Đọc truyện Người Tôi Yêu – Chương 52: Phương Cử & Tưởng Hòa Hoa (1)
Edit: Nhật Dương
Phương Cử lại nhìn thấy Tưởng Hóa Hoa một lần nữa trong hôn lễ của Chu Hiểm và Hứa Đường.
Cô mặc một chiếc váy dài màu hồng, duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Hứa Đường giống y như một người phụ nữ trưởng thành.
Xung quanh ồn ào ầm ĩ, Phương Cử đi bên cạnh Chu Hiểm, nhét cho Tưởng Hòa Hoa đang giữ cửa bao tiền lì xì. Cửa mở ra một chút, Tưởng Hòa Hoa dùng tay niết lấy bao tiền lì xì của anh xong rồi hất cằm nói: “Chỉ có nhiêu đây mà cũng muốn tiếp chị họ Hứa Đường của chúng tôi đi sao?”
Phương Cử cười, lại lần lượt móc từ trong túi ra một bao tiền lì xì: “Có đủ hay không?”
Tưởng Hòa Hoa không nói câu nào.
Phương Cửa tiếp tục móc, móc một bao lại nhìn sắc mặt của Tưởng Hòa Hoa một lần, móc đến cuối cùng túi anh đã không còn, anh cười hì hì nói: “Vẫn không đủ sao? Nếu không anh lại viết giấy nợ đưa cho em?”
Tưởng Hòa Hoa nhìn một xấp bao lì xì thật dày trong tay, cũng ngại tiếp tục làm khó, khẽ “hừ” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh cướp em 300 tệ còn chưa trả đâu.”
Sau khi tiệc cưới kết thúc, người lớn và học hàng hai bên đều ra về, Phương Cử mở phòng bao, người trẻ tuổi tiếp tục chơi đùa. Hứa Đường mang thai không thể mệt nhọc nên nói phải đi về nghỉ trước. Tưởng Hòa Hoa vốn định đi theo Hứa Đường về nhưng bị người kéo lại, không thể làm gì khác hơn là ở lại. Chu Hiểm đi cùng với Hứa Đường về, trước khi đi Hứa Đường cố ý dặn dò Phương Cử phải chăm sóc Tưởng Hòa Hoa thật kỹ.
Sau khi cô dâu và chú rể đi về, mọi người càng không kiêng kỵ gì, say sưa ca hát, vui vẻ uống rượu chơi xúc xắc. Phương Cử cũng nói được, thấy Tưởng Hòa Hoa đang ngồi ở trong góc cúi đầu lướt di động.
Khóe miệng anh cong lên, đi tới rồi lấy cái ghế ngồi xuống cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: “Sao không ra chơi với bọn họ?”
Tưởng Hòa Hoa mở to mắt: “Chơi không vui.”
Phương Cử cười cười: “Cái này chơi không vui vậy bình thường em hay chơi gì?”
Tưởng Hòa Hoa vẫn không ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục lướt màn điện thoại: “Không mượn anh xen vào.” ////..Dđlqđ..///
Phương Cử có chút ngượng ngùng, ngồi một chút cũng đứng dậy đi chỗ khác.
Nhất thời ánh đèn trong phòng hỗn loạn, tiếng nhạc ầm ầm, tiếng cười xen lẫn tiếng mắng, từng đợt tiếng ồn ào đánh thẳng vào màng nhĩ.
Có một người đàn ông uống say lên hát, cầm micro nhảy lên trước màn hình, căng giọng hát “Em gái tôi ngồi ở đầu thuyền, anh trai ở trên bờ đi”, đến phần giọng nữ anh ta cũng thắt giọng nói thử một chút nhưng cũng không giả giọng hát được đành cao giọng hỏi: “Đến, có ai hát chung với tôi không?”
Mọi người mạnh ai nấy chơi, không ai để ý đến anh ta, anh ta nhìn xung quanh một vòng, thấy Tưởng Hòa Hoa ngồi ở một bên lập tức lung la lung lay tiến lên nắm lấy tay Tưởng Hòa Hoa, cười hì hì nói: “Em gái, giúp anh hát một bài.”
Tưởng Hòa Hoa sợ hết hồn, lấy tay tách bàn tay người đàn ông đang nắm chặt lấy cánh tay cô ra: “Anh làm gì vậy!”
“Đến, hát với anh một bài, anh mời em uống rượu!” Người đàn ông dùng tay kéo cô đi về phía trước. Tưởng Hòa Hòa vừa giãy giụa vừa la: “Anh buông tôi ra!”
Người đàn ông nhét một chiếc micro khác vào trong tay Tưởng Hòa Hoa, đưa tay ôm lấy eo cô: “Đến đây, hát mấy câu để anh nghe kỹ xem có dễ nghe hay không!”
Tưởng Hòa Hoa dùng sức tách vòng tay ở eo ra nhưngmà người nọ rất mạnh, Tưởng Hòa Hoa giãy giụa giống như kiến càng lay cây. Người đàn ông nhìn cô gấp đến mức mặt đỏ rần, cười ha ha, cánh tay siết chặt hơn: “Em gái, em có bạn trai chưa?”
Vừa dứt lời, khóe mắt đã thấy một chai bia đang bay tới bên này, người đàn ông sợ hết hồn, lập tức né sang bên cạnh. Chai bia nổ tung bên cạnh chân, rượu và mảnh vụn nháy mắt văng đầy đất.
Người đàn ông đang muốn chửi ầm lên nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy người ném chai thì lập tức ngậm miệng, vội vâng dạ nói: “Phương tổng.”
Phương Cử trầm mặt, đi giày da qua những mảnh thủy tinh trên đất tới, ánh mắt lướt qua cánh tay của người đàn ông: “Còn không buông ra! Cô ấy là em gái của chị dâu, là người cậu có thể đụng sao? Uống mấy ngụm bia vào thì không biết mình là ai rồi!”
Người đàn ông lập tức buông lỏng tay, cúi người luôn miệng nói xin lỗi Tưởng Hòa Hoa.
Miệng Tưởng Hòa Hoa mím chặt, cau mày nhìn người đàn ông một cái, lấy túi xách của cô qua rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Phương Cử vội vàng đuổi theo: “Em đi về?”
Tưởng Hòa Hoa không lên tiếng, bước nhanh hơn.
Phương Cử tiến lên hai bước bắt lấy cánh tay cô: “Hỏi em đó, có phải trở về hay không? Anh đưa em về?”
Lúc này hay không mới xoay đầu lại, nhìn lướt qua người Phương Cử: “Không cần.”
“Anh đưa em đi, đã trễ thế này mà một mình em về cũng không an toàn.”
Tưởng Hòa Hoa hất cánh tay của anh ra, nhíu mày, có chút chán ghét, sải bước đi ra ngoài: “Tôi không muốn anh đưa.”
Phương Cử sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ trầm xuống, bỏ tay vào trong túi áo, cũng đi theo kịp.
Tưởng Hòa Hoa đi tới lầu dưới, Phương Cử vẫn không vòng về, cô không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn Phương Cử: “Anh đi theo tôi làm gì!”
Phương Cử cười một tiếng: “Anh đã đồng ý với chị dâu là phải chăm sóc em thật tốt.”
“Tôi không cần anh chăm sóc!” Vẻ mặt của Tưởng Hòa Hoa vẫn là vẻ mặt chán ghét, vội bước nhanh về phía trước, cũng không để ý tới phía sau còn đi theo một người hay không.
Hai bóng người bị ánh đèn đường mờ vàng kéo ra thật dài, đi ngang qua đường phố và cầu Độ Hà yên tĩnh. Trên cầu đã sớm không còn ai bày quầy, dưới cầu nước vẫn chảy róc rách.
Hai người im lặng đi trên đường, cuối cùng đã tới cửa nhà Tưởng Hòa Hoa. Phương Cử ngừng bước, ở trong bóng tối cười một tiếng: “Năm đó cướp tiền của em cũng là do bất đắc dĩ, anh nói xin lỗi em về chuyện này.”
Tưởng Hòa Hoa đang cầm chìa khóa mở cửa, nghe Phương Cử nói, động tác thoáng dừng lại.
“Mấy người đi theo anh và anh Hiểm đều có chút thô lỗ, em đừng để ý chuyện vừa rồi.” Phương Cử cười một tiếng, vẫy tay nói: “Tốt lắm, em nghỉ ngơi sớm một chút, đi nhé!”
Dứt lời, lại xoay người đi vào trong bóng tối. Tưởng Hòa Hoa đứng ở cửa, nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất không thấy, lúc này mới móc chìa khóa ra tiếp tục mở cửa.
——
Tưởng Hòa Hoa xin nghỉ để về tham gia hôn lễ của Hứa Đường. Cô ở nhà một ngày, hôm sau trở về trường học.
Lúc Thanh Minh, trong đoàn trường có việc, Tưởng Hòa Hoa không có thời gian dọn về nhà, mẹ Tưởng gọi điện thoại nói làm cho cô chút đồ ăn, để người ta mang tới trường học giùm.
Sau khi kết thúc ngày nghỉ Thanh Minh, vẫn đi học bình thường. Trưa hôm nay hết giờ học, Tưởng Hòa Hoa nhận được điện thoại của đứa bạn chung phòng trốn học về ký túc xá ngủ: “Tan học chưa?”
Một tay Tưởng Hòa Hoa cầm điện thoại di động, một tay thu dọn sách vở vào trong túi xách: “Tan rồi, đang thu dọn đồ, sao vậy?”
“Có một chiếc xe Mercedes-Benz đậu dưới lầu ký túc xá, đang chờ cậu đấy, nói có đồ đưa cho cậu” bạn cùng phòng cười hì hì, “Khi nào thì cậu biết người lái xe Mercedes-Benz?”
Tưởng Hòa Hoa không giải thích được: “Mình không biết.”
Cô thu thập đồ đạc xong thì vội vàng đi về ký túc xá, lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz đậu dưới gốc cây. Cô không khỏi bước nhanh hơn tới ngoài cửa xe, vừa muốn nói chuyện, nhìn thấy người ngồi chỗ tài xế, lập tức nghẹn lời, kinh ngạc nói: “Phương Cử?”
Phương Cử cười cười, đưa túi vải ở ghế bên cạnh cho Tưởng Hòa Hoa: “Mẹ em để anh mang đưa cho em.”
Tưởng Hòa Hoa nhận lấy, liếc nhìn vào trong, lại đưa mắt nhìn Phương Cử rồi nói tiếng: “Cám ơn”.
Phương Cử khoát tay, hỏi cô: “Gần trường tụi em có quán ăn nào ngon không?”
Từ trấn Độ Hà vào trong thị trấn phải lái xe gần sáu tiếng. Tưởng Hòa Hoa nghĩ anh ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không ăn cơm mà mang đồ tới đưa cho cô trước, tâm trạng có chút phức tạp, suy nghĩ một chút nói: “Em mời anh ăn cơm trưa.”
Tiền tiêu vặt của Tưởng Hòa Hoa đều do cô tự làm thêm kiếm được, thường ngày cực kỳ tiết kiệm, đã mở miệng nói muốn mời khách, trong lòng cũng đang tính toán trên người có mang đủ tiền hay không.
May mắn là ngoài trường có một con phố quà vặt, giá cũng tương đối ổn định, Phương Cử đi một vòng, chọn một cửa hàng bán bún nhìn tương đối sạch sẽ rồi đi vào.
Phương Cử muốn một chén bún thịt, Tưởng Hòa Hoa khoanh tay. Trong lúc chờ bưng lên, Tưởng Hòa Hoa hỏi Phương Cử: “Một mình anh tới?”
Phương Cử gật đầu cười: “Dì còn chưa mở miệng để chị dâu tới đây, anh Hiểm còn đang trường kỳ kháng chiến.” dd0//lqđ
“Em nghe chị Hứa Đường nói tụi anh có một khách sạn ở Chi Xuyên, chị Hứa Đường không tới, ai đang xử lý?”
Phương Cử cười nói: “Không ai quản cả, cũng sắp đóng cửa rồi. Cho nên anh nhận nhiệm vụ tới lúc nguy cấp.”
Tưởng Hòa Hoa “À” một tiếng, cúi đầu ing lặng môt lúc lại hỏi: “Chiếc Mercedes-Benz kia là của anh sao?”
Phương Cử cười cười: “Anh không giống anh Hiểm, phải tích góp tiền chuẩn bị thành gia lập nghiệp. Anh chỉ theo ý thích của mình, mua chiếc xe.”
Đồ được bưng lên rất nhanh, hai người yên lặng ăn, không nói chuyện nữa. Sau khi ăn xong, Tưởng Hòa Hoa trả tiền, Phương Cử lại lái xe đưa cô trở về dưới lầu ký túc xá.
Lúc xuống xe, Phương Cử gọi nàng lại: “Lưu số điện thoại đi, khoảng thời gian này anh sẽ ở Chi Xuyên. Buổi trưa anh cũng sẽ trở về Lộc Sơn, nếu em trở về, có thể ngồi xe của anh.”
Vốn Tưởng Hòa Hoa muốn từ chối nhưng Phương Cử ngàn dặm xa xôi mang đồ cho cô, cũng không có trêu chọc cô, thật tìm không ra chút lỗi lầm nào, suy nghĩ một chút vẫn trao đổi số điện thoại với anh.
Mặc dù lưu lại số điện thoại nhưng Tưởng Hòa Hoa đã quyết định không chủ động gọi cho Phương Cử.
Ngày mồng một tháng năm, bà nội Tưởng qua đời.
Mấy năm nay bà nội Tưởng ngã bệnh, chỉ dựa vào uống thuốc và truyền dịch, lúc mừng năm mới tinh thần tốt hơn được một chút, thậm chí còn có thể xuống đất đi bộ. Nhưng chống đến hôn lễ của Hứa Đường, bệnh tình lại bắt đầu chuyển biến xấu. Cha Tưởng đưa đến bệnh viện huyện kiểm tra một lần, bác sĩ nói muốn làm phẩu thuật, hoặc chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài, nhưng tác dụng của phẫu thuật cũng không lớn, tế bào ung thư đã lan rộng.
Bà nội Tưởng không đồng ý làm phẫu thuật, làm mấy lần xạ trị bằng hoá chất rồi về nhà nghỉ ngơi. Trong nhà cũng biết không chịu được quá một năm, cũng đã bắt đầu tính toán từ sớm.
Tưởng Hòa Hoa nhận được điện thoại lúc bốn giờ sáng, cô vội vàng thu dọn mấy bộ quần áo xuống lầu. Ký túc xá còn chưa mở cửa, dì quản lý ký túc xá bị đánh thức, đang định mắng cô mấy câu nhưng thấy cô đang lau nước mắt rơi như mưa xuống thì sợ hết hồn.
Lúc này còn quá sớm, trời còn chưa sáng, xe trong trường học tự nhiên chưa bắt đầu hoạt động. Từ ký túc xá đến cổng gần nửa tiếng, mà gần đây một lớp về trạm xe lửa Lộc Sơn cũng phải chờ tới bảy giờ.
Tưởng Hòa Hoa đứng ở ven đường gào khóc, đột nhiên nghĩ tới lúc trước lưu số điện thoại của Phương Cử nên gọi thử.
Phương Cử còn đang trong giấc mộng, giọng nói mơ màng nhận điện thoại, nghe Tưởng Hòa Hoa đang khóc, lập tức giật mình: “Làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Hòa Hoa thút tha thút thít nói chuyện xảy ra, Phương Cử để cô đứng đó chờ.
Hai mươi phút sau, hai ánh đèn pha phá vỡ đêm tối, Phương Cử đậu xe trước mặt Tưởng Hòa Hoa: “Mau lên đi!”
Tưởng Hòa Hoa cũng không nhiều, lau nước mắt, xách túi lên xe thật nhanh.