Đọc truyện Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải – Chương 7: Đã có anh ở đây rồi
Hôm nay nó muốn đi dạo hít bầu không khí trong lành, có lẽ nó đi dạo một chút người nó sẽ khỏe hơn nó khoác chiếc Áo da đen, quần da đen, và đi đôi giày da đen hàng hiệu giày có đế chân cao (giống đôi guốc nhưng thật sự là giày có đế cao) cao 5phân, tóc màu hạt dẻ buông xõa, nó bước xuống nhà nhìn thấy Khải đang xem tivi tay thì cầm hộp bắp giang bơ miệng nhai bóp bép nhưng lại ăn một cách hết sức là bình thường
Ủa em đi đâu vậy? Đang ốm mà. — Khải nói đôi mày nhíu lại,tay bỏ bắp rang bơ xuống
Em đi dạo chút cho có không khí thôi ở nhà ngột ngạt quá — nó nở nụ cười mệt mỏi
Ừ vậy anh đi cùng em,em mà bị làm sao thằng Nam nó giết anh
Nó cười gật đầu đổng ý
Hai người đi dạo khắp công viên nhiều khi lại đùa nhau tí
Em ăn kem không? — Khải nói
Nó gật đầu
Em ở đây nha
Gật gật — dường như nó không thể nói được vì nó nói ra thì khá mệt mỏi nhưng không muốn Khải lo lắng nên nó chỉ gật đầu rồi cười cho qua,Khải chạy ra chỗ Bác bán kem theo ý nó ăn nhiều kem trong tiệm rồi giờ muốn ăn thử ở ngoài đây mà
Ủa đó không phải Khải sao hên quá — một cô gái khuân mặt chát đầy phấn chạy đến chỗ Khải
Anh Khải — cô ta nói giọng thân mật
Diễm Kiều –Khải quay ra nói
Anh đi đâu vậy mua kem sao — cô ta nói
Của cháu đây,– Bác bán kem nói rồi nở nụ cười
Cháu cảm ơn
Hai cháu đẹp đôi vậy — Bác chêu
Dạ đây không phải…– Khải đang nói thì bị cô ta ngắt lời
Dạ cháu cảm ơn ai cũng nói vậy đó bác — cô ta khoác tay Khải cười
Anh Khải anh làm gì mà lâu vậy — Tuyết Nhi chạy ra nhìn thấy cảnh cô ta khoác tay Khải,Khải bỏ tay Diễm Kiều ra
À em đang ốm mà chạy lung tung hoài của em nè
Nó nhận lấy
Cô ta là ai vậy — Diễm Kiều và nó đồng thanh,hai người nhìn nhau Kiều có vẻ tức giận “cô ta là ai mà dám nói chuyện thân mật với Khải vậy chứ” suy nghĩ của Kiều
À không đây là bạn anh tên Kiều,mình về thôi,bye Kiều — Khải nói rồi kéo nó đi,Kiều đã tức giờ còn tức hơn
———— thời gian Khải và nó đi chơi——-
Hôm nay quả thực nó rất vui được ăn rất nhiều thứ, trên đường về trên tay Khải cầm một chai nước và một gói bim to nó bắt Khải cầm vì lí ro rất chi là củ chuối” em mệt lắm ek không cầm được” mà mệt thì liên quan gì đến cầm gói bim nhỉ. Nó thò tay vào gói bim mắt thì không nhìn Khải xê gói bim ra đằng khác
Sao anh xê gói bim của em hả — nó tức nhưng kiểu trẻ con
Gói bim anh mua mà anh có quyền chứ — Khải cãi lại
Không biết đâu trả em đây không em chôn sống anh bây giờ — nó với với gói bim chân kiễng lên Khải cũng kiễng chân làm nó không thể nào mà lấy được
—–
Tối về đến nhà Khải bật đèn lên ngồi luôn vào ghế sofa,nó lên phòng nhảy ùm lên giường miệng cười liên tục như con bệnh hoạn. Bỗng nhiên điên mất chuyện này hiếm đó nha có lẽ cầu dao bị gì rồi
Á — nó hét to sợ hãi
Khải chạy lên phòng nó “em ở đâu Tuyết Nhi” vì là phòng tối nên Khải phải mò mẫm cuối cùng cũng tìm được nó. Nó ôm nhào lấy anh bíu chặt vào áo không buông
Em sợ hức em sợ tối –Nó khóc nức nở
Không sao có anh ở đây rồi ra giường ngồi đi– Khải buông nó ra kéo nó ra giường ngồi chấn an nó
Em ngủ đi sẽ không sao nữa anh về phòng đây– Khải đứng lên,nó kéo tay áo Khải không chịu buông
Đừng hức ở lại với em đi
Khải xoa đầu nó rồi cười
Rồi em ngủ đi anh sẽ không đi đâu hết
Giờ nó mới yên tâm mà ngủ ngon được,Khải bật cười nhưng không hề ra tiếng nó như cọ nít vậy lớn rồi mà vẫn sợ tối nó ôm Khải chặt làm anh không nào kéo ra được.anh lấy chiếc điện thoại ra có một tin nhắn là của “Nguyên Nguyên”
Tối mai có show diễn anh về nhé
Anh chưa chuẩn bị gì cả với lại ở đây anh vướng một người — Khải nhắn tin lại rồi quay sang nó
Ai ai ai — Nguyên trả lời luôn
Ai ai ai gì ai ai ai là bài hát Việt Nam của ca sĩ nào nhỉ của Khánh gì gì ý và Nam gì gì ý anh thấy thằng bạn anh hay mở bài đó — Khải ngây thơ trả lời
Anh hâm vừa thôi ý em không phải vậy em không biết bài này đâu
Uh mà em chụp ảnh em lúc này được không nhớ hai em quá
Ok — một lúc sau Nguyên gửi ảnh cho Khải
OMG Khải bất ngờ vì hai đứa em của mình Nguyên thì phồng mồm vì ăn bim tay cầm đủ thứ,phòng thì lung tung beng chăn ra đằng chăn gối ra đằng gối,Thiên Tỉ thì ngủ tướng ngủ hết sức mất hình tượng một chân ở dưới sàn một chân trên giường,chán thì trùm mỗi cổ còn đâu rơi xuống đất hết
Ay chà em ăn mảnh nhá không cho anh–Khải chệ
Em ăn mảnh đâu em ăn một mình chứ bộ — Nguyên cãi cùn
Thì thì vẫn giống nhau đấy thôi
Giống đâu em mời Thiên Tỉ ăn Thiên Tỉ không ăn nên em ăn chứ anh ở đấy làm sao mà ăn được đâu phải em ăn mình đâu — trả lời
Em cãi cùn hơn cả cùn rồi thôi đi ngủ đi
Hì anh ngủ ngon mơ ai ai ai ý nhé — Nguyên chệ
Ai ai ai gì đã bảo là bào hát của của ai ý anh quên rồi ngủ đi mà mai anh về nhớ phải mua nhiều đồ aưn vặt cho anh đó nha
Biết rồi
Anh để máy trên bàn gần đó, anh bảo Nguyên mua nhiều đồ ăn vặt không phải cho anh mà cho Tuyết Nhi,nó háo ăn lắm anh xoa đầu nó. đôi mắt mệt mỏi cuối cùng cũng chịu cụp xuống