Người Trong Lòng Em

Chương 12


Đọc truyện Người Trong Lòng Em – Chương 12

Những năm này Hứa Bác Diễn thường xuyên ngủ rất ít, thế nhưng chỉ cần nghỉ ngơi đủ, thì tinh thần ngày hôm sau đều rất tốt.

Diễn tập đối với anh mà nói, sớm đã tập mãi thành quen.

Lạc Thành là một thành phố ven sông, mùa hè mỗi năm ngoài nóng nực hạn hán ra, còn phải đề phòng mưa gió lũ lụt bất ngờ. Sau khi tốt nghiệp, Hứa Bác Diễn công tác đã nhiều năm, năm nào cũng ở tại tuyến một, từ tham gia trực tiếp cho đến chỉ huy, gặp qua hàng trăm tình huống. Năm ngoái, anh lập liền lúc hai đại công lớn, mọi người ai nấy đều cho rằng, anh sẽ trở thành giám đốc trẻ nhất của cục thủy lợi. Lại có thêm một đoạn giai thoại nữa được lưu truyền. Thế nhưng, Hứa Bác Diễn lại cố tình chọn quay trở về Ninh Thành.

Cấp trên làm công tác tư tưởng vài lần, biết không thể giữ lại, bèn để anh đi.

Anh nói: Anh nên quay về rồi.

Anh nên về nhà rồi.

Sau khi Hứa Bác Diễn trở về Ninh Thành, ý của cấp trên muốn anh đến quản lý ở công trường, muốn tận dụng triệt để chuyên môn của anh. Thế nhưng anh lại đề xuất một yêu cầu, thành lập một đội hành động đặc biệt, anh sẽ tiếp tục ở tuyến đầu.

Tuyến đầu cũng chính là tuyến cực khổ nhất.

Lúc lũ lụt tới, chả biết lúc nào phải đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.

Hứa Bác Diễn không hề do dự mà dứt khoát chọn con đường này.

Triều Vũ đặt đồng hồ báo thức, năm giờ sáng đã lọ mọ bò dậy, đánh răng rửa mặt chải đầu, bôi kem chống nắng, trang bị vũ khí đầy đủ. Lúc ra cửa, mặt trời đã lên cao, phía đông một mảnh ráng đỏ rực, cô đã biết ngày hôm nay sẽ nóng đến mức nào.

Triều Vũ tự mình lái xe điện, 7 giờ đến cục thủy lợi.

Chú bảo vệ ngoài cổng nhìn thấy cô, liền mỉm cười: “Lại đến tìm tiểu Hứa đấy à?”


Triều Vũ giải thích: “Vâng ạ. Hôm nay cùng anh ấy đi diễn tập thôi ạ.”

Bảo vệ ngẩn người: “Hiện giờ diễn tập còn được mang cả người nhà đi cùng nữa à?”

Triều Vũ không biết làm sao: “Chú à, con là phóng viên, là phóng viên ở tòa soạn X ạ.”

Chú bảo vệ còn như không tin, ngờ vực nhìn: “Thật là phóng viên sao?”

Triều Vũ gật gật đầu. Cô mới không phải là người nhà của Hứa Bác Diễn.

Đến phòng 813, chỉ có một mình Từ Dật ở đó.

Từ Dật không nghĩ rằng cô lại đến sớm vậy: “Hứa đội xuống lầu dưới ăn sáng rồi, cô ngồi đây một lát vậy.”

Triều Vũ có hơi ngại: “Tại tôi đến sớm quá rồi.”

Từ Dật: “Chúng tôi 8 giờ mới khởi hành.”

Triều Vũ quan sát văn phòng làm việc của Hứa Bác Diễn, lần trước cô mang cả bụng tức giận đến đây, cho nên mọi sự chú ý đều đặt trên người Hứa Bác Diễn mà không nhìn gì đến xung quanh. Bàn máy tính của anh rất đơn giản, một màn hình, một cây bút và vài ba quyển sách, rất hợp với phong cách của anh.

Tầm mắt của cô rơi đến hộp đồ chơi trên bàn, là một hộp yoyo, giống với đồ mà hồi nhỏ bọn họ thường hay chơi.

Yoyo bây giờ đẹp hơn ngày xưa nhiều, còn có thể phát sáng nữa. Lẽ nào Hứa Bác Diễn lại lén lút vụng trộm chơi yoyo sao?


Cô thu lại tầm mắt, nhìn sang Từ Dật: “Hay là tôi đi ra ngoài nhé?”

Từ Dật vẫy tay: “Không cần đâu, một lát nữa Hứa đội về bây giờ, cô cứ ngồi đợi chút đi, tôi cũng phải xuống ăn sáng cái đã.”

Triều Vũ trong lòng thầm nghĩ, bọn họ yên tâm vậy cơ à, để cô một mình ở lại phòng làm việc, không sợ cô ăn trộm bí mật sao?

Từ Dật xuống tới nhà ăn, đến bàn Hứa Bác Diễn ngồi, vừa cười vừa nói: “Hứa đội, Triều Vũ tới rồi, đang ở văn phòng đợi anh đấy.”

Đại Hùng kinh ngạc: “Sớm thế đã đến rồi hả? Triều phóng viên thật là tận tụy.”

Hứa Bác Diễn đang ăn cơm chiên, cũng ừ hữ một tiếng.

Từ Dật và Đại Hùng nhìn nhau một cái, nhún nhún vai: “Tôi đi ăn sáng đây.”

Hứa Bác Diễn ăn xong miếng cuối cùng, quay sang nói với Đại Hùng: “Tôi đi lên trước.” Anh quay người đi lên, đi đến trước cửa, đột nhiên quay đầu lại, đi đến quầy mua một phần ăn khác.

“Cho tôi hai bánh bao nhân thịt, với một chai sữa chua.”

Lúc Hứa Bác Diễn lên tới nơi, Triều Vũ đang ngồi vắt vẻo trên ghế lướt weibo, bên cạnh là một chiếc bánh quy chưa ăn hết.

Tỉnh F ở phía Nam đang mưa lũ xối xả, lũ lụt khắp nơi, cô nhìn một status hình ảnh trên weibo, một công nhân vệ sinh phải bế cả con đi ra đường.

Triều Vũ rất mau nước mắt, nhìn thấy hình ảnh thương tâm, liền không kìm được mà sụt sùi.


Nghe thấy động tĩnh, cô nhanh chóng ngẩng đầu, tầm mắt va vào anh, giật mình ngẩn người: “Hứa đội, chào buổi sáng.” Cô ra sức chớp chớp mắt, giấu đi vài giọt nước còn đọng trên mi.

Hứa Bác Diễn nhìn hai mắt mờ mịt của cô, hơi hơi gật đầu, bàn tay duỗi ra rồi lại nắm lại, ngừng một chút, liền đi qua cạnh chỗ cô ngồi, đặt bịch đồ ăn vừa mới mua lên mặt bàn.

Triều Vũ nhìn thấy bánh bao trước mặt: “Hứa đội, có phải tôi đến sớm quá, làm phiến anh ăn sáng không?” Anh còn phải mua bữa sang quay lại nữa.

Hứa Bác Diễn rủ mày, nhàn nhạt đáp: “Bánh bao là của Đại Hùng mua.”

Triều Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn đến sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi rõ ràng, cô đột nhiên mở miệng hỏi: “Hứa đội, tối qua anh ngủ không ngon sao?” 12 giờ đêm hôm qua nhắn tin cho anh, lẽ nào anh vẫn còn chưa ngủ?

Hứa Bác Diễn đưa tay lên day day ấn đường, ở độ tuổi này của anh mà nói, hẳn đang trong kỳ sức khỏe cường thịnh, bình thường anh cũng luôn chú ý rèn luyện, có thức khuya một vài đêm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là hôm nay sắc mặt của anh trông có hơi kém một chút.

Anh không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Triều Vũ thấy anh có vẻ lo lắng, bèn an ủi: “Anh không cần phải khẩn trương, diễn tập cũng không phải chuyện gì to tát, lại nói, anh là chuyên gia cơ mà, anh còn khẩn trương thì người khác phải làm sao? Yên tâm đi, người khác so với anh chắc chắc còn lo lắng hơn nhiều.”

Hứa Bác Diễn: “…” đúng là một người đầu óc đơn giản, cuộc sống cũng giản đơn. Anh thu lại vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt mình, “Hôm nay diễn tập nhớ chú ý an toàn, đừng có chạy loạn.”

Triều Vũ gật đầu.

Hứa Bác Diễn nghĩ nghĩ một chút lại dặn dò thêm vài câu: “Sẽ có lãnh đạo tới đấy, cô hãy tự lo cho mình đi.”

Triều Vũ trong lòng cảm thấy bị coi thường, bất mãn nói lại: “Tôi cũng chẳng phải trẻ ba tuổi.”

Hứa Bác Diễn chế nhạo: “Cô ở trên weibo mắng người của cục thủy lợi như vậy, tôi sợ cô thấy người thật rồi sẽ không nhịn được chính mình.”

Triều Vũ: “…”

Một thoáng im lặng bao trùm.


Hứa Bác Diễn đột nhiên rút ra một tờ giấy ăn, sau đó đưa cho cô.

Triều Vũ không hiểu: “Cho tôi?”

“Có bánh dính ở khóe miệng kìa, lau đi.” Anh khàn giọng.

Triều Vũ hơi hơi xấu hổ, cười cười: “Cảm ơn.”

Tám giờ mười lăm, tất cả đội ngũ tham gia diễn tập tập trung tại sảnh tầng dưới, sau đó bắt đầu lên xe.

Đây là lần đầu tiên tổ hành động đặc biệt của Hứa Bác Diễn xuất hiện. Trước đây, Hứa Bác Diễn và chín đội viên đã thương lượng với nhau, đặt tên đội là: WIN.

WIN, dịch sang tiếng Trung, chính là chiến thắng.

Mỗi một nhiệm vụ, bọn họ đều phải giành chiến thắng.

Tất cả bọn họ đã thay hết đồng phục màu cam, sẵn sàng xuất phát.

Triều Vũ cùng các phóng viên khác ngồi với nhau trong xe, hai mắt cô nhìn ra cửa sổ, vô thức tìm kiếm bóng dáng Hứa Bác Diễn, nhưng trước sau đều không thấy đâu.

Đoàn xe một đường thẳng đến sông gần ga phía Bắc, mọi người lần lượt xuống xe.

Tình huống cứu hộ được mô phỏng chính là mưa lớn đột ngột, nước sông bị tràn và tất cả các con đường đều bị ngập nước, cần phải lập tức ngăn chặn.

Lần diễn tập này, Ninh Thành đã chọn ra bốn đội cứu hộ ưu tú ở các quận khác nhau, cùng với đội WIN của Hứa Bác Diễn, tổng cộng tất cả là năm.

Các phóng viên ai nấy đều rất mong chờ, Triều Vũ trong lòng cũng mang chút căng thẳng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.