Đọc truyện Người Tốt Kẻ Xấu – Chương 29
“Luật sư Chu phải về rồi sao?” Cô bưng cốc nước đi đến, anh đột nhiên lui về phía sau, quay đầu.
Cô hơi nhíu mày, rất nhanh lại nở nụ cười, lịch sự nói: “Luật sư Chu, hẹn gặp lại.” Dứt lời, vòng qua người anh trở về chỗ ngồi, tiếp tục công việc.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng không cam, anh hít thở sâu, nhấc chân rời khỏi công ty.
Đêm đó, Chu Lạc Sâm không tham gia party. Là nhân vật chính nhưng lại vắng mặt khiến cho mọi người mất hứng, Ngôn Tố là người sôi động, có anh ta ở đây nên không ai buồn rầu nữa.
Chín giờ tối, Hình Tứ lái xe đưa Phương Y về nhà. Cô là thư ký của anh ta, anh ta đương nhiên phải có trách nhiệm.
Dừng xe ở bên ngoài khu nhà trọ, Hình Tứ nhíu mày liếc nhìn cảnh tượng xung quanh, anh ta không tin một người con gái như cô mà có thể sống được ở đây.
Ký thực Phương Y cũng sắp chuyển nhà, Chu Lạc Sâm nói đúng, ở đây không an toàn, ngược lại còn rất nguy hiểm, tốt nhất là nên chuyển đi.
Hình Tứ lập tức mở miệng: “Nơi này không an toàn, làm thế nào em có thể sống ở đây? Chuyển nhà thôi, anh sẽ nói với phòng tài vụ một tiếng, chu cấp cho em thêm phí ăn ở, hoặc là dọn vào ký túc xá.”
Phương Y khéo léo từ chối: “Không cần đâu ạ, gần đây em cũng đã tìm được nhà trọ, nghỉ lễ em sẽ chuyển đi.”
Hình Tứ nghe xong thì sắc mặt dịu đi không ít: “Ừ, thế em tự dọn một mình được chứ?”
“Được ạ.” Phương Y cảm kích: “Cám ơn luật sư Hình đã quan tâm.”
Hình Tứ hơi mất tự nhiên xoay đầu: “Không cần khách sáo, chỉ là bổn phận của cấp trên.” Dứt lời, thay đổi đề tài: “Anh lái xe đưa em vào, đi bộ vào cũng không an toàn.”
Phương Y biết chứ, vì thế cô để cho anh ta chở mình vào.
Cảnh vật xung quanh rất kém, anh ta liên tục nhíu mày. Cô cởi giây an toàn, dường như anh ta không thích nơi này.
Lúc Phương Y chuẩn bị xuống xe, Hình Tứ cất giọng: “Buổi tối đi ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận.”
Cô ngoái đầu cười: “Em biết rồi ạ, luật sư Hình, hẹn gặp lại.”
Một người con gái tươi cười như hoa, anh ta không tự giác nói: “Hẹn gặp lại.”
Phương Y bước xuống xe, sau đó cô nói: “Ngủ ngon, luật sư Hình, lái xe cẩn thận.”
Hình Tứ gật gật đầu: “Ngủ ngon.”
Cửa xe đóng lại, anh ta ngửa đầu dõi theo bóng lưng cô, cũng không lâu lắm, anh ta nhìn thấy đèn trên nhà trọ đã sáng.
Khởi động xe, anh ta nhìn vào nhà trọ lần cuối, không có vấn đề, rốt cuộc anh ta mới yên tâm rời đi.
Hình Tứ rời đi không lâu, một chiếc xe hơi màu đen ở phía sau lái tới, người ngồi trên xe chính là Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm cũng rời khỏi nơi đó, anh lái xe ra ngoài ngoại ô.
Trong xe không ngừng vang lên tiếng báo động của hệ thống: “Bạn đã vượt quá tốc độ, bạn đã vượt quá tốc độ cho phép”, tốc độ xe vẫn nhanh, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.
Sáng sớm hôm sau, Phương Y đi đến chỗ thuê mới đặt tiền cọc. Nơi này cách công ty không xa, ngồi tàu điện ngầm rất thuận tiện, có thể tiết kiệm nhiều thời gian.
Duy chỉ có một chuyện khiến cô do dự, nơi này cách căn hộ của Chu Lạc Sâm không xa. Nếu trùng hợp, cô sẽ đụng mặt anh. Nói không chừng đi mua bữa sáng cũng có thể nhìn thấy anh chạy bộ. Không thể ở cùng người mình thích nhưng cũng không nhất thiết phải gặp mặt thường xuyên.
Hôm sau sẽ là ngày nghỉ lễ đầu tiên, mọi người được nghỉ đến bảy ngày.
Buổi trưa, Phương Y cầm một phong bì đi đến phòng làm việc của Chu Lạc Sâm. Cô thản nhiên gõ cửa.
Không bao lâu sau thì giọng anh truyền tới, trước sau như một dồi dào từ tính: “Vào đi.”
Phương Y mở cửa bước vào, cô giương mắt nhìn anh đang đứng trước gương thắt cà vạt, mùi khói lượn lờ trong phòng.
Chu Lạc Sâm cũng không quay đầu nhìn lại, cứ thế tùy tiện sửa sang bản thân.
Có rất ít người hợp với cà vạt màu bạc, nhưng Chu Lạc Sâm thì khác, màu bạc khiến anh nổi bật. Anh lưu loát thắt cà vạt, động tác vô cùng nghiêm cẩn.
Người đàn ông này, thật sự quyến rũ.
Thắt xong cà vạt anh mới quay đầu nhìn người đi tới, phút chốc anh nheo mắt lại.
“Phương Y? Thật hiếm thấy.” Anh bình thản nói, ngồi xuống, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Tìm anh có việc gì không?”
Cô bước tới gần bàn làm việc của anh, trong gạt tàn có rất nhiều mẩu thuốc lá, cô nhăn mày vô thức hỏi: “Luật sư Chu cũng biết hút thuốc sao?”
Chu Lạc Sâm khẽ nheo mắt nói: “Em không nhìn thấy anh hút thuốc, không đồng nghĩa với việc anh không biết hút.”
Phương Y xấu hổ cười cười: “Vâng, chỉ là trước đây em chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, thật ngại quá.”
Anh nhíu mày dời đi tầm mắt, không nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của cô, nhàn nhạt hỏi: “Tìm anh có chuyện gì?”
Câu hỏi này dường như phân rõ vai vế, vô cùng xa cách. Cô không muốn cùng anh so đo, biểu cảm của anh thế nào điều đó không quan trọng.
Trước mặt người khác cô sẽ không để cho mình bất lợi. Cô khắc chế tậm trạng, trên mặt vô cùng bình tĩnh.
“Là việc tư ạ, trước đó luật sư Chu đã cho cha dượng của em một số tiền, chuyện này em luôn ghi tạc trong lòng. Hiện tại em đang có một ít, em gửi trả anh trước.” Cô đem phong bì đặt trên bàn làm việc của anh, cẩn thận nói: “Cũng không nhiều lắm, chắc phải còn lâu lắm em mới thanh toán hết số nợ này, nhưng mà em sẽ cố gắng trả anh sớm.”
Chu Lạc Sâm nhìn chiếc phong bì ở trên bàn, chiếc phong bì kia giống như một quả bom nổ chậm, đặt ở đó khiến anh cảm thấy bất an.
“Em cầm lại đi.” Lời ít ý nhiều: “Khi nào gom đủ thì hãy trả anh, anh không có thói quen nhận từ từ.”
Gương mặt Phương Y trở nên biến sắc, có thể nhìn ra được cô đang xấu hổ. Cô không cự tuyệt, cầm lại phong bì nắm chặt trong tay, cùng anh nói lời từ biệt.
“Làm phiền luật sư Chu rồi, khi nào đủ em sẽ gửi trả lại anh, em ra ngoài trước.” Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Chu Lạc Sâm nhìn bóng lưng Phương Y biến mất, lấy bật lửa ra đốt một điếu thuốc, sương khói lượn lờ vây quanh gương mặt ảm đạm của anh.
Phương Y bước ra ngoài, vừa khéo gặp Lâm Tư đến đưa tài liệu. Hai người chào hỏi vài câu.
“Tìm luật sư Chu?” Lâm Tư thuận miệng hỏi.
Phương Y khẽ gật đầu.
Lâm Tư nói: “Nhìn mặt cô không tốt, chẳng lẽ bị mắng rồi? Nhân nhượng anh ấy một chút đi, cả đêm anh ấy đều ở trong này tăng ca, bực bội là chuyện bình thường.”
Thì ra là vậy. Phương Y hồi nhớ đến những mẩu thuốc lá ở trong gạt tàn. Cuối cùng là vì chuyện gì mà anh trở nên buồn rầu? Cô đăm chiêu trở về chỗ ngồi, lấy cơm trưa ra im lặng ăn.
Điện thoại lúc này vang lên, cô vội vàng tiếp nhận: “Luật sư Hình, có gì phân phó ạ?”
Hình Tứ nói: “Giúp anh gọi một phần cơm trưa…… À không, hai phần đi, cứ dựa theo khẩu vị của em là được.”
Phương Y kỳ quái ngẫm nghĩ, sao anh ta lại ăn nhiều thế, cuối cùng vẫn đáp ứng: “Vâng ạ, không thành vấn đề.”
Cúp điện thoại, cô liền gọi điện đặt đồ ăn, đồ ăn rất nhanh được giao tới. Phương Y gõ cửa phòng Hình Tứ, chờ anh ta nói “Vào đi” cô mới đi vào.
“Luật sư Hình, cơm trưa của anh.” Phương Y đặt thức ăn trên bàn trà, hỏi: “Có cần em giúp anh đổ canh vào bát không?”
Hình Tứ từ trên ghế đứng lên, xắn tay áo nói: “Em cũng ngồi xuống đi, cùng ăn.”
“Vâng ạ?” Phương Y ngạc nhiên mở to mắt: “Cùng nhau ăn?”
“Chứ em nghĩ vì sao anh phải mua đến hai phần?” Anh ta không nhìn cô, đi đến bàn trà ngồi xuống.
Gương mặt Phương Y trở nên phức tạp: “Luật sư Hình, thật tình là anh không cần phải giúp đỡ em, em đâu đến nổi thiếu thốn.”
Hình Tứ cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nếu em ăn không đủ no, làm sao có thể tập trung làm việc, anh không muốn vì lý do này mà hiệu suất làm việc của em kém đi.”
“…….” Mặc kệ là anh ta có ý tốt thế nào, anh ta đã nói đến nước này, cô không thể không nể mặt anh ta.
Phương Y ngồi xuống, Hình Tứ nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau anh ta mới hỏi: “Sao em chậm chạp thế, em định ăn hết phần cơm này cả buổi trưa à?”
Phương Y trả lời: “Không phải ạ, chẳng qua là em vừa mới ăn cơm, không thể ăn nổi nữa……”
Hình Tứ nhíu mày suy tư, tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Anh ta ăn xong rất nhanh, trở lại bàn tiếp tục làm việc, Phương Y còn ở bên này đắn đo.
Hình Tứ có vẻ bận rộn, nếu cô ở đây sẽ làm phiền đến anh ta, chần chừ một lúc cô mới nói: “Luật sư Hình, quấy rầy rồi, không biết em có thể mang ra ngoài không?”
Hình Tứ nhìn văn kiện chằm chằm, phất phất tay, ý bảo cô đi nhanh đi.
Phương Y nhanh chóng dọn dẹp bàn.
Lúc cô từ phòng Hình Tứ đi ra, Trần Quân Du nhìn thấy thì nghi hoặc hỏi: “Luật sư Hình chưa ăn sao?”
Phương Y đáp lại: “Mua hai phần, luật sư Hình chưa ăn xong.”
“Ơ, luật sư Hình ăn đâu có nhiều, cớ gì hôm nay lại muốn ăn hai phần.” Trần Quân Du có chút nghi hoặc.
Phương Y cười mỉa nói: “Chắc là anh ấy chưa ăn sáng.”
Trần Quân Du nhún nhún vai, không nghị luận cấp trên nữa, chuyên tâm làm việc.
Phương Y đem đồ dơ vứt bỏ, đậy kín hộp cơm bỏ trong ngăn kéo, quyết định buổi tối mang về nhà ăn.
Màn đêm buông xuống, ngày mai chính là ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, mọi người đang bàn luận nên đi đâu chơi, Ngôn Tố bước ra thì cũng nhập cuộc, anh ta đề nghị: “Tại sao chúng ta không tổ chức đi du lịch?”
Đề nghị của anh ta trở thành một cuộc thảo luận nóng hổi, Ngôn Tố hớn hở nhìn mọi người nói chuyện, bất kể người ta đưa ra ý kiến gì anh ta cũng nói: “Được.”
Phương Y âm thầm lắc đầu, tiếc rằng cô đã sắp xếp thời gian nghỉ để xin làm thêm, tiền lương khá cao, vì thế cô không thể đi chơi với mọi người rồi.
Chu Lạc Sâm đi ra khỏi phòng thì thấy mọi người thảo luận rất khí thế, tinh thần anh không tốt nhưng quần áo trên người vẫn rất tươm tất, anh không quan tâm liền rời khỏi công ty.
Phương Y nhìn thấy Chu Lạc Sâm lúc đi vẫn thường day day huyệt thái dương, cô không khỏi lo lắng, nhớ tới trong ngăn kéo có thuốc nhức đầu, suy tư một lát liền lấy ra đuổi theo anh.
“Luật sư Chu!” Cô gọi anh lại, đối phương trầm tĩnh nhìn cô chăm chú: “Trị đau đầu, dùng tốt lắm ạ.”
Chu Lạc Sâm nhận lấy vỉ thuốc, trong lòng Phương Y thả lỏng.
Anh giúp cô rất nhiều, dù cho bọn họ không yêu nhau, dù cho anh thích chơi trò “đuổi bắt”, nhưng chuyện này và chuyện kia không liên quan với nhau.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y định rời đi thì đột nhiên mở miệng: “Cùng nhau ăn cơm đi.”
Kỳ thực cả một ngày nay anh chưa ăn gì, có lẽ phải tính luôn cả đêm qua.
Sở dĩ Phương Y biết anh cả một ngày nay chưa ăn gì là do Lâm Tư nói anh tăng ca, mà nguyên ngày hôm nay cô cũng không thấy anh đi ăn.
Anh ở trong phòng không biết làm cái gì, anh mời cô cùng nhau ăn cơm, nếu cô cự tuyệt chẳng phải anh sẽ không đi ăn nữa?
Chu Lạc Sâm lơ đãng nói: “Đột nhiên anh muốn ăn cơm Tây, nếu em không muốn đi thì thôi vậy.” Dứt lời, anh tiến vào thang máy.
Phương Y nhìn lướt qua các đồng nghiệp bên trong, sau cùng cô mới trả lời: “Chờ em một chút.”
Chu Lạc Sâm nói: “Anh chờ dưới lầu.” Dứt lời, vào thang máy rời đi.
Cô nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất, quay lại công ty cầm ba lô, xuống lầu.
Lúc cô xuống lầu, xe của anh đã đậu trước tòa cao ốc, anh mở cửa tay lái phụ. Cô nhìn xung quanh, không có người quen, nắm bắt thời cơ bước lên xe.
Sau khi lên xe, anh cũng không nói chuyện, im lặng lái xe hướng về phía nhà hàng Tây.
Cô lặng lẽ quan sát anh, cảm thấy tâm trạng của anh không tốt. Cô muốn hỏi thăm, nhưng lại không đủ dũng khí để phá vỡ bầu không khí im lặng, vì thế cô phải giả vờ nhìn xung quanh.
Phương Y vô tình tinh mắt phát hiện, trên kệ xe hơi có rất nhiều giấy phạt.
Siêu tốc?
Cô thắc mắc nhìn anh, lúc này vừa khéo anh cũng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức cô thu hồi tầm mắt giả vờ nhìn phong cảnh, anh dường như không nhìn thấy vẻ mặt né tránh của cô, mở miệng: “Chừng nào thì em chuyển nhà.”
Phương Y thẳng thắn: “Ngày mai ạ.”
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu, hỏi: “Thuê nơi nào?”
“Nhà trọ Hoa Đô.”
“Ở đó sao?” Chu Lạc Sâm đăm chiêu trầm ngâm một lát, nói: “Gần nơi anh ở, ngày mai anh giúp em chuyển nhà.”
Phương Y muốn cự tuyệt nhưng Chu Lạc Sâm đột nhiên phanh xe, cô bật người về phía trước, giương mắt nhìn lên, là đèn đỏ.
Chu Lạc Sâm chưa từng thế này, trong lòng Phương Y không khỏi lo lắng, rốt cuộc cô mở miệng: “Luật sư Chu, không phải anh đang gặp chuyện gì chứ, tâm trạng của anh dường như không tốt.”
Anh không nhìn cô, ngoài ý muốn cô lại hỏi anh như vậy: “Là gặp một chuyện khó khăn, rất khó, giải quyết không xong.”
“…… Em nghĩ rằng với năng lực của anh thì không có chuyện gì có thể làm khó anh được.” Phương Y kinh ngạc.
Chu Lạc Sâm khẽ xùy một tiếng, tự giễu: “Trước kia anh cũng từng nghĩ vậy.”
Đối thoại kết thúc, mãi cho đến khi vào phòng ăn bọn họ vẫn im lặng.
Khi ăn cơm Chu Lạc Sâm sẽ không nói chuyện, đây là thói quen của anh, hôm nay cũng thế. Phương Y và Chu Lạc Sâm cùng nhau trầm mặc, lúc chuẩn bị rời đi thì trời đã tối.
Ở trên đường, hai người cũng lặng im. Cô tựa lưng vào ghế, buồn ngủ rồi.
Lúc cô sắp ngủ anh đột nhiên mở miệng, giọng nói vang lên rất rõ.
“Phương Y.” Anh gọi tên cô, phá tan cơn buồn ngủ của cô.
“Dạ?” Cô mê man nhìn anh: “Thật ngại quá, em có một tật xấu, hễ ăn no là sẽ buồn ngủ.”
Anh gật gật đầu, ở dưới ánh đèn nhìn cô chăm chú: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì ạ?” Phương Y hỏi.
Anh lườm cô một cái, giọng đè nén: “Để anh suy nghĩ một chút.” Anh siết chặt tay lái, dùng từ cẩn thận: “Anh cho rằng chúng ta nên ở cùng nhau, em nghĩ thế nào.”
“………” Vẻ mặt Phương Y kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Anh hỏi, có muốn sống cùng anh không.