Người trộm bóng

Chương 5: Phần 1 - Chương 04


Bạn đang đọc Người trộm bóng – Chương 5: Phần 1 – Chương 04

Tám ngày sau vụ nổ bồn chứa ga, Yves quay trở lại trường. Trông ông có vẻ hoàn toàn bình thường, ngoại trừ một dải băng quấn quanh trán khiến ông trông như một tay cướp biển. Trông nó rất hợp với ông, như thể cho tới lúc này ông vẫn thiếu điều gì đó trong cá tính của mình. Tôi không biết phải nói gì với ông nữa, tôi sẽ xem liệu một ngày nào đó có cơ hội để nói về đề tài cướp biển hay không.
Vào giờ ăn trưa, tôi rời khỏi căng tin trước những người khác vì không thấy đói lắm. Yves đang ở phía cuối sân, ngắm nhìn những gì còn lại từ căn nhà kho của ông, có nghĩa là chẳng có gì nhiều. Ông cúi người xuống đống đổ nát, một đống những mẩu gỗ cháy đen đang được ông cẩn thận dỡ lên. Tôi bước lại gần ông, nhưng ông liền nói với tôi, dù không hề quay người lại:
– Cháu đừng lại gần, nguy hiểm lắm, cháu có thể làm mình bị thương.
Tôi thấy chẳng có gì nguy hiểm đến thế, song tôi không muốn trái lời ông. Tôi đứng lui ra sau một chút, ông biết rõ tôi đang ở đó song thoạt đầu ông làm như thể chẳng có ai. Tôi tự hỏi ông đang tìm kiếm thứ gì, vì thực sự chẳng còn gì để nhặt nhạnh từ đống tro tàn đó. Thế rồi ông cầm lấy một vật hình chữ nhật cháy rụi, đặt nó lên đầu gối, và cả người ông bắt đầu run lên. Tôi tin chắc ông đang khóc và điều đó đẩy tôi vào một tâm trạng cũng u ám đen kịt chẳng kém gì những mẩu gỗ cháy thành than của căn nhà kho.
– Bác đã bảo cháu đừng có đứng đó mà!
Tôi không nhúc nhích. Ông có vẻ tuyệt vọng khổ sở đến mức rõ ràng chuyện ông la rầy đuổi tôi đi chỗ khác không phải là thành thật. Có vẻ tôi không nên để ông lại một mình. Làm một người bạn chính là như thế, phải không nào? Đoán biết ra mỗi khi người kia nói với bạn điều trái ngược với những gì họ đang suy nghĩ trong tâm tưởng.
Yves quay lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe. Những giọt nước mắt lăn xuống hai gò má ông, giống như những giọt mực trên một bức tranh bị ướt. Ông cầm trên tay một cuốn sổ cũ đã cháy đen.
– Cả cuộc đời bác nằm ở trong này. Những bức ảnh, lá thư duy nhất của mẹ bác có được, cùng vô vàn kỉ niệm khác về bà, được dán lên những trang giấy này. Giờ chỉ còn là tro bụi mà thôi.
Yves cố mở bìa cuốn sổ ra, nhưng nó nát vụn ra dưới những ngón tay ông. Tôi tự nhủ mình đã làm đúng khi ở lại bên ông.
– Đầu của bác vẫn chưa bị cháy, các kí ức của bác vẫn không bị mất đi, chỉ cần bác nhớ lại chúng là đủ. Người ta có thể sao lại bức thư của mẹ bác, thậm chí vẽ lại những gì có trên các tấm hình nữa.
Yves mỉm cười, tôi không thấy có gì đáng cười ở đây cả, nhưng được thôi, tôi hài lòng vì ông đã có vẻ bớt buồn rầu hơn.
– Bác biết cháu là người đã báo động cho những người khác, ông vừa đứng dậy vừa nói với tôi. Khi bình ga bị nổ, bác đã lao vào trong nhà kho, cố gắng cứu lấy những gì có thể. Lúc ấy nhà kho vẫn chưa bắt lửa, có điều làn khói dày đặc đã bao trùm tất cả. Bác đã không thể chịu đựng được quá năm phút trong cái địa ngục ấy. Không tài nào mở được mắt ra vì khói xộc vào cay xè, bác không tìm được tay nắm cửa. Bác bị ngạt thở, bác phát hoảng, rồi ngất đi.
Đây là lần đầu tiên có ai đó kể cho tôi nghe về cảm giác khi trải qua bên trong một vụ hỏa hoạn, và đó quả là một khung cảnh khiến tôi gai người khi mường tượng ra.
– Làm sao cháu biết được bác đang ở trong đó? Yves hỏi.
Ánh mắt ông trở nên thật buồn bã, tới mức tôi không muốn phải nói dối ông.
– Cuốn sổ này quan trọng với bác đến thế sao?
– Cần phải tin là vậy, thiếu chút nữa nó đã khiến bác mất mạng. Bác nợ cháu một lời cảm ơn chân thành cũng những lời xin lỗi. Hôm trước, ở chỗ băng ghế, khi cháu nói về bố của bác, bác từng nghĩ cháu đã lẻn vào đây lục lọi đồ đạc của bác. Bác chưa bao giờ kể cho ai biết về tuổi thơ của mình.
– Cháu thậm chí còn không biết bác có cuốn sổ đó.
– Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của bác, làm thế nào cháu biết bác đang bị ngạt trong nhà kho?
Tôi biết trả lời ông thế nào đây? Rằng cái bóng của ông đã tới tìm tôi chăng? Rằng trong lúc hỗn loạn, nó đã lách qua những cái bóng khác trên nền xi măng của sân trường tìm tới tận chỗ tôi đang đứng? Và rằng tôi đã trông thấy nó ra hiệu ình trong ánh sáng của ngọn lửa, khẩn cầu tôi hãy đi theo nó? Liệu có người lớn nào tin tôi không?
Ở trường cũ, có một cậu bạn cùng lớp tôi đã bị buộc phải đến bác sĩ tâm lí điều trị suốt một năm chỉ vì cậu ta đã nói ra sự thật. Vào các buổi chiều thứ Tư, trong khi chúng tôi được chơi bóng chuyền hoặc tới bể bơi, với cậu ta là “phòng chờ và tớ kể lại cuộc đời mình trong một giờ trước mặt một bà dễ mến luôn ừ hữ với một nụ cười”. Tất cả chỉ vì một ngày thứ Bảy nọ, vào giờ ăn trưa, ông cậu ta ngã khuỵu xuống thiếp đi trước mặt cậu bạn tôi và không bao giờ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa nữa. Để xin lỗi cháu, ông cậu ta đã tới thăm bạn tôi vào buổi tối để tiếp tục cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu đã bị gián đoạn trong bếp vì giấc ngủ trưa đột ngột đó. Không ai muốn tin bạn tôi, và đến sáng, khi cậu ta kể đã gặp lại ông trong đêm, tất cả người lớn nhìn bạn tôi với vẻ hoảng hốt rụng rời. Hãy tưởng tượng xem chuyện gì sẽ đến với tôi nếu tôi kể lại rắc rối nho nhỏ gặp phải với những cái bóng. Nếu kết quả là phải đi gặp bác sĩ tâm lí sau khi thú thật, thì chẳng thà tôi kể với Yves tôi đã đọc qua cuốn sổ của ông và thậm chí còn thuộc lòng nhiều đoạn.
Yves không rời mắt khỏi tôi, tôi đưa mắt liếc nhìn lên đồng hồ của trường, vẫn còn hai mươi phút nữa chuông vào lớp mới reo.

– Cháu thấy bác không có trong sân và cháu lo cho bác.
Yves nhìn tôi không nói một lời. Ông bật ho, rồi xích lại gần nói thầm với tôi:
– Bác có thể chia sẻ với cháu một bí mật không?
Tôi gật đầu.
– Nếu một ngày nào đó cháu có điều gì đè nặng trong tim, một điều cháu cảm thấy không có đủ can đảm để nói ra, hãy nhớ cháu có thể chia sẻ với bác, bác sẽ không phản bội cháu đâu. Bây giờ, cháu có thể tới chơi với các bạn.
Thiếu chút nữa tôi buột miệng nói ra tất cả, tôi tin rằng được chia sẻ với một người lớn sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm, và Yves là một người đáng tin cậy. Tôi sẽ suy nghĩ về những lời ông vừa nói ngay tối nay, khi tôi đã ở trên giường, và nếu cho tới khi thức dậy tôi vẫn thấy ý tưởng này tuyệt vời như trước, có lẽ tôi sẽ cho ông biết sự thật.
Tôi chạy tới bên Luc. Đây là lần đầu tiên cậu chơi bóng rổ trở lại từ lúc cái chân bình phục, song kĩ thuật chơi bóng của cậu vẫn còn xa mới được bằng như trước, và cậu cần một đồng đội.
*
Từ khi xảy ra vụ nổ bồn chứa ga, không có thêm một ngày nắng nào nữa. Những khung cửa kính đã được thay mới, song bên trong các phòng học vẫn lạnh khủng khiếp, chúng tôi phải mặc nguyên áo măng tô khi ngồi trong lớp. Cô Schaeffer lên lớp giảng bài với một chiếc mũ len trên đầu, điều đó khiến các tiết tiếng Anh trở nên thú vị hơn vì quả len trang trí trên mũ luôn đung đưa mỗi khi cô mở miệng nói. Tôi và Luc phải cắn lên đầu lưỡi để khỏi bật cười. Đến khi các nhân viên bảo hiểm hiểu chuyện gì đã xảy ra và đưa tiền cho cô hiệu trưởng để trang bị một bồn chứa ga mới, chắc hẳn mùa đông đã trôi qua. Chừng nào cô Schaeffer giữ nguyên chiếc mũ len có quả trang trí đó, chuyện này cũng chẳng quan trọng.
Giữa Marquès và tôi, mối quan hệ vẫn giá lạnh như cũ. Mỗi khi một giáo viên cử tôi lên văn phòng lấy tài liệu, vì đây là loại công việc thuộc phần trách nhiệm của cán bộ lớp, tôi cảm thấy như có những mũi tên đang rít lên sau lưng mình. Kể từ khi có dịp ghé thăm nhà hắn trong giấc mơ của mình, tôi không còn thấy ghét hắn vì bất cứ lí do gì nữa, và những trò bắt nạt của hắn khiến tôi hoàn toàn dửng dưng. Mẹ cho tôi biết sáng thứ Bảy này bố sẽ qua nhà đón tôi, và bố con tôi sẽ bên nhau cả ngày, vậy là tôi chỉ còn nghĩ tới mình chuyện đó. Nó làm tôi cảm thấy thật hạnh phúc, dù tôi vẫn thấy lo ẹ. Tôi không ngừng tự hỏi liệu bà có cảm thấy buồn chán không khi chỉ có một mình, và tôi cảm thấy hơi có lỗi khi bỏ mặc bà như thế.
Tôi tin rằng mẹ hẳn cũng đọc được những ý nghĩ khiến người ta buồn phiền, ít nhất là ý nghĩ của tôi; tối hôm đó, mẹ vào phòng đúng lúc tôi tắt đèn, bà ngồi xuống bên giường và kể cho tôi nghe tỉ mỉ những gì bà sẽ làm trong khi tôi trải qua một ngày cùng bố. Mẹ sẽ tranh thủ lúc tôi về nhà để đi tới tiệm cắt tóc. Mẹ có vẻ rất vui khi nói tới việc này, thái độ của mẹ làm tôi thấy tò mò, vì với tôi phải đi tới tiệm cắt tóc có vẻ giống một hình phạt hơn.
Giờ đây, khi tôi đã hoàn toàn an tâm, càng gần đến cuối tuần, tôi càng thấy khó tập trung làm bài tập về nhà hơn. Tôi không ngừng nghĩ tới những gì bố và tôi sẽ làm khi chúng tôi gặp lại nhau. Có thể bố sẽ đưa tôi đi ăn pizza giống như thỉnh thoảng ông vẫn làm khi chúng tôi còn sống cùng một nhà. Tôi cần lấy lại tập trung, bây giờ mới là thứ Năm, thực sự không phải lúc để bị phạt.
*
Ngày thứ Sáu, dường như mỗi giờ bỗng có nhiều phút hơn thường lệ. Giống như lúc chuyển sang giờ mùa đông, đột nhiên ngày lại kéo dài thêm một giờ nữa. Ngày thứ Sáu đó, thời gian đã chuyển sang giờ mùa đông cả sáu mươi phút của mỗi tiếng đồng hồ. Kim của chiếc đồng hồ treo phía trên bảng đen nhích đi thật chậm chạp, chậm đến mức tôi dám chắc Chúa đã lừa chúng tôi, và giờ nghỉ buổi sáng đáng ra phải là giờ nghỉ chiều. Không nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã bị mắc lừa.
*
Tôi đã làm xong bài tập về nhà, mẹ có thể làm chứng cho chuyện này, và tôi lên giường đi ngủ, răng đánh sạch sẽ, sớm hơn một giờ so với mọi khi. Tôi muốn mình phải thật tỉnh táo vào hôm sau, và tôi biết mình sẽ khó lòng tìm được giấc ngủ. Rốt cuộc giấc ngủ cũng tới, song tôi thức giấc sớm hơn thường lệ.
Tôi rón rén rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt rồi khẽ khàng đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng ẹ như một lời xin lỗi cho việc để bà một mình cả ngày hôm ấy. Rồi tôi lên phòng mặc quần áo. Tôi mặc cái quần dài bằng vải flanen và chiếc áo sơ mi trắng tôi đã mặc hôm người ta đưa ông của cậu bạn tôi tới nghĩa trang, để ông có thể tiếp tục giấc ngủ trưa mà không bị quấy rầy. Các nghĩa trang quả là nơi thật yên tĩnh.
Tôi đã cao thêm vài xăng ti mét so với năm trước, không nhiều lắm nhưng gấu quần tôi đã co lên trên đôi tất. Tôi thử đeo lên cổ chiếc cà vạt bố đã mua cho tôi, chiếc cà vạt đầu tiên của tôi, như bố nói ngày ông tặng nó cho tôi. Tôi không biết thắt cà vạt đúng kiểu, vậy là tôi quấn nó quanh cổ áo như một chiếc khăn quàng. Nói cho cùng, ý định mới là điều quan trọng, hơn nữa như thế tôi sẽ có dáng vẻ của một thi sĩ. Tôi từng trông thấy bức chân dung của Baudelaire trong cuốn sách giáo khoa tiếng Pháp, cả ông ta cũng không biết thắt cà vạt cho ra hồn, dẫu vậy các cô gái trẻ vẫn mê ông ta như điếu đổ. Tôi cảm thấy hơi chật chội trong bộ vest của mình, nhưng rất lịch sự. Tôi rất mong có cơ hội đi dạo cùng bố qua quảng trường chợ. Với một chút may mắn, biết đâu tôi sẽ gặp Élisabeth đang cùng mẹ đi chợ.
Tôi đứng ngắm nhìn mình trước gương trong phòng tắm của bố mẹ, rồi xuống dưới phòng khách ngồi đợi.
Chúng tôi đã chẳng có cơ hội tản bộ qua quảng trường chợ, vì bố không đến. Ông gọi điện lúc giữa trưa để xin lỗi. Những lời xin lỗi ông đã nói với mẹ, vì tôi không muốn nói chuyện với ông. Mẹ dường như còn buồn hơn tôi. Bà rủ tôi tới nhà hàng, chỉ riêng hai mẹ con với nhau, song tôi không còn thấy đói nữa. Tôi thay đồ, cất chiếc cà vạt vào tủ quần áo. Tôi hi vọng mình không lớn lên quá nhiều trong những tháng tiếp theo, như thế để lỡ bố tới tìm tôi, bộ đồ đẹp của tôi sẽ vẫn còn vừa vặn.
*

Trời mưa suốt ngày Chủ nhật, tôi ngồi ở nhà chơi bài với mẹ, song tôi chẳng còn tâm trí đâu để thắng, vì thế tôi thua bài liên tục.
*
Đến thứ Hai, tôi tránh xa căng tin, tôi sợ chết khiêp món đậu hạt nấu thịt bê, mà thứ Hai là ngày có món đậu hạt nấu thịt bê. Tôi chuẩn bị ình một chiếc xăng uých phết Nutella trước khi ra khỏi nhà, rồi mang nó tới ngồi ăn dưới gốc cây dẻ. Yves đang bận bịu thu dọn những tàn tích cháy xém của căn nhà kho lên một cái xe cút kít. Ông đẩy xe tới tận chỗ mấy thùng rác lớn ở cuối sân, và đổ vào trong đó tất cả những gì còn lại từ các kỉ niệm của mình. Khi thấy tôi ngồi ở băng ghế, ông tới bên chào tôi. Tôi không lấy làm phiền, vì từ hai ngày qua tôi đang cảm thấy cô đơn kinh khủng, vậy nên có ông làm bạn với tôi cũng chẳng phải chuyện gì không hay. Tôi chia đôi chiếc xăng uých của mình rồi đưa cho ông nửa bé. Tôi tin chắc ông sẽ từ chối, song ông đã cầm lấy ăn thật ngon lành.
– Trông cháu không được vui lắm, có chuyện gì thế?
– Cháu cũng có vô khối ảnh trên tầng áp mái ở nhà cháu, nếu cháu mang đến đây, bác có thể giúp cháu làm cuốn album lưu niệm không?
– Tại sao cháu không tự làm?
– Cháu chỉ được bốn điểm cho bộ mẫu cây, cháu không giỏi việc cắt dán lắm.
Yves mỉm cười, ông nói có lẽ tôi còn hơi quá trẻ để bắt đầu một cuốn album lưu niệm. Tôi trả lời rằng chủ yếu đó là ảnh của bố mẹ tôi, trước khi tôi chào đời. Về mặt lí thuyết, tôi không thể hồi tưởng được gì hết. Và đó là lí do tại sao tôi muốn dán những bức ảnh đó vào một cuốn album, để hiểu rõ hơn về bố mẹ tôi, nhất là về bố. Yves lặng lẽ nhìn tôi, cũng giống như những khi mẹ cố gắng tìm hiểu xem có gì không ổn với tôi hay không. Rồi ông nói những kỉ niệm đẹp nhất vẫn đang chờ tôi phía trước, và đó là một may mắn tuyệt vời.
Người lớn luôn nói với bạn được làm một đứa trẻ thật tuyệt, nhưng tôi xin thề với các bạn rằng có những ngày, như thứ Bảy tuần trước chẳng hạn, tuổi thơ thật đáng chán vô cùng.
*
Người dân sống tại nơi này sẽ nói với bạn rằng mùa đông ở chỗ chúng tôi thật khủng khiếp, chẳng có gì ngoài cảnh vật âm u và cái lạnh suốt ba tháng ròng, không có lấy một ngày gián đoạn. Suốt một thời gian dài tôi cũng từng nghĩ như họ, nhưng khi những tia nắng mặt trời đầu tiên có nguy cơ đẩy bạn vào rắc rối chết người, khi đó bạn sẽ thấy yêu những nơi có mùa đông khắc nghiệt biết bao. Rắc rối là ở chỗ mùa xuân kiểu gì cũng sẽ quay trở lại.
*
Vào những ngày cuối cùng tháng Ba, buổi sáng luôn hé rạng mà không có lấy một gợn mây trên bầu trời. Tôi bước đi trên con đường tới trường, và thật mừng làm sao, cái bóng phía trước dường như hoàn toàn vừa vặn với tôi.
Tôi dừng lại trước tiệm bánh nơi tôi luôn ghé vào rủ Luc cùng đi học, mẹ cậu ra hiệu chào tôi qua khung cửa kính. Tôi chào bà, rồi thừa dịp Luc chưa xuống nhà để xem xét kĩ hơn những gì đang xảy ra trên vỉa hè. Không nghi ngờ gì nữa, tôi đã lấy lại được cái bóng của mình. Tôi thậm chí còn nhận ra những lớp tóc mẹ luôn cố gắng chải ép xuống trán tôi trước khi tôi đi học, vừa chải mẹ vừa nói tôi có những cây lúa mì mọc lên giữa đỉnh đầu, y hệt như bố. Có lẽ chính vì thế mà sáng nào bà cũng ra tay uốn nắn chúng.
Lấy lại được cái bóng của mình quả là một tin cực kì đáng mừng. Điều đáng bận tâm với tôi lúc này là chú ý cẩn thận đừng để mất nó lần nữa, và nhất là đừng đi mượn bóng của bất kì ai khác. Chắc Luc có lí, nỗi bất hạnh của những người khác chắc hẳn là một thứ rất dễ lây, tôi đã bất hạnh khổ sở trong suốt mùa đông.
– Cậu còn định ngắm hai bàn chân của cậu lâu nữa không đấy? Luc hỏi tôi.
Tôi không hề nghe thấy cậu tới, Luc vừa vỗ vai vừa lôi tôi đi.
– Rảo cẳng lên nào, nếu không bọn mình sẽ muộn mất.
Có một chuyện thật lạ lùng xảy ra khi mùa xuân tới. Một vài cô bạn gái đã đổi kiểu tóc, trước đây tôi chưa từng nhận ra chuyện ấy, song ngay kia thôi, khi ngắm nhìn Élisabeth đang đứng dưới sân trường, tất cả trở nên thật rõ ràng.
Cô đã bỏ kiểu tóc đuôi ngựa, và giờ đây mái tóc cô buông xõa xuống vai. Kiểu tóc mới khiến cô xinh ra nhiều, còn tôi, không hiểu vì sao nữa, bỗng thấy buồn hơn. Có lẽ vì tôi nhận ra cô chẳng bao giờ để mắt đến tôi. Tôi đã thắng trong cuộc bầu cử cán bộ lớp, song Marquès lại giành được trái tim của Élisabeth mà tôi chẳng hề nhận ra. Quá bận bịu với nỗi lo ngớ ngẩn về những cái bóng, tôi không trông thấy gì, không nghe được gì từ mối quan hệ mỗi lúc một gần gũi của hai người bọn họ diễn ra sau lưng tôi trong khi tôi ngồi trên hàng ghế đầu ở lớp học. Tôi đã không phát hiện ra mẹo nhỏ của Élisabeth khi cô nàng lùi lại sau một hàng từ tuần này qua tuần khác mỗi khi có cơ hội. Đầu tiên cô nàng đổi chỗ cho Anne, rồi sao đó đến lượt Zóe, cho tới khi tới được đích mà không ai nhận ra.
Tôi chợt hiểu tất cả vào ngày đầu tiên của mùa xuân, ở giữa sân trường, khi đưa mắt nhìn mái tóc tuyệt đẹp của cô buông lơi trên đôi vai, còn đôi mắt màu xanh chăm chú hướng về phía Marquès khi anh chàng thắng cuộc trong trận bóng rổ. Sau đó, tôi thấy bàn tay cô nắm lấy bàn tay hắn, những ngón tay tôi siết lại chặt tới độ các móng tay để lại dấu hằn trong lòng bàn tay. Dù sao, trông thấy cô hạnh phúc như thế đem đến cho tôi điều gì đó thật kì lạ, như một cơn sóng dâng lên trong lồng ngực. Tôi tin rằng đó chính là tình yêu, buồn làm sao, mà cũng tuyệt diệu làm sao.

*
Yves tới ngồi xuống băng ghế bên cạnh tôi.
– Sao cháu lại ngồi thui thủi một mình ở đây thay vì tới chơi cùng các bạn khác?
– Cháu suy nghĩ.
– Về cái gì?
– Về ý nghĩa của tình yêu.
– Bác không nghĩ mình là người thích hợp nhất để trả lời cháu.
– Không sao, cháu tin rằng cháu cũng không phải là cậu bé thích hợp nhất để đưa ra câu hỏi này.
– Cháu đang yêu sao?
– Chấm dứt rồi, người con gái của đời cháu đã yêu một người khác.
Yves cắn môi, một cử chỉ làm tôi rất bực. Tôi định đứng dậy, song ông cầm lấy cánh tay giữ tôi lại, buộc tôi phải ngồi xuống.
– Ở lại đã, chúng ta vẫn chưa trao đổi xong.
– Bác muốn chúng ta nói về cái gì bây giờ?
– Về cô gái đó, cháu còn muốn chúng ta nói về ai nữa nào!
– Chỉ uổng công thôi, ngay từ đầu cháu đã biết thế, nhưng dẫu vậy cháu vẫn không thể ngăn được mình yêu cô ấy.
– Ai vậy?
– Cô gái đang cầm tay anh chàng to con đằng kia kìa, gần cột bóng rổ ấy.
Yves đưa mắt nhìn Élisabeth rồi gật đầu.
– Bác hiểu, cô bé quả là rất xinh.
– Cháu quá nhỏ con so với cô ấy.
– Chuyện này chẳng liên quan gì tới vóc người của cháu hết. Cháu có buồn không khi thấy cô ấy bên cạnh Marquès?
– Theo bác thì sao?
– Có lẽ sẽ tốt hơn nếu người con gái của đời ta cũng chính là cô gái đem đến cho ta hạnh phúc, phải không nào?
Tôi chưa hề nhìn nhận mọi thứ theo góc độ này. Tất nhiên, những lời nói như thế đáng để người ta suy nghĩ.
– Vậy biết đâu không phải là cô bé này, người con gái của đời cháu ấy?

– Có lẽ…, tôi vừa trả lời Yves vừa buông tiếng thở dài.
– Cháu đã bao giờ nghĩ đến việc lập danh sách tất cả những gì cháu thèm muốn chưa? Yves hỏi tôi.
Tôi đã bắt đầu bản danh sách ấy từ lâu rồi. Khi còn tin vào ông già Noel, tôi gửi cho ông bản danh sách ấy vào ngày 22 tháng Mười hai hằng năm. Bố đưa tôi tới tận hòm thư ở cuối đường, bế tôi lên để tôi có thể nhét phong bì qua khe hở. Đáng lẽ tôi phải phát hiện ra trò bịp, vì chẳng hề có tem hay địa chỉ. Đáng lẽ tôi phải lường trước đến một ngày kia bố sẽ bỏ mẹ con tôi ra đi. Người ta bắt đầu bằng một lời nói dối, để rồi không biết làm sao để dừng lại được. Phải, tôi đã bắt đầu viết lên mặt giấy bản danh sách ấy từ lúc sáu tuổi, rồi cứ mỗi năm trôi qua tôi đều bổ sung thay đổi nó. Trở thành lính cứu hỏa, bác sĩ thú y, nhà du hành vũ trụ, thuyền trưởng tàu buôn hay chủ tiệm bánh để được hạnh phúc như gia đình Luc, tôi muốn có tất cả những thứ này. Có một bộ tàu hỏa chạy điện, một mô hình máy bay đẹp, cùng ăn pizza với bố vào một ngày thứ Bảy, thành công trong cuộc sống và đưa mẹ rời xa khỏi thị trấn nơi chúng tôi đang sống. Tặng bà một ngôi nhà đẹp để sống bình yên những ngày tuổi già mà không bao giờ phải làm việc, để tôi không còn phải thấy bà về nhà mệt rã rời mỗi tối, và xóa đi khỏi khuôn mặt mẹ vẻ ưu phiền đôi lúc tôi nhận ra trong đôi mắt bà, vẻ ưu phiền khiến tôi thấy quặn đau giống như cú đấm của Marquès khi hắn thụi vào bụng tôi.
– Bác muốn, Yves nói tiếp, cháu làm một việc cho bác, một việc sẽ làm bác thực sự rất vui.
Tôi nhìn ông, đợi ông nói ra điều khiến ông vui đến thế.
– Cháu có thể soạn ra một bản danh sách khác cho bác không?
– Danh sách gì vậy bác?
– Danh sách tất cả những gì cháu không bao giờ muốn làm.
– Chẳng hạn là gì?
– Bác không biết, cháu phải tìm thôi. Cháu ghét điều gì nhất ở người lớn?
– Khi họ nói với cháu “Con sẽ hiểu khi con bằng tuổi bố!”
– Được lắm, vậy hãy viết vào bản danh sách những gì cháu không bao giờ muốn nói ra khi trở thành người lớn: “Con sẽ hiểu khi con bằng tuổi bố!” Cháu còn nghĩ được gì nữa không?
– Nói với con trai mình rằng họ sẽ dẫn nó đi ăn pizza vào thứ Bảy rồi lại không giữ lời hứa.
– Vậy hãy thêm vào bản danh sách của cháu “Không giữ lời hứa với con trai tôi.” Giờ cháu đã hiểu ý tưởng này rồi chứ?
– Vâng, cháu tin là rồi.
– Khi bản danh sách hoàn tất, cháu hãy học thuộc lòng nó.
– Để làm gì ạ?
– Để nhớ lấy!
Vừa nói Yves vừa huých khuỷu tay vào tôi như một người bạn tâm giao. Tôi hứa với ông sẽ bắt tay vào viết bản danh sách ấy sớm nhất có thể rồi đưa nó cho ông xem để chúng tôi có thể cùng nhau thảo luận về nó.
– Cháu biết đấy, ông nói thêm khi tôi đứng dậy, với Élisabeth, vẫn chưa hẳn đã hoàn toàn vô vọng đâu. Một cuộc hạnh ngộ, đôi lúc đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hai người cần phải tìm thấy nhau vào đúng thời điểm.
Tôi để Yves ngồi lại băng ghế và quay trở vào phòng học của lớp mình.
*
Tối hôm đó, trong phòng ngủ của mình, tôi lấy ra một tờ giấy, giấu xuống dưới cuốn vở toán, và ngay khi mẹ xuống dưới nhà dọn dẹp trong bếp, tôi bắt đầu viết bản danh sách mới của mình. Vừa chìm dần vào giấc ngủ, tôi vừa ngẫm nghĩ về cuộc nói chuyện với Yves; về Élisabeth và tôi, tôi tin chắc rằng năm nay không phải thời điểm thích hợp.
*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.