Đọc truyện Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay – Chương 13: Chiếc nhẫn
Edit: Đào Chước
Beta: Yuri
Nhà trọ.
“Anh đại Ngư! Anh đại Ngư ơi!”
Châu Ngư hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Tống: “Em cần anh giúp.”
Châu Ngư đưa tay xoa xoa đầu của Tiểu Tống: “Cần anh giúp cái gì?”
“Ba giấu xe ô tô điều khiển của em rồi, anh mau mau tìm giúp em đi.”
“Ba giấu ô tô điều khiển của em đi, đó là vì không muốn em tìm thấy hiểu chưa.”
“Nhưng bây giờ ba đâu có ở nhà, chỉ cần trả lại trước khi ba về thì không có chuyện gì rồi.”
“Làm xong hết bài tập rồi?”
Tiểu Tống vẫy vẫy tay: “Anh đại Ngư, anh cúi xuống em nói này cho anh nghe.”
“Em tính làm gì?”
Tiểu Tống ghé sát vào tai Châu Ngư, nói nhỏ: “Anh giúp em tìm được ô tô điều khiển, em sẽ tiết lộ cho anh một bí mật. Bí mật có liên quan đến anh đó nha.”
“Ok.”
Chưa có người nào trong nhà trọ từng vào phòng của Tống Hải.
Phòng của Tống Hải được trang trí vô cùng ấm áp, trên bàn bày một lọ hoa còn tươi, trên tường cũng dán giấy dán đẹp mắt.
Cạnh bình hoa đặt một khung ảnh, không ngờ lại là ảnh chụp Châu Ngư mặc tạp dề nấu cơm.
Châu Ngư tìm một vòng, cuối cùng tìm được ô tô ở mặt sau giá sách.
Tiểu Tống nói: “Mỗi ngày ba đều đọc mấy quyển sách đấy, còn không cho em xem.”
“Đây không phải sách em nên đọc.”
Sách trên giá được sắp xếp chỉnh tề, tác giả của mỗi quyển sách đều là anh đại Ngư.
Châu Ngư hỏi: “Bí mật mà em nói là gì?”
Tiểu Tống kéo ngăn tủ ra, đưa cho Châu Ngư một cái hộp nhỏ hình lập phương: “Ba tặng anh đó.”
Trong hộp là một chiếc nhẫn sáng chói.
Tiểu Tống: “Em xem qua rồi, trên nhẫn khắc mấy con cá nhỏ nhỏ, chắc chắn là đồ để tặng anh.”
Châu Ngư đặt chiếc hộp về chỗ cũ: “Tiểu Tống, hứa với anh, không được nói chuyện này với ba em.”
“Tại sao ạ?”
“Em có thích người khác tự ý động vào đồ đạc của em không?”
Tiểu Tống lắc lắc đầu.
“Thế nên, ba em cũng không thích như vậy đúng không nào.”
“Vâng!”
Lúc đi ra ngoài, Châu Ngư trùm mũ áo hoodie lên đầu.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tống Hải chưa từng tham gia họp phụ huynh. Bởi vì bận công việc, mỗi lần phải họp phụ huynh cho Tiểu Tống luôn là mẹ cậu bé đi họp.
Vì muốn tăng thêm thể diện cho Lâm Khải, Tống Hải cố tình mặc bộ vest mình hay dùng khi đi họp, còn xịt lên người một ít nước hoa.
Vô cùng chỉnh chu.
Tống Hải hỏi: “Cần tôi làm gì không?”
“Không cần đâu, anh chỉ cần ngồi tại chỗ của em. Đợi cô giáo chủ nhiệm nói hết mấy câu vô nghĩa là có thể ra về rồi.”
“Không cần trao đổi tình hình học tập của cậu với giáo viên sao?”
“Em học tập rất rất nghiêm túc, cuộc thi vừa rồi còn tiến bộ mười mấy bậc đó.”
Tống Hải chỉ vào thành tích Vật Lí: “Đây là tiến bộ mà cậu nói?”
Bốn mươi lăm điểm.
Lâm Khải nhếch môi gượng cười: “Thành tích Vật Lí của em đứng thứ mười cả lớp.”
“Người đứng thứ nhất là ai?”
Lâm Khải chỉ chỉ bên cạnh.
Tống Hải cầm lấy bảng điểm của Tề Minh, lúc nhìn đến cái tên này động tác trên tay rõ ràng dừng một chút: “Tề Minh là bạn cùng bàn của cậu?”
“Vâng ạ,” Lâm Khải nhỏ giọng: “Cậu ấy là hotboy của trường em đó đó.”
“Bình thường.”
Chỗ nào bình thường, sao có thể bình thường???
Trong lớp học rất nhanh trở nên đông đúc, cuối cùng chỉ còn cha mẹ Tề Minh chưa xuất hiện.
Triệu Uông Dương gõ gõ lên bàn giáo viên: “Tất cả trật tự! Cãi nhau um sùm còn ra cái thể thống gì? Các vị là đến họp phụ huynh chứ không phải đến để buôn rau bán mắm, không thì tôi lên phòng hiệu trưởng mượn cho mấy vị cái loa? Muốn nói muốn hét gì đứng trên bục giảng hét có được không?”
Triệu Uông Dương năm nay còn chưa đến 30 tuổi, nhưng khí thế phát ra đã đủ khiến mọi người kinh sợ.
Triệu Uông Dương tiếp tục nói: “Hôm nay chúng ta tập trung ở đây, là vì bàn chuyện học tập của các em học sinh. Một số việc tôi cần nói riêng với các vị phụ huynh, cho nên hiện tại các em có thể về nhà, đợi đến buổi tối, khẳng định sẽ có một phần “quà” gửi đến nhà các em.”
Cửa phòng học vang lên một giọng nói có chút lạnh nhạt: “Thật xin lỗi, tôi đến muộn.”
Triệu Uông Dương hỏi: “Anh là phụ huynh của học sinh nào?”
“Tôi là anh trai của Tề Minh.”
“Vào đi.”
Tề Minh là hotboy toàn trường, anh trai cậu ấy tất nhiên cũng không kém, chỉ là loại hình có chút khác biệt.
Tề Minh thích chơi bóng rổ, cả người phát ra ánh sáng tuổi trẻ nhiệt huyết mà ấm áp, Tề Lộc Minh thì trầm ổn, là kiểu người thành thục ít nói.
Cả lớp chỉ còn lại một chỗ trống – chỗ ngồi bên cạnh Tống Hải.
Tề Lộc Minh kéo ghế ra sau một chút rồi ngồi xuống.
Tống Hải: “Lâu rồi không gặp.”
“Đúng vậy,” Tề Lộc Minh nói: “Đã lâu không gặp.”
“Lúc tôi nhìn thấy tên Tề Minh đã nghĩ đến em. Không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.”
“Hiện tại,” Tống Hải cẩn thận hỏi: “Em sống thế nào?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Triệu Uông Dương bắt đầu chiếu PowerPoint, cô chiếu lên biểu đồ thể hiện thành tích của kì thi lần này: “Mấy cuộc thi gần đây thành tích của các em đều rất tốt, đa số đều tiến bộ nhưng vẫn tồn tại một số em thụt lùi thành tích, phụ huynh của các em đó cần chú ý nhiều hơn.”
Tống Hải biết cần phải tuân thủ kỷ luật của lớp học, nhưng vẫn không ngăn được tâm tình đang sôi trào trong lòng: “Thành tích của Tề Minh rất tốt.”
“Ừ.”
“Giống hệt em năm đó.”
“Ha ha.”
Tiếng cười của Tề Lộc Minh vừa lạnh lùng, lại tràn ngập ý châm chọc trào phúng.
“Lộc Minh.” Tống Hải nắm lấy tay của Tề Lộc Minh: “Tôi ly hôn rồi.”
“Vậy sao,” Tề Lộc Minh rút tay mình khỏi bàn tay của Tống Hải: “Hân hạnh được mời ông chủ Tống tới tham dự hôn lễ của tôi, thời gian là tuần kế tiếp.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Phòng khách
Cao Khải hỏi: “Anh đại Ngư hôm nay sao rảnh thế?”
Châu Ngư tập trung nhìn mấy bông hồng trên bàn trà, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Cao Khải.
Cao Khải vươn tay rút lấy một đóa hồng: “Anh đại Ngư hôm nay sao vậy?”
“Không có gì.”
“Em biết anh không có việc gì. Nếu có việc để làm, anh đã không ngồi ở đây cả buổi chiều.”
“Tiểu Khải đã về chưa?”
“Về từ sớm rồi,” Cao Khải nói: “Ông chủ Tống đích thân đi họp phụ huynh cho cậu ta mà.”
Lúc Tống Hải trở về đã rất khuya rồi.
Châu Ngư lập tức đứng lên, hô: “Tống Hải?”
Tống Hải lảo đà lảo đảo đi được vài bước, bỗng dưng nhào lên người Châu Ngư.
Trên người Tống Hải bám đầy mùi rượu và thuốc lá, ý thức không rõ ràng lầm bầm: “Đại Ngư, tôi rất buồn.”
Châu Ngư dìu Tống Hải quay về phòng.
Tống Hải túm chặt quần áo của Châu Ngư, kéo anh nằm ngã xuống giường cùng mình.
Trên người của Tống Hải phát ra mùi hôi đầy khó chịu của rượu, thuốc lá và mồ hôi, anh nhìn lên mặt của Châu Ngư, nói: “Em ấy sắp kết hôn rồi.”
“Ai cơ?”
“Tề Lộc Minh, người đã bên tôi rất nhiều năm.”
“Ồ.”
“Tôi không biết có nên tham gia hôn lễ của em ấy hay không, tôi sợ bản thân không nhịn được, tôi thật sự rất sợ.”
Tống Hải thành thục hơn tất cả mọi người trong nhà trọ, nhưng, vào giấy phút này, anh lại yếu đuối hơn bất kì ai.
Châu Ngư nói: “Muốn đi thì đi thôi. Đi có lẽ sẽ hối hận, nhưng không đi thì chắc chắn hối hận.”
Tống Hải nhắm mắt lại: “Ừ.”
“Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
“Cảm ơn cậu, ngủ ngon.”
Châu Ngư bò khỏi giường: “Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
Vừa đi ra ngoài, Châu Ngư hùng hổ đạp một phát lên cánh cửa: “Ngủ cmn ngon!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Ôi, mặt trời! Ôi, trời ạ! Ôi Khoa Phụ trục nhật! Ôi Khoa Phụ đuổi theo mặt trời*!
*Khoa Phụ trục nhật = Khoa Phụ đuổi theo mặt trời: ý nói không biết tự lượng sức mình.
Lâm Khải ngáp một cái: “Mới sáng sớm anh đã phát bệnh thần kinh rồi à?”
Cao Khải: “Anh đây là đang ngâm thơ, êy, cậu thấy bài thơ này thế nào?”
“Dâm từ diễm khúc, còn ra thể thống gì nữa!”
“Không phải anh viết nha. Đây là kiệt tác của anh đại Ngư.”
“Vậy cũng là vấn đề của anh, không đọc ra được cái tình ý sâu xa tha thiết chân thành của tác phẩm.”
…
“Đúng rồi,” Cao Khải nói: “Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em còn bực mình đây, đêm qua em phải ngủ cùng nhóc tiểu Tống.”
“Cậu cũng thấy chỗ nào đó sai sai đúng không?”
Lâm Khải gật gật đầu: “Nhưng mà chỉ họp phụ huynh một buổi thì có chuyện gì được cơ chứ?”
“Vậy chắc là thành tích của cậu quá quá low, mới khiến ông chủ Tống tức giận.”
“Không thể nào. Em mỗi ngày đều có tiến bộ.”
Đúng lúc này, Châu Ngư đội mũ áo hoodie đi qua trước mặt hai người, anh đi thẳng đến trước tủ lạnh, tiếp đó lấy ra hai quả kiwi.
Cao Khải hô: “Mau ngăn anh ấy lại.”
Châu Ngư há to miệng.
Lâm Khải kịp thời cướp được hai quả kiwi tội lỗi: “Anh đại Ngư không sao chứ?”
Châu Ngư lắc lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp tia đến hai quả kiwi đang run rẩy trong tay Lâm Khải.
“Anh nói bản thân không ăn cái này mà.”
Châu Ngư không nói một lời, mắt vẫn dán chặt hai quả kiwi, thậm chí từ cổ họng còn phát ra vài tiếng nuốt nước bọt.
Lâm Khải tung hai quả kiwi cho Cao Khải: “Mau mau trừ khử chúng nó.”
Cao Khải nhìn ngang ngó dọc, hỏi: “Trừ khử kiểu gì?”
“Đưa cho tôi đi.”
Tống Hải cầm lấy kiwi, dùng dao cắt thành miếng nhỏ. Anh dùng tăm xiên một miếng, giơ lên trước mắt Châu Ngư.
Châu Ngư ăn hết miếng kiwi, nhưng rõ ràng anh không thích mùi vị này, lập tức quay qua nhổ vào thùng rác.
Cao Khải nói: “Sau này ai dám mua kiwi về nhà, giết không tha.”
Lâm Khải hỏi: “Ông chủ Tống, ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Tôi gặp được Tề Lộc Minh.”
“Tề Lộc Minh là ai.”
“Anh trai bạn cùng bàn của cậu. Cũng là bạn trai cũ của tôi.”
????
Lâm Khải héo héo ngồi phịch xuống sofa, thở dài thườn thượt.
Owen ôm Mi Mi hỏi: “Sao thế?”
“Đời em tàn rồi.” Lâm Khải bi thương: “Chủ nhiệm lớp em là bạn gái cũ của Châu Ngư, anh trai của bạn cùng bàn của em lại là bạn trai cũ của ông chủ Tống.”
Owen nhiệt liệt vỗ tay: “Đài truyền hình nào dám chiếu một bộ phim đặc sắc như vậy, tỷ lệ xem khẳng định dẫn đầu toàn quốc.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trường Trung Học số Hai.
Mấy ngày gần đây Triệu Uông Dương không đến trường, học sinh lớp 10/6 như hít phải thuốc lắc thỏa thê chơi bời, trừ việc phóng hỏa giết người việc nào cũng dám thử, thậm chí còn hẹn lớp 10/3 đấu một trận bóng rổ.
Tề Minh là thành viên chủ lực của lớp 10/6.
Tề Minh hỏi: “Cậu có đến cổ vũ cho tôi không?”
Lâm Khải trả lời rất dứt khoát: “Đương nhiên rồi. Nhưng vì sao lại muốn tớ cổ vũ cho cậu?”
“Thêm thể diện.”
“Tại sao?”
“Tôi cũng không biết,” Tề Minh xoay mặt sang bên khác, nhỏ giọng: “Cậu cổ vũ cho tôi, tôi sẽ phát huy tốt hơn.”
Trong lòng của Lâm Khải giống như vườn hoa của Thượng Đế trên cao, muôn hoa nở rộ, ánh sáng chiếu soi rực rỡ.
Nếu có thể, Lâm Khải muốn tìm một cái loa siêu to siêu khổng lồ, rồi mượn một bộ quần áo cổ động sẹc xi, đợi đến khi trận đấu bắt đầu, cậu có thể đứng ở trung tâm giơ một cái biển cổ vũ thật to, trên đó viết: “Tề Minh, Tề Minh cậu vô địch, trên sân bóng rổ cậu là vua”.
Các chàng trai trên sân bóng rổ chia ra hai loại – có người cổ vũ và không có người cổ vũ.
Tề Minh thuộc kiểu không có người cổ vũ.
Thật vi diệu.