềm dẻo, ngày còn bé hoạt động nhảy múa trong lớp, cô đều chẳng bao giờ tham gia.
Tầm mắt Hứa Bác Diễn dừng trên người cô, đột nhiên hỏi: “Phóng viên Triều…”
Anh gọi cô như vậy, khiến da đầu Triều Vũ tê rần.
“Trước kia cô từng sống gần sông Vũ Hoa sao?”
“Đúng vậy, sao anh biết?”
“Nghe nói.”
Nghe nói? Nghe ai nói? Triều Vũ nghi hoặc nhìn anh: “Hứa đội, anh với Tịch Triết cũng có vài điểm không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống?”
“Tịch Triết, cậu ta giống như một con công kiêu hãnh vậy.”
Hứa Bác Diễn nghĩ một hồi, không thể không công nhận, Triều Vũ nhận xét rất chuẩn xác. Anh không nhanh không chậm nói: “Cô với Tịch Triết rất quen thuộc à?”
“Cũng không quen lắm, cậu ta…” Nhớ đến việc cậu ta từng giúp cô chuyển thư tình của Thạch Gia Hàng, cô liền ngưng lại.
“Hồi đi học, cậu ra rất nổi tiếng, con gái chẳng ai không biết cả, nhân duyên tốt vô cùng.”
Hứa Bác Diễn bật cười, sao anh lại không biết Tịch Triết có nhân duyên tốt chứ, thằng nhãi này không ít lần ở trước mặt anh ba hoa chém gió rồi.
Ánh mắt Triều Vũ dừng lại trên nụ cười của anh.
Hứa Bác Diễn: “Còn chuyện gì nữa không?”
Triều Vũ mấp máy môi: “Có phải lần nào anh cứu người xong cũng đều đến thăm họ như vậy à?”
Hứa Bác Diễn trầm mặc một lúc, nhẹ giọng trả lời: “Xem tình hình sao đã. Hôm đó dưới cống, tôi đã hứa với Tiểu Địch sẽ đến thăm thằng bé rồi.”
Triều Vũ thở dài, anh đúng là một người đàn ông trọng lời hứa.
Chạng vạng tối mùa hè mà sức nóng vẫn không hề giảm bớt. Phía tây, vài tia sáng còn sót lại chiếu xuyên qua tán lá cây ngô đồng, đúng lúc hắt lên người anh, khiến cho vẻ mặt anh trở nên mơ hồ. Đáng sợ là ánh mắt của anh lúc nào cũng kiên định, giống như mang theo sức mạnh khiến người ta vô thức tin tưởng, ỷ lại vào anh.
Cô quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng hơi hơi giương lên. Vậy vừa rồi anh dạy cô chơi yoyo, chỉ đơn giản là để làm hài lòng Tiểu Địch thôi à?
Cô cúi đầu, từng bước từng bước đi về phía trước.
Cánh tay của anh đột nhiên ngăn trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Triều Vũ, nhìn đường.”
Triều Vũ ngẩng đầu, hóa ra trước mắt là đèn đỏ.
Đã đến ngã tư đường.
Bọn họ cũng nên tạm biệt rồi.
Triều Vũ về đến nhà, cả người như cạn kiệt sức lực. Cô nằm vật lên sofa, nheo mắt ngước nhìn chùm đèn treo trong phòng khách. Suy nghĩ một lúc lâu, cô đứng dậy, bấm điện thoại gọi cho mẹ mình.
Mẹ Triều đang chơi mạt chược, điện thoại kêu một lúc lâu mới nhấc máy: “Gì đấy Tiểu Vũ?”
“Mẹ, yoyo của con vẫn còn chứ?”
Mẹ Triểu ngẩn người một lúc.
“Mẹ…”
“Còn, mẹ cất đi rồi.”
“Cuối tuần con về nha.”
“Ừ.”
“Hi hi, vậy con cúp nhé. Chúc mẹ hôm nay đại sát tam phương.”
Cô cũng có một quả yoyo, đã từ cách đây hơn chục năm rồi.
Cúp điện thoại, cô nhắm mặt lại, suy nghĩ dời đến một vài cảnh của buổi diễn tập hôm nay.
Hình ảnh nhân viên cứu hộ vác bao cát chạy qua trước mặt sống động vô cùng, mồ hôi rơi như mưa, nhưng vẫn kiên định bước tiếp.
Thực tế đâu hề dễ dàng gì.
Triều Vũ ngồi dậy, mở máy tính, đăng nhập weibo.
Status lần trước đăng cô vẫn chưa xóa, số lượng comment và chia sẻ đã lên tới vài nghìn.
Bây giờ có xóa hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cô thở dài một hơi, mở thư mục, tìm thấy bức ảnh vừa chụp hôm nay, chính là bức ảnh chụp Hứa Bác Diễn và Lý Hiểu Phong đang đứng bên nhau đó. Triều Vũ gõ một dòng: “Nào có năm tháng tĩnh lặng, chỉ có những người đang vì bạn mà gánh vác tiến lên. Cảm ơn những chàng trai đã cho chúng ta một mùa hè tươi đẹp.”
Đăng status xong, đáy lòng cô dần dần dịu lại.
Triều Vũ đứng dậy ra tủ lạnh lấy sữa chua, lúc quay về, status đã có hơn trăm bình luận. Không lâu sau đó, nhiệt tình của fan hâm mộ đã đốt cháy lên status của cô.
Đường nhân sinh chầm chậm: “Chời đậu, đẹp trai quá.”
Một hộp bắp rang bơ: “Mặc dù hệ thống thoát nước đô thị cần phải cải thiện hơn nhiều, nhưng thực sự phải cảm ơn những anh em tuyến đầu đã dũng cảm chiến đấu.”
Quả bóng nhỏ: “Bắn tim [