Người Trong Lòng Em

Chương 1


Đọc truyện Người Trong Lòng Em – Chương 1

[Bạn đã bao giờ có cảm giác như thế này chưa? Khoảnh khắc anh ấy nắm lấy tay bạn, chính là lúc bạn muốn cùng anh ấy đi đến hết cuộc đời.]

Người trong lòng em – Dạ Mạn.

Tháng sáu, sau nhiều ngày liên tục nhiệt độ lên tới 36, 37 độ C, Ninh Thành cuối cùng đã có một trận mưa lớn. Nhiệt độ đột ngột giảm xuống vài độ, mang theo cảm giác mát mẻ dễ chịu mà đã lâu không thấy qua.

Trời mưa nguyên một ngày, tới chạng vạng tối vẫn chưa ngừng lại.

Sắc trời u ám đáng sợ, đã đến thời điểm tan làm, mọi người đều đứng đợi trước cửa tòa nhà, do dự không biết có nên về hay không.

“Xem tình hình như này có khi nửa tiếng nữa cũng chưa tạnh.”

“Đợi cũng không phải là cách. Đi thôi, còn đợi nữa chắc đợi tới tối mất.”

Dần dần, có một số người đã bất chấp mà bung dù chạy vào màn mưa.

Triều Vũ đứng ở bên cạnh, đưa tay ra hứng lấy nước mưa, lòng bàn tay dần cảm thấy lạnh. Cô được sinh ra vào một ngày mưa phùn nhẹ, vì thế ông nội đã đặt tên cô là Triều Vũ.

“Triều Vũ, cậu có đi luôn không? Hình như bên đường Vũ Hoa cũng bị ngập rồi đấy.”

Cô rút tay lại, nói: “Mình đi lấy xe, ngày mai gặp.” Nói xong, liền hướng bãi đậu xe chạy.

Hai mươi phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng chạy đến đường Vũ Hoa. Trên đường cái nước đã ngập đến qua bánh, nước mưa vẫn đập mạnh vào cửa kính. Trước mặt có một biển cảnh báo cấm đi qua.

Cô dừng xe lại.

Trong lúc ngồi chờ có chút vô vị bèn ngồi lướt weibo một lát, lại nhìn thấy hình ảnh một trường đại học bị ngập lụt hồi năm ngoái đang được share ầm ầm trên mạng, năm nay đã thành một đại dương mênh mông. Cô bất giác bật cười, cho nên ghi nhớ lại một chút.

Chờ đợi một lúc lâu, Triều Vũ cuối cùng không nhịn được bèn bước xuống xe xem thế nào, ai ngờ vừa thò chân xuống, nước đã tràn ngập đến bắp chân cô, đi còn không nổi.

Bảy tám người đàn ông mặc đồng phục màu da cam đang chạy đi chạy lại, bên cạnh vài ba chiếc máy bơm cũng đang làm việc hết công suất.

Có vẻ như đường thoát nước bị tắc rồi. Khu vực này có một số hộ dân cư, nếu như không kịp thời thoát nước, ngày mai khả năng sẽ gặp tai ương rồi.

Triều Vũ bước thêm một vài bước nữa, dự định chụp một vài bức ảnh quay về làm tư liệu viết bài.

Lúc này đột nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang tới: “Ai không phận sự lập tức rời khỏi đây.” – Giọng nói vừa trầm khàn vừa cứng rắn.

Tay của Triều Vũ khẽ run nhẹ, quay đầu lại tìm kiếm, tầm mắt rơi vào bóng lưng của người đàn ông kia.

Người đàn ông kéo một chiếc máy bơm có vẻ rất nặng, “Đường thoát nước bị tắc rồi, Từ Dật và tôi đi xuống, Đại Hùng cậu ở trên này tiếp nhận, những người khác tiếp tục.” Lời nói vô cùng có lực, bình tĩnh phân phó nhiệm vụ cho từng người.

Mưa vẫn tí tách rơi không ngừng, sắc đêm mờ nhạt, không khí ảm đạm lẫn lộn với mùi ẩm ướt nặng nề.

Triều Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của người đàn ông kia, nhưng lần nào cũng chỉ nhìn thấy một bên gò má. Do bệnh nghề nghiệp của một phóng viên, cô lại tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lại bị tiếng quát bất ngờ làm cho đứng sững lại.


“Đưa cô ta ra ngoài.” Giọng nói của người đàn ông lộ ra vài phần không kiên nhẫn, đáy mắt một mảng tối đen.

“Vâng, Hứa đội.”

Một người đàn ông cao gầy lội nước đến chỗ cô: “Cô gái, nơi này nguy hiểm, cô mau trở về đi.”

Triều Vũ ngẩn ra, từ lúc cô đi thực tập đến giờ, đã trải qua nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn thế này cả chục lần, cô bèn lấy thẻ nhân viên giơ ra: “Tôi là phóng viên của tòa soạn X, tình hình ở đây đại khái khi nào thì tốt hơn?”

“Chúng tôi đang cố gắng hết sức để sửa chữa nó, sẽ nhanh thôi, nhanh thôi.”

“Năm nào mưa xuống một cái là đường Vũ Hoa này cũng bị ngập lụt. Năm ngoái, không phải bên cục thủy lợi đã thông báo sửa chữa hoàn tất rồi sao?”

Ở xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Từ Dật, đưa cô ấy đi.”

Triều Vũ quả thực không tin nổi tai mình. Cách đó không xa, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông đó, cả người anh ta tỏa ra một khí thế bức người, tính tình có vẻ cũng khá nóng nảy.

Triều Vũ đã bị đuổi đi. Quay trở lại xe, cô ngẩn người. Đợi một tiếng đồng hồ, nước giảm được bốn năm centimet. Mỗi khi trời mưa, Ninh Thành đều bị ngập lụt, đây rốt cục thì là thảm họa tự nhiên hay nhân tạo đây?

Càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không nhịn nổi, cô lên weibo viết một status, tiêu đề: “Ai chịu trách nhiệm khi mưa lụt thành phố?”

Hàng năm chúng ta đều thực hiện những biện pháp phòng chống lũ lụt, tại sao đường thoát nước luôn luôn xảy ra vấn đề? Kế hoạch của cục thủy lợi rốt cục đã được thực hiện hay chưa? Các bộ ngành khác thì làm cái gì? Hay mỗi khi vấn đề xảy ra thì đều đổ cho cục thủy lợi?

Viết xong bèn đính kèm thêm một tấm ảnh đường Vũ Hoa bị ngập, sau đó mới đăng.

Triều Vũ đã tốt nghiệp ngành tin tức báo chí một trường đại học lớn ở Ninh Thành, trong thời gian học đại học, cô đã mở một trang trên weibo, bình thường thích chia sẻ một số thứ về Ninh Thành, như mấy chỗ ăn chơi quậy phá, hay những vẫn đề nổi cộm của xã hội. Hiện nay trang của cô đã có đến hơn 600.000 người theo dõi.

Không lâu sau khi status được đăng đã được rất nhiều người comment hưởng ứng, như một mồi lửa thổi bùng lên sự giận dữ của cư dân đối với các vấn nạn trong thành phố, tất cả đều mắng chửi các phòng ban không làm được tích sự gì cho người dân, yêu cầu họ phải xin lỗi dân chúng.

Đêm đó, bài đăng trên weibo của cô đạt hơn năm nghìn lượt share, mà Triều Vũ lúc này đã bỏ điện thoại để đi tắm, do đó không biết tình hình như vậy.

Khuya hôm đó, đường thoát nước ở đường Vũ Hoa rốt cục cũng được thông, sau đó nước bắt đầu rút.

“Hứa đội, đi uống vài lon đi.”

Hứa Bác Diễn đưa tay sờ sờ chút nước còn dính lại trên mặt, nhướng mày, vẻ mặt đã không còn nghiêm túc: “Không, tôi đi về trước.” Anh cởi chiếc áo đồng phục dính bùn ra, áo trắng bên trong đã sớm ướt đẫm, do dính nước mà dán vào người, làm nổi bật lên cơ bắp lực lưỡng. Anh tùy tiện đem áo vắt ở trên vai, bước đi vững vàng ngừng lại ở bên cạnh một chiếc xe việt dã.

Đến đêm, bầu trời yên tĩnh trở lại, mưa cũng đã nhỏ đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triều Vũ không bị đồng hồ báo thức gọi dậy, mà là bị điện thoại của chủ nhiệm trên tòa soạn đánh thức. Cô tưởng có tin mới, lập tức nghe: “Chủ nhiệm Cao.”

“Triều Vũ, tối qua cô đã đăng cái gì lên weibo vậy?”

Triều Vũ ngây ngốc.

“Cục thủy lợi vừa mới gọi điện cho tôi. Cô cô cô! Cô muốn làm cho tôi tức chết phải không?”


Triều Vũ từ tốn nói: “Chủ nhiệm, em đâu có viết sai?”

“Cô cũng không xem xem thời điểm hiện tại là lúc nào. Mau xóa ngay cho tôi. Sáng sớm đường dây nóng của thành phố đã bị đánh sập, tất cả đều là khiếu nại cục thủy lợi.”

“Đó là bởi vì bọn họ làm việc không đến nơi đến chốn.”

“Cô xóa ngay bài đấy đi cho tôi, tay nhanh hơn não, đầu chưa nghĩ mà tay đã làm. Còn có bức ảnh đó nữa! Cô có biết anh ta là ai không mà dám đăng ảnh anh ta lên mạng rồi?” Chủ nhiệm càng nói càng tức giận.

Cô gái nhỏ rất có năng lực phân tích, nói: “Dù sao cũng chẳng phải Ngô Ngạn Tổ.”

“Anh ta là Hứa Bác Diễn.”

“Chưa nghe qua.”

Chủ nhiệm nghiến chặt răng: “Sáng nay cô không cần tới tòa soạn nữa, đi đến cục thủy lợi và xin lỗi người ta.”

Triều Vũ cũng nghiến răng đáp trả: “Em không làm sai.”

Chủ nhiệm: “Được, tôi sẽ đi cùng cô.”

Triều Vũ: “…”

Tắt máy, cô lăn lộn vài vòng trên giường, trong lòng khó chịu: Hứa Bác Diễn rốt cục là thần thánh phương nào chứ???

Trên đường đi, Triều Vũ nhắn tin cho bạn thân của mình là Trần Ninh San, nhờ cô ấy tra một chút thông tin về Hứa Bác Diễn.

Đến cục thủy lợi, sau khi đăng ký ngoài cửa, cô đi vào tòa nhà và bấm thang máy lên lầu 8, thế nhưng lại không nhớ ra nổi vừa rồi chủ nhiệm nói là phòng 803 hay 813?

Triều Vũ đi tới đi lui ở ngoài hành lang một lúc, cuối cùng cũng thấy có người đến. Đó là một người đàn ông có vóc dáng cao ráo, anh ta mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng và quần dài đen, cho dù chỉ là một bộ trang phục bình thường nhưng cũng đủ để tôn lên dáng vẻ tuấn tú.

Cô đi đến trước mặt anh: “Chào anh, thật ngại quá, xin hỏi văn phòng của Hứa Bác Diễn nằm ở phòng 803 hay 813?” Người đàn ông vẻ mặt sâu thẳm nghiền ngẫm, ngũ quan tràn đầy khí khái mạnh mẽ.

Anh ta dừng chân, ánh mắt dừng lại trên người cô mấy giây.

Hành lang có vẻ yên tĩnh, không khí phảng phất mùi cỏ xanh tươi mới sau cơn mưa.

“Cô tìm anh ta?” Giọng nói của anh ta hơi khàn khàn.

Triều Vũ gật đầu liên tục, người đàn ông trước mặt cao hơn cô nửa cái đầu, cắt đầu đinh, làn da lúa mạch, mắt một mí, lúc anh nhìn cô đột nhiên có một cảm giác không nói thành lời.

Triều Vũ khẽ nhếch miệng cười vẻ bất đắc dĩ: “Tôi tìm anh ta có chút việc.”


Người đàn ông cũng không hỏi thêm nhiều nữa, nhấc chân bước về phía trước.

Triều Vũ vội vã đuổi theo: “Anh ta chưa đến sao?”

Người đàn ông mím môi không nói.

Triều Vũ bất giác thở dài: “Tôi đến để xin lỗi anh ta.”

“Xin lỗi?” Người đàn ông lặp lại hai chữ này, khẽ nhướng mày, ánh mắt anh lại rơi xuống người Triều Vũ, đôi mắt đen láy rõ ràng dáng vẻ không cam tâm.

“Lãnh đạo của tôi bảo tôi tới. Tối qua tôi có viết một status trên weibo, đây là thời đại nào rồi không biết mà còn cấm tự do ngôn luận chứ! Anh nói xem tôi có oan uổng không? Nhất định là cái tên Hứa Bác Diễn keo kiệt này đã gọi điện cho sếp tôi, bắt tôi đến xin lỗi, còn đe dọa nếu tôi không đến thì sẽ cắt thưởng tháng này.

“Anh ta sao?” Có gì đó lóe lên trong con ngươi anh ta.

Triều Vũ gật đầu liên tục: “Tối qua lúc ngập nước ở đường Vũ Hoa, anh ta cũng có mặt ở đó. Tôi định chụp mấy tấm thì bị anh ta quát đuổi về. Anh nói xem sao anh ta lại hẹp hòi thế chứ.?”

Người đàn ông nhếch nhếch khóe miệng, nhàn nhạt ừ một tiếng, coi như trả lời cô.

Triều Vũ dáo dác ngó xung quanh, lẩm bẩm: “Không biết anh ta tới chưa?”

Người đàn ông kia lúc này mới hắng giọng một cái, đứng trước mặt cô, khẽ cười: “Tôi chính là Hứa Bác Diễn.”

Triều Vũ im lặng như tờ!!!

Hứa Bác Diễn nhướng mắt lên nhìn thẳng vào mặt cô. Hôm nay anh đến sớm khoảng nửa giờ, không ngờ rằng sáng sớm đã được chứng kiến chuyện “bất ngờ” như vậy. Nhìn cô gái bối rối trước mặt, hai má cô đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành quyền, so với điệu bộ huyên thuyên hồi nãy đúng là một trời một vực.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Triều Vũ do dự một lúc, cuối cùng lý trí cũng trở về. Cô cắn môi, giọng nói có phần yếu ớt: “Hứa đội – tôi đến để xin lỗi anh.”

“Ừm.” Anh ta chỉ để lại cho cô một chữ, nói xong liền xoay người bước đi, tốc độ không nhanh không chậm.

Triều Vũ vẫn đứng yên tại chỗ.

Ôi trời ơi, tối hôm qua sao cô lại không nhìn kỹ chứ. Hiện tại làm sao đây? Còn đang oán giận trong lòng, ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Bác Diễn đi vào phòng 813.

Triều Vũ suy nghĩ một chút, anh ta vừa rồi nói ừm là có ý gì? Là chấp nhận lời xin lỗi của cô sao?

Cô khó khăn bước đến cửa văn phòng, cánh cửa khép hờ không đóng, còn anh ta đang thay quần áo bên trong, phía trên để trần, cơ bụng, cơ ngực vòng eo lộ ra, thẳng tắp lại có lực.

Triều Vũ lập tức che mắt, trái tim đập thình thịch. Đây đúng là cơ thể đã qua tập luyện, rắn chắc mạnh mẽ, vòng ngực cũng rất rộng rãi, nở nang.

“Đã nhìn đủ chưa?” Hứa Bác Diễn tay đặt trên khuy áo, lúc bước tới trước mặt cô cũng vừa vặn cài xong khuy áo cuối cùng.

Hơi thở anh theo không khí mà tràn vào mũi cô, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Triều Vũ thả tay xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Sao anh thay quần áo mà không thèm đóng cửa vậy?”

Anh chớp mắt nhìn cô: “Tôi làm sao biết có người đứng ngoài cửa nhìn trộm tôi.”

“Anh!” Triều Vũ thở mạnh cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đôi giày thể thao màu đen của anh. “Tôi đến để xin lỗi anh.”


Hứa Bác Diễn liếc cô một cái, hoài nghi: “Quay về viết một đơn xin lỗi, hai ngày sau đưa cho tôi. Ngày mai tôi không có ở văn phòng.”

Triều Vũ trố mắt nhìn anh ta.

Anh ta lại hỏi: “Cô tên là gì?”

Trong lòng Triều Vũ vô cùng bất mãn, nhưng lại không thể nói ra, nghiến răng khai ra tên mình: Triều Vũ.

Hứa Bác Diễn nhắc lại một lần: “Tào Vũ?”

(Chữ “Triều” và chữ “Tào” có phiên âm gần giống nhau.)

Triều Vũ ủ rũ quay về, Hứa Bác Diễn đi đến căn tin dưới lầu ăn sáng, Đại Hùng và Từ Dật cũng đến, cả hai trên đường nói chuyện ồn ào, vẻ mặt kích động.

Anh vẫn thờ ơ như không ăn sáng.

Đại Hùng: “Hứa đội, anh có thấy cái bài trên weibo không?”

Hứa Bác Diễn cắn một miếng bánh bao.

Từ Dật vỗ lên mặt bàn: “Khẳng định là cái cô phóng viên hôm qua đăng, lão tử tức chết đi được, hóa ra tối qua chúng ta bận rộn đều là công cốc sao?”

Hứa Bác Diễn nuốt xuống cái gì đó, sau đó không nhanh không chậm uống một ngụm sữa, hỏi: “Viết cái gì?”

Đại Hùng nhanh chóng mở weibo lên: “Đây này.”

Hứa Bác Diễn liếc nhìn thấy tên weibo: Không Sơn Tân Vũ.

Sau cơn mưa trên núi trống rỗng, tiết trời đã cuối thu.

Từ Dật nói: “Hình như tối qua Châu cục đã liên lạc với bên tòa soạn bên đó, họ nói hôm nay cô gái đó sẽ qua đây xin lỗi, chúng em đã nói tên của anh.”

Hứa Bác Diễn cười khẽ một tiếng, hóa ra là như vậy. “Cô ấy đến rồi.”

“Hả? Có xin lỗi không?”

Hứa Bác Diễn đứng dậy đi lấy một cái đĩa: “Không.”

“Em đi. Nha đầu này có vẻ cứng đấy.”

Hứa Bác Diễn cười nhẹ, cô không thành tâm thành ý xin lỗi anh, vậy anh cũng có thể không nhận.

Nhưng mà Hứa đội, anh làm như thế với một cô gái mới 23 tuổi, anh không thấy cắn rứt lương tâm à?

Trên đường trở về, trong lòng Triều Vũ cảm thấy không thoải mái, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn của Ninh San:

Hứa Bác Diễn, nam, 28 tuổi, người gốc Ninh Thành, sống ở Lạc Thành 10 năm, là một chuyên gia trẻ trong cục thủy lợi. Năm ngoái tham gia thành công dự án kiểm soát lũ ở Lạc Thành nên được thăng chức. Nhìn ảnh rất đẹp trai! Cậu nhìn thấy người thật rồi sao? Thế nào?

Đầu óc Triều Vũ không nhịn được mà xuất hiện cơ ngực của anh…

Hết chương 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.