Người Tốt Kẻ Xấu

Chương 36


Đọc truyện Người Tốt Kẻ Xấu – Chương 36

Người nào đó một đêm không ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Phương Y thức dậy sớm hơn Chu Lạc Sâm, rửa mặt làm điểm tâm, ngồi đợi anh xuống lầu.

Anh thức dậy muộn, cô nóng vội muốn đi lên lầu liền nhìn thấy anh chậm rãi bước xuống.

Chu Lạc Sâm mặc một bộ đồ vest màu đen, bộ dạng này vô cùng lịch lãm. Chiếc cổ thon dài khẽ lắc, động tác nhìn như vô tình nhưng thấy rõ dấu hôn trên cổ anh.

Phương Y khốn đốn xoay người muốn chạy lại bị Chu Lạc Sâm bắt được, anh dùng lực ôm cô.

“Bỏ trốn, tội càng thêm nặng.” Giọng răn đe.

Phương Y thở dài: “Pháp luật chưa từng quy định chuyện này là phạm tội.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, trầm giọng: “Pháp luật cũng không quy định ôm bạn gái sẽ phạm tội.” Anh dùng hai cánh tay ôm chặt thắt lưng cô, hỏi: “Đây là phương pháp mà em cho rằng tốt? Anh là một luật sư, như này thì anh đi làm thế nào?”

Cô ngoái đầu nhìn lại vết hôn trên cổ của anh, hắng giọng: “Em chỉ là một thư ký nhỏ, anh là cấp trên sao lại hỏi em?”

Chu Lạc Sâm thay đổi biểu cảm, khoa trương nói: “Chỉ mới có một đêm mà em trở nên lý sự vậy à?”

Cô tránh cánh tay anh, thay đổi chủ đề: “Điểm tâm em làm xong rồi.”

Chu Lạc Sâm đi theo sau lưng Phương Y đi đến phòng bếp, một tay cầm túi công văn, một tay khẽ vuốt yết hầu.

Phương Y vô tình quay đầu nhìn được thì trở nên bất lực: “Giống như muỗi cắn, không phải sao?”

Chu Lạc Sâm ngồi vào bàn ăn, nói: “Muỗi cắn thì tốt rồi.”

Cô ngồi đối diện anh, nhìn anh lạnh nhạt dùng bữa, bộ dáng thoải mái, nhịn không được hỏi: “Không cám ơn em sao?”

Nhìn cũng không nhìn liếc cô một cái: “Em là bạn gái của anh, giúp anh làm bữa sáng thì có gì kinh thiên động địa?”


“……” Người này!

“Nhưng mà không ngờ em lại đối xử với anh rất tốt.” Chu Lạc Sâm nói.

Biểu cảm mất hứng của Phương Y lập tức chuyển sang ngượng ngùng, cô ho một tiếng: “Việc nhỏ thôi ạ, chẳng qua chỉ là một bữa cơm, anh đối với em còn tốt hơn mà.”

Chu Lạc Sâm không khỏi mỉm cười: “Nếu đã cảm thấy đối xử với anh chưa đủ tốt, sau này chú ý điểm đó.” Anh cầm tờ báo trên bàn, nhìn chăm chú rồi lại nhíu mày.

“Sao vậy, có tin gì không tốt hả?” Khả năng là bài báo đăng tin không tốt về anh.

Chu Lạc Sâm gấp tờ báo lại, nói: “Không có gì, ăn cơm đi.”

Sau khi ăn sáng, Phương Y thay lại bộ đồ công sở tối qua đi làm. Sáng nay cô đã đem bộ đồ ngủ kia giặt sạch, lúc lên xe liền nói: “Áo ngủ em phơi ở ban công, lát nữa anh gọi điện bảo người giúp việc đem bỏ vào tủ nhé.”

Chu Lạc Sâm liếc mắt một cái, mang theo ý cười: “Sao em biết anh có người giúp việc?”

Phương Y nói: “Anh đi công tác nhiều ngày, trong nhà gọn gàng ngăn nắp như vậy, ngoại trừ có người giúp việc, em còn chưa nghĩ ra lý do khác.”

Chu Lạc Sâm mắt nhìn phía trước không quan tâm hỏi: “Sao không hoài nghi là anh có người phụ nữ khác đến giúp mỗi ngày?”

Phương Y ngẩn người, đúng là cô không nghĩ tới, kỳ thực chiếu theo điều kiện của Chu Lạc Sâm, muốn bao nhiêu mỹ nữ giúp việc cho anh mà chẳng được.

Cô trầm mặc không nói, anh chậm rãi cất tiếng: “Yên tâm, chỉ đùa em thôi.” Sau đó còn nói thêm: “Em tín nhiệm anh như vậy, áp lực của anh rất lớn.”

Phương Y bật cười: “Em nghĩ công việc của anh đủ áp lực rồi, còn có thể vì em mà căng thẳng sao?”

Chu Lạc Sâm khẽ nhíu mày, như là đang nghĩ tới chuyện không vui, Phương Y nhất thời nhớ tới vụ thua kiện trước đó, buộc miệng nói: “Em không có ý gì đâu.” Cô hơi xấu hổ giải thích: “Đừng hiểu lầm……”

Anh lái xe chạy vào đường hầm, ánh sáng rất tối: “Đừng lo.”

Cô trầm mặc quan sát anh, vẻ mặt không lộ ra thần sắc gì, yên tĩnh chuyên tâm lái xe, hai người nhanh chóng có mặt ở tòa cao ốc.


“Em xuống trước ạ.” Cô nhìn anh nói.

Chu Lạc Sâm quay đầu, ánh mắt thâm tình: “Ừ.”

Cô mở cửa xuống xe, vốn tưởng rằng giống như lần trước anh chở cô đến công ty rồi sẽ lập tức lái xe đi, cuối cùng anh lại hành động thế này.

“Anh không đi sao?” Phương Y hỏi.

Anh nhìn cô trìu mến, giọng ấm áp: “Em vào trước đi.”

“……”

Phương Y nhìn lướt qua xung quanh, sợ gần đó có đồng nghiệp nên cũng không dám trì hoãn, chào tạm biệt anh, sau đó nhanh chóng biến mất.

Chu Lạc Sâm lái xe xuống tầng hầm.

Hình Tứ lái xe tới thì vừa khéo nhìn thấy cảnh này, là Phương Y.

Biểu cảm hiện rõ là bọn họ đang yêu đương, Hình Tứ thất thần, suýt tý nữa thì quẹt trúng người phía trước. Vội vàng dừng xe, mặt không biểu cảm nhìn Chu Lạc Sâm đi theo Phương Y, trong lòng anh ta đoán được phần nào. Thời gian còn sớm, hai người mùi mẫn đi cạnh nhau, nói không chừng tối qua bọn họ đã ở cùng nhau.

Sau khi vào công ty, anh ta liền khẳng định suy đoán của mình là đúng khi nhìn thấy trên cổ của Chu Lạc Sâm có một dấu hôn.

Các đồng nghiệp cũng phát hiện. Luật sư Chu bề ngoài nho nhã lịch sự lại mang theo dấu hôn đi làm, chuyện này nhanh chóng oanh động toàn bộ người trong công ty.

Phương Y là người khởi xướng, ngồi ở bàn làm việc có hơi chột dạ, cũng không gia nhập nhiều chuyện cùng mọi người.

“Phương Y.” Ôn Na ghé vào chỗ Hà Tình ngồi xuống, hỏi: “Trên cổ của luật sư Chu xuất hiện thứ kia, không phải liên quan đến cô chứ?”

Câu nói của cô ta thu hút bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn về phía này, trong lòng Phương Y tuy rằng kinh ngạc nhưng cô vẫn đoán được, có thể Lâm Tư kể với Ôn Na, hai người họ có quan hệ mật thiết.


Phương Y ngẩng đầu, sắc mặt bình thản: “Sao chị lại nói như vậy, em là thư ký của luật sư Hình, bình thường không làm việc cùng luật sư Chu.”

Đây là sự thật, hai người bọn họ dạo này không làm việc chung, như thế làm sao có thể phát triển tình cảm.

Ôn Na không phản bác được, sau một lúc lâu im lặng, mọi người lại bắt đầu làm việc.

Kỳ thực cô ta tới đưa văn kiện cho Hà Tình, Hà Tình cũng không thích cô ta, lúc này cũng làm ngơ.

Cô ta xấu hổ trở về chỗ ngồi, sắc mặt khẩn trương đi thẳng vào phòng làm việc của Chu Lạc Sâm.

Phương Y dừng tay một chút, không biết có phải do cô mẫn cảm hay không, dường như Chu Lạc Sâm phát hiện Ôn Na ăn nói hàm hồ.

Năm phút đồng hồ sau, Ôn Na từ phòng làm việc của Chu Lạc Sâm đi ra, sắc mặt vô cùng khó coi. Khi cô ta đi ngang qua chỗ Phương Y, cũng không dám liếc nhìn cô một cái, trực tiếp trở về chỗ ngồi.

Cô mở phần mềm chat, tìm tên anh, gõ một câu: Anh gọi Ôn Na vào có chuyện gì à?

Chu Lạc Sâm không trực tuyến, đến một giờ sau anh mới trả lời: tuổi không nhỏ nhưng giải quyết vấn đề nông cạn, cần phải có người giáo huấn.

…… À, thì ra là giáo dục người ta.

Phương Y đóng cửa sổ chat tiếp tục công việc, khóe miệng khẽ cong, cười đến ngọt ngào.

Lúc này Hình Tứ từ văn phòng đi ra, bước ngang qua chỗ Phương Y đi đến phòng Chu Lạc Sâm.

Phương Y thấy vậy, tim lại thót lên.

Cô có dự cảm không tốt, nhưng lần này chắc chắn Hình Tứ và Chu Lạc Sâm sẽ không làm lớn chuyện. Trước đó Hình Tứ cũng đã nói, anh ta vì hiểu lầm chuyện của Phó Lôi nên mới có ý đối địch, nhưng sau này anh ta phát hiện sự tình chẳng phải như vậy, thái độ liền chuyển biến.

Hình Tứ thay đổi thái độ, đi vào phòng làm việc của Chu Lạc Sâm: “Công ty của bố cậu xảy ra vấn đề.” Anh ta ngồi trước bàn làm việc nói.

Chu Lạc Sâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mắt cũng không nâng: “Chuyện gia đình tớ, không cần cậu quan tâm.”

“Không phải cậu là chuyên gia về phương diện này sao, không giúp bố cậu?” Hình Tứ nghi hoặc.

Chu Lạc Sâm dừng một chút, hồi lâu mới nói: “Cần tớ lặp lại một lần nữa không?”

Anh ta hiểu ý liền đổi đề tài: “Vết hôn trên cổ cậu rất bắt mắt, ở đây là nơi làm việc, tốt nhất phải biết che giấu, đừng quá tùy tiện.”


Cuối cùng Chu Lạc Sâm cũng giương mắt nhìn Hình Tứ, con ngươi đen láy ẩn sau cặp kính trí thức mang theo trào phúng: “Đây mới là mục đích cậu vào tìm tớ?” Xùy một tiếng, cảm khái nói: “Tùy tiện? Tớ tùy tiện thế nào cũng không bằng cậu mỗi ngày đều gọi cô ấy vào văn phòng giữa trưa.”

Hình Tứ cười cười, cười đến lãnh đạm: “Cậu thừa nhận rồi sao? Thừa nhận cậu có ý đối với cô ấy?”

“Chúng tôi đã ở bên nhau.” Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: “Tớ nói điều này vì tớ tin tưởng cậu. Chuyện này sắp tới tớ sẽ không công khai, tớ tin tưởng cậu sẽ ủng hộ quyết định này.”

Hình Tứ đương nhiên sẽ giúp anh, Hình Tứ cũng không muốn anh công khai mối quan hệ, mặc kệ là anh ta đối với Phương Y có tình ý, nhưng đối với Phương Y đây không phải là mối đe dọa lớn.

“Được.” Hình Tứ gật đầu đồng ý, một lát sau lại nói: “Chu Lạc Sâm, cậu vẫn xem tớ bạn chứ? Khuyên giải một câu, cậu muốn nghe không?”

Chu Lạc Sâm trầm mặc, bốn mắt nhìn nhau: “Được.”

Hình Tứ thành khẩn nói: “Phương Y còn trẻ, tâm tư đơn thuần, nếu cậu thật sự thích cô ấy, sau này đừng xằng bậy, tớ hi vọng cô ấy là mục tiêu cuối cùng của cậu.”

Câu nói này giống như đang nói anh là người đào hoa, anh không phải loại người tùy tiện, chỉ là Hình Tứ quá mẫn cảm thôi.

“Yên tâm đi.” Chu Lạc Sâm cũng không phản bác, thẳng thắn: “Mặc dù cậu luôn xem tớ là ngụy quân tử, nhưng đối với phụ nữ tớ đều cẩn thận cân nhắc.” Hơi khốn đốn, anh tiếp tục: “Nhưng mà tớ cho cậu một lời khuyên, thế sự vô thường, người sống cả đời, chỉ cần không vi phạm pháp luật đạo đức, cũng đừng ủy khuất bản thân.”

Hình Tứ cảm thấy dường như đang bị cười nhạo, cũng không nói chuyện, trực tiếp bỏ đi.

Chu Lạc Sâm nhìn thấy cửa phòng đóng lại, lưng tựa ghế suy tư.

Báo chí đưa tin về công ty của bố anh chắc chắn là không có căn cứ, nếu ông Chu thật sự gặp rắc rối, anh đến giúp đỡ cũng không có lý do.

Theo lý thuyết, việc này nếu giao cho người khác chắc chắn sẽ có chút do dự, huống chi đây là nghiệp vụ của anh.

Nhưng mà, Chuyện của nhà họ Chu…

Vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, cần gì phải khiến bản thân tăng thêm lo lắng.

Chu Lạc Sâm tính toán tiếp tục làm việc, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn vào khung hình mới mua ở trên bàn. Anh nhớ tới cái gì liền tìm kiếm trong túi công văn, bên trong là một ảnh chụp, tối qua anh vừa mới in ra, người trong hình chính là Phương Y.

Cô mặc tạp dề đứng ở trong bếp bận rộn nấu ăn, mặc dù chỉ là góc chụp nghiêng nhưng tấm ảnh này anh rất thích, góc độ này cũng có thể tránh cho người khác nhìn ra người trong hình là ai.

Chu Lạc Sâm cầm cây bút máy trong tay nhìn người con gái trên ảnh, mặc dù trưởng thành như anh cũng không nhịn được phải hôn vào ảnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.