Đọc truyện Người Tốt Kẻ Xấu – Chương 32
Bầu không khí mờ ám lập tức tan biến. Chu Lạc Sâm từ trên giường đứng dậy, anh đi tới cửa chuẩn bị rời đi.
Trước khi đóng cửa anh ngoái đầu lại dặn dò: “Nhớ khóa của phòng.” Dứt lời, anh đã đi mất.
Phương Y lập tức chạy đến cạnh cửa dán tai lên để nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng đóng cửa vang lên, hẳn là anh đã vào phòng.
Cô chậm rãi trở lại giường, cuối cùng anh cũng không lấy lại vòng tay…
Sáng sớm, cô đi ra ngoài rửa mặt thì nhìn thấy anh ngồi ở phòng khách. Anh ngồi trên bàn làm việc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Laptop, biểu cảm này càng khiến anh thêm nổi bật.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Lạc Sâm nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu liền tiếp tục cúi đầu làm việc, anh cầm tài liệu bên cạnh đọc cẩn thận.
Phương Y giật giật tóc, quyết định không quấy rầy Chu Lạc Sâm nữa, rửa mặt xong rồi tính tiếp. Lúc cô xoay người anh đã mở miệng: “Rửa mặt xong rồi ra ăn sáng.” Nói xong, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Cô lắc đầu bật cười, anh bận rộn nhiều việc nhưng cũng không quên an bài cùng cô đi chơi, có thể thấy được trong lòng anh có cô. Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, chỉ cần bọn họ chân thành với nhau là đủ.
Phương Y đi vào toilet rửa mặt, sau đó cô trở về phòng thay đồ. Lúc bước ra ngoài cô phát hiện anh đã khép lại Laptop, đang sắp xếp văn kiện trên bàn.
“Anh hết bận rồi ạ?” Phương Y hỏi.
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu, híp mắt quan sát Phương Y, nói: “Rất đẹp.”
Phương Y ho nhẹ một tiếng, nâng tay vén tóc ra sau tai: “Nếu anh bận việc thì cứ tiếp tục ạ, tự em có thể đi ăn.”
Chu Lạc Sâm trực tiếp đứng dậy, cầm văn kiện nhét vào túi công văn: “Chờ anh thay quần áo.” Dứt lời, đi vào phòng rồi.
Cô phát hiện anh vẫn đang mặc bộ đồ tối qua, nhưng rõ ràng tối qua cô nghe thấy tiếng anh trở về phòng, chẳng lẽ anh đợi cô ngủ rồi mới tiếp tục công việc?
Phương Y đang miên man suy nghĩ, Chu Lạc Sâm đã thay xong quần áo đi ra. Anh mặc bộ đồ đơn giản, áo sơmi trắng rộng rãi, quần tây đen, anh mặc thế này nhìn rất thanh lịch.
“Đi thôi.” Trong tay anh cầm ví tiền và di động, cô lúng túng chạy theo, cô đi bên cạnh nhưng lại thường xuyên nhìn lén anh, mặc dù phát hiện nhưng anh cũng không làm lộ bí mật của cô, khóe miệng anh khẽ cong.
Hai người sóng vai rời khỏi phòng, tiến vào thang máy xuống lầu ăn sáng. Mỗi tầng đều có một nhà ăn cung ứng, Chu Lạc Sâm là người ăn chay, khẩu vị nhẹ, bữa sáng không thích dầu mỡ, vì vậy anh đưa cô đi ăn buffet, khẩu vị sẽ không hạn chế.
Bước vào phòng buffett, Chu Lạc Sâm đang tính nói gì đó thì di động bỗng vang lên, cô theo bản năng lườm anh một cái, bởi vì khoảng cách khá gần cho nên cô nhìn thấy tên người gọi, Chu Mạn Mạn.
Mạn Mạn…… Là tên con gái?
Chu Lạc Sâm tiếp điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói nũng nịu từ đầu dây bên kia, anh nhìn cô ra hiệu, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó anh lập tức đi nghe điện thoại.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, yên tĩnh ngồi xuống, cũng không đi lấy thức ăn, muốn chờ anh trở về.
Có điều, Chu Lạc Sâm tiếp chuyện điện thoại khá lâu, Phương Y cân nhắc tên người gọi tới, cũng họ Chu, chẳng lẽ là em gái? Trước giờ cô chưa từng hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình anh, nhưng ngẫm lại chỉ biết là danh môn thế gia. Em gái của anh chắc hẳn rất đẹp.
Phương Y nghịch di động, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền mở Baidu(1) tìm tên của Chu Lạc Sâm, quả nhiên có một vài tư liệu về anh.
(1) Baidu: tương tự như Google.
Không có nội dung nào liên quan đến gia đình của Chu Lạc Sâm, chỉ có lý lịch kinh nghiệm về nghề nghiệp…
Cô thất vọng đóng Baidu, đang muốn ngẩng đầu thì bên tai liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Em lên mạng tra tư liệu về anh sao?”
Cả người Phương Y cứng đờ, sắc mặt trắng bệch nhìn Chu Lạc Sâm: “Anh trở lại không một tiếng động, dọa chết người ta.”
Chu Lạc Sâm cũng không nói gì, anh ngồi xuống đối diện cô, nhìn lướt qua mặt bàn rỗng tuếch: “Sao không lấy thức ăn?”
“Muốn đợi anh ăn cùng.” Phương Y nói.
Anh khẽ nhếch môi, mặc dù nụ cười rất tươi nhưng cảm xúc không vui hiện rõ trên mặt, chẳng lẽ vì cuộc điện thoại kia? Hai hàng lông mày chau nhẹ, dường như đang có tâm sự.
Cô vốn muốn hỏi vì sao, lại nghe thấy anh nói: “Nếu em muốn biết chuyện về anh thì cứ trực tiếp hỏi anh, không cần phải phiền phức như vậy. Còn nữa, anh không thích người phụ nữ của mình đi điều tra mình.”
Cô muốn giải thích nhưng anh không cho cô nói: “Đi thôi, đi lấy thức ăn.”
Nói xong anh liền đứng dậy rời đi, Phương Y trầm mặc một hồi, đi theo.
Tâm trạng tồi tệ ảnh hưởng đến việc ăn uống, Phương Y cảm thấy hổ thẹn, lý trí và tình cảm đấu đá nhau, hiện tại cô rất mâu thuẫn, dứt khoát không nói chuyện nữa.
Anh phát hiện cô rầu rĩ, buông thìa chăm chú nhìn cô một hồi, cô vẫn không hề hay biết, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi khác, rõ ràng là đang thất thần.
Chu Lạc Sâm gõ ngón tay cái lên mặt, tiếng động này cuối cùng cũng khiến cho Phương Y hoàn hồn, cô ngây thơ hỏi: “Sao vậy?”
Anh trầm giọng hỏi: “Em giận rồi?”
Phương Y ngạc nhiên há mồm, sau một lúc mới nói: “Không có, chuyện này không có gì phải giận, là em không đúng.” Dứt lời, tiếp tục cúi đầu ăn.
Chu Lạc Sâm mấp máy môi, giữa trán xuất hiện một tia mệt mỏi, anh lặng lẽ tắt di động, hành động xong, anh mới bắt đầu ăn.
Ăn xong bữa sáng, anh dự định sẽ lái xe chở cô ra biển. Thời tiết đẹp, rất thích hợp đi dạo trên biển.
Phương Y trở về phòng thay đồ, Chu Lạc Sâm chờ cô dưới lầu, không bao lâu sau cô đã xuất hiện ở trước mặt anh, cô mở cửa tay lái phụ ngồi vào.
Anh nhìn cô trìu mến, cô thay đổi một chiếc váy hoa, mang theo mũ cùng kính râm, lúc này cô rất đẹp.
“Cài dây an toàn.” Anh mở miệng nhắc nhở, chậm rãi khởi động xe.
Cô đang lục lọi ba lô, nghe thấy anh nói liền buộc dây an toàn vào, anh lái xe đến trước bờ biển.
Kỳ thực khách sạn của bọn họ cách biển không xa, nhưng anh ngại vì có nhiều người, dẫn theo cô đi dạo chẳng khác nào trưng bày vẻ đẹp của cô với người khác.
Dừng xe, Chu Lạc Sâm và Phương Y bước xuống. Dưới chân lấm tấm đất cát, cô lườm giày da của anh rồi nói: “Anh cứ thế đi xuống sao?”
Chu Lạc Sâm híp mắt nhìn sóng biển cuộn trào, nói: “Anh đứng ở đây, em cứ ra ngoài đó chơi đi.”
Cô “Dạ” một tiếng anh mới phát hiện cô đã im lặng từ nãy giờ, anh hiểu chứ, cô hi vọng anh sẽ giữ cô lại hoặc sẽ đi cùng cô, nhưng ở một phương diện nào đó anh vẫn rất nguyên tắc, không thể thay đổi một sớm một chiều.
Phương Y khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng vào người, vải lụa trong suốt quyến rũ, có điều những chỗ hở hang vẫn như ẩn như hiện.
Chu Lạc Sâm ngồi xuống ghế nhìn người con gái đang đứng trước mặt, cô thường nhìn đi nơi khác, cả sự quan tâm nhỏ nhặt cô cũng không dành cho anh, điều này khiến trong lòng anh không thoải mái.
“Em qua bên kia vọc nước.” Cô ngoái đầu nhìn anh, cảm xúc trong lòng anh trở nên cân bằng rồi.
Cô đội mũ đi đến chỗ nước cạn đùa nghịch, gương mặt xinh đẹp thu hút không ít người, còn có người cầm máy ảnh chụp hình cô.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy thì nhíu mày, mặt không biểu cảm đi đến chỗ người đàn ông, tay không túm lấy máy ảnh của anh ta, lạnh lùng nói: “Toàn bộ xóa sạch, không được lưu lại bất cứ thứ gì.”
Anh ta ngây ngẩn, nhìn máy ảnh bị người xa lạ cầm trong tay lung lay sắp rớt, phẫn nộ hỏi: “Gì hả? tao chụp hình người khác thì mày có quyền gì quản?”
Chu Lạc Sâm vờ như muốn ném máy ảnh xuống biển, người đàn ông kia sợ tới mức run rẩy.
“Mày chụp hình người khác tao mặc kệ, nhưng không thể chụp hình cô ấy.”
Người đàn ông cau mày hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ mỹ nữ là của riêng mày, hay cô ấy là vợ mày?”
Kỳ thực Phương Y không phải vợ anh, mặc dù khoảng cách này còn rất ngắn, nhưng……
“Cô ấy là bạn gái tao.” Chu Lạc Sâm không quan tâm nữa, từ trong máy ảnh tìm được hình chụp của Phương Y, anh tùy tiện xóa hết toàn bộ, một bên xóa một bên nghĩ, kỹ thuật chụp ảnh của hắn ta cũng không tệ, chụp rất đẹp, chỉ là trong thời gian ngắn mà sao hắn ta có thể chụp rất nhiều ảnh? Anh càng xem càng nhíu mày, cuối cùng mới đem máy ảnh trả lại cho người đàn ông kia.
“Này! Muốn xóa là xóa hả, đừng vênh váo, coi chừng tao nhé!” Anh ta muốn gọi bạn lại hỗ trợ, nhưng anh ta phát hiện bạn của mình cũng đang ngắm nhìn Phương Y, ánh mắt tủm tỉm tươi cười, căn bản không chú ý đến anh ta.
Chu Lạc Sâm đồng thời cũng phát hiện, chẳng quan tâm trực tiếp bước đến bên cạnh Phương Y, chặn tầm nhìn của bọn người kia, một đám đàn ông đang bán tán sôi nổi, ngượng ngùng quay đầu đổi đề tài.
Cô nhìn thấy anh thì phát hoảng, nhỏ giọng: “Sao anh lại đột nhiên đến đây, bên này rất nhiều cát, cẩn thận giày của anh.”
Giày của Chu Lạc Sâm đã dính đầy cát, ống quần cũng dính không ít, sóng biển cuồn cuộn khiến cho ống quần của anh ướt nhẹp, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, kéo cô rời đi.
“Sao thế, có việc gì ạ?” Phương Y kéo kéo áo choàng: “Ba lô của em còn để đằng kia.”
Anh quay người lại giúp cô lấy đồ đạc, ngẩng đầu phát hiện cách đó không xa còn có một đám người quan sát anh, biểu cảm chế nhạo, khiến cho lòng tự trọng của anh biến mất.
Sau đó anh dẫn cô đi, cô ở sau xe cởi chiếc áo choàng ra, cũng không kiêng dè anh, dù sao bên trong vẫn đang mặc áo tắm.
Từ trong kính chiếu hậu anh nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng anh phát khô. Có thể đây mới là sự quyến rũ khiến cho con người ta ẩn nhẫn, anh thầm nghĩ không biết mình có nên đổi tên thành Liễu Hạ Huệ(1) hay không.
(1) Như thời Xuân Thu, có ông Liễu Hạ Huệ, bỗng gặp một thiếu nữ nằm bên vệ đường, thân thể tím ngắt đi vì lạnh. Huệ liền bồng ngay cô ấy ủ vào lòng mà không làm gì, được người đời truyền tụng…
“Vì sao vừa rồi anh lại vội vã kéo em đi?” Phương Y khoác áo lên người liền hỏi.
Chu Lạc Sâm trái lo phải nghĩ tìm không thấy lý do thích hợp, đành phải nói bừa: “Vụ kiện của công ty Mộc Tử xảy ra một chút vấn đề, anh muốn trở về xử lý.”
Phương Y khẽ gật đầu hỏi: “Về công ty ạ?”
Chu Lạc Sâm lắc đầu: “Về khách sạn.”
Phương Y khẽ mím môi, muốn nói nhưng vẫn gắng gượng nuốt xuống, sau đó cô nghe lời anh lên tay lái phụ ngồi.
Chu Lạc Sâm lái xe đưa Phương Y trở về, trong lòng áy náy.
Rõ ràng là anh muốn dẫn cô đến đây đi chơi, nhưng chỉ vì anh ghen tuông mà cô phải trở về sớm.
Phương Y và Chu Lạc Sâm trở về khách sạn, đột nhiên có một người xa lạ xuất hiện cản trở.
“Anh hai!”
Giọng nói mềm mại đáng yêu từ nơi không xa truyền đến, Phương Y nhìn lại, là một cô gái trẻ vội vã chạy tới, trong tay cô ta còn đang kéo hành lý.
“Sao em lại tới đây?” Chu Lạc Sâm đứng yên tại chỗ, không biết thế nào đành liếc mắt nhìn Phương Y một cái.
Chu Mạn Mạn nói: “Thì lúc nãy ở trong điện thoại anh nói anh đang ở đây, vừa khéo em được nghỉ phép, chẳng lẽ em tới đây để tìm anh cũng không được sao?”
Phương Y ngại ngùng đứng bên cạnh Chu Lạc Sâm, không biết nên nghĩ thế nào về quan hệ “Anh em” của bọn họ. Cuối cùng thì Chu Mạn Mạn cũng phát hiện ra Phương Y: “Người này là?” Chu Mạn Mạn nhíu mày hỏi, giọng không mấy thân thiện.
Chu Lạc Sâm quay đầu nhìn Phương Y, tạm dừng một lát rồi nói: “Đồng nghiệp trong công ty, bây giờ anh đang rất bận, em trở về nhà đi.”
Nghe thấy Phương Y là đồng nghiệp của anh trai mình, biểu cảm của Chu Mạn Mạn lập tức thay đổi, cô ta thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ra tươi cười: “Xin chào, tôi là Chu Mạn Mạn, là em gái của luật sư Chu.”
Trên mặt Phương Y vẫn còn cứng đờ vì câu nói của Chu Lạc Sâm, Chu Mạn Mạn đã nhướn người vươn tay, cô chìa tay ra bắt tay với cô ta, lịch sự nói: “Xin chào, tôi là Phương Y, là thư ký của công ty.”
Chu Mạn Mạn không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, lại tiếp tục quấn lấy Chu Lạc Sâm: “Anh, dù gì thì em cũng đã đến đây rồi, hay là anh dẫn em đi chơi nha, em đến đây chỉ có vài ngày, đừng khiến cho chuyến đi này của em uổng công chứ?”
Chu Lạc Sâm gỡ cánh tay của cô ta ra, nhàn nhạt giảng đạo: “Anh đến đây để làm việc, không có thời gian đi chơi cùng em.”
“Không sao, khi nào anh không còn bận nữa thì dẫn em đi chơi cũng được mà, yêu cầu của em không làm khó anh chứ?” Chu Mạn Mạn đáng thương nhìn Chu Lạc Sâm, thấy anh đứng yên bất động, bỗng nhiên nói: “Ba cũng biết em đến đây, ba còn nói sẽ gọi điện thoại cho anh, dặn dò anh chăm nom em, nhưng mà em nhanh tay ngăn cản rồi.”
Chu Lạc Sâm nhíu mày, một lát sau anh nói: “Đi đặt phòng đi.”
Phương Y đứng nhìn bọn họ trò chuyện, trong lòng không thể hình dung được cảm giác lúc này, tâm trạng bất an, rất muốn bỏ đi.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Lâm Tư.
Cô hơi nghi hoặc, Lâm Tư sao lại gọi điện cho cô? Chần chừ không lâu, cô lui ra phía sau vài bước nhận điện thoại, Lâm Tư nói vài câu, cô biết vì sao cô ta gọi cho cô rồi.
Thì ra Chu Lạc Sâm tắt điện thoại, Lâm Tư chỉ là muốn thử thời vận, xem xem cô có đang ở cùng với anh hay không. Lâm Tư vừa mới gửi tư liệu mới nhất về vụ kiện vào hộp thư của anh, muốn báo cáo cho anh biết.
Phương Y ngẫm nghĩ một hồi, đáp: “Trước đó em có nhìn thấy luật sư Chu, anh ấy đi cùng với em gái của mình, nếu em gặp được anh ấy em sẽ chuyển lời giúp chị.” Anh đã không muốn công khai quan hệ, tốt nhất cô cũng nên giấu.
Lâm Tư dường như có chút ngạc nhiên: “Em gái của luật sư Chu? Ý cô là Chu Mạn Mạn?”
Phương Y “Ừ” một tiếng, mang theo nghi hoặc: “Có vấn đề gì ạ?”
Lâm Tư cười lạnh, dường như đang thì thào tự nói: “Em gái gì chứ, là con gái của mẹ kế, nửa điểm quan hệ huyết thống cũng không có, trong lòng con bé đó lúc nào cũng muốn trở thành vợ của luật sư Chu.”
Phương Y nghe xong thì trái tim tan nát, lại nhìn về phía Chu Mạn Mạn, ánh mắt sâu xa.
“Không nói nữa, tôi còn có việc.” Lâm Tư vội vàng cúp điện thoại, chỉ để lại một chuỗi âm thanh máy bận, chuỗi âm thanh này rất giống với tâm trạng lúc này của Phương Y, trống rỗng đè nén.
Chu Lạc Sâm vất vả thoát được Chu Mạn Mạn, quay đầu lại liền phát hiện Phương Y đang ngây người.
Anh bước đến gần cô, giọng trầm thấp tràn đầy từ tính: “Sao vậy, không vui ư?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Vừa rồi thư ký Lâm gọi điện thoại tới, chị ấy bảo vừa mới gửi thêm tư liệu về vụ kiện vào hộp thư của anh.”
Chu Lạc Sâm lập tức hỏi: “Em nói cho cô ấy biết em đang ở cùng anh sao?”
Phương Y nở nụ cười vi diệu, giọng ôn hòa: “Anh không muốn công khai, đương nhiên em sẽ không nói, em chỉ bảo với chị ấy nếu em gặp được anh em sẽ chuyển lời, anh cứ yên tâm.” Dứt lời, cô dời tầm mắt: “Em hơi mệt, bây giờ em muốn lên phòng nghỉ ngơi, anh cứ ở đây trò chuyện với em gái mình nhé, xem ra em gái của anh không thích em ở lại đây.” Nói xong, cô nhấc chân rời đi, bóng lưng của cô nhanh chóng biến mất trong đám người.
Chu Lạc Sâm đứng yên tại chỗ, gương mặt hòa ái nháy mắt biến mất. Chu Mạn Mạn đặt phòng xong liền quay lại, gương mặt không biểu cảm của anh trai khiến cho cô ta hoảng sợ, sau đó cô ta không dám nói gì nữa.
Qua rất lâu, Chu Mạn Mạn mới chậm chạp nói: “Anh hai, em xin lỗi, em không nghe lời anh mà đã tự ý chạy tới……”