Đọc truyện Người Tới Không Tốt – Chương 16: Không xong rồi
Người tới không tốt March 2, 2015 Leave a comment
Trước khi đi Triệu Khang hỏi câu cuối cùng: “Anh chị là bạn trai bạn gái?”
Chu Tiêu trả lời như chuyện đương nhiên: “Đúng thế.”
Triệu Khang đi rồi, Chu Tiêu lại không đi, Phương Dĩ từ đầu đến cuối không nói được lời nào, chỉ là sắc mặt ngày càng kém, chẳng mấy chốc cô sát bên ranh giới nổ tung. Chu Tiêu giành nói trước: “Em bảo tôi nghĩ cách, đây chính là cách tôi nghĩ.”
Rốt cuộc Phương Dĩ nén ra một câu: “Cách này chính là ăn đậu hũ của tôi?”
Chu Tiêu hếch mũi lên trời: “Ăn đậu hũ của em? Chi bằng em ngắm nghía gương xem, rốt cuộc là ai chịu thiệt.”
Phương Dĩ cúi đầu tìm đồ, sau cùng tìm được một cái ghế xếp, giơ lên lao về phía Chu Tiêu. Chu Tiêu có bản lĩnh tốt, lập tức bước xéo né tránh. Phương Dĩ lại hết sức hạ sát tâm, nghiến răng nghiến lợi lại đuổi theo. Chu Tiêu tránh đến ngoài cửa, bước nhanh chạy xuống lầu. Phương Dĩ không ngừng đuổi sát, nổi giận đùng đùng la: “Đứng lại!” Ai ngờ chân vấp một cái, cô thét chói tai, “A ——”
Khoảnh khắc Phương Dĩ sắp ngã xuống, Chu Tiêu ở phía dưới lập tức quay lại cứu người, nhưng tiếc là không đuổi kịp. Cuối cùng Phương Dĩ kêu đau đớn lăn hai vòng, cánh tay đập vào tường. Chu Tiêu liền dìu cô, Phương Dĩ nhíu mày la: “Đau đau đau!”
Xương không bị lệch, nhưng trên người Phương Dĩ có nhiều vết bầm tím, đặc biệt là cánh tay vô cùng đau. Chu Tiêu về nhà lấy rượu thuốc tới xoa bóp cho Phương Dĩ. Phương Dĩ đau đến mức mồ hôi đầy đầu, nhưng cố nén không khóc.
Chu Tiêu cuộn một cái khăn mặt lại: “Cắn đi.”
Phương Dĩ hất đầu. Chu Tiêu kéo mặt cô qua: “Đừng bướng!”
Phương Dĩ hận anh đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi ngã thành thế này là do ai hại, anh còn nói giễu cợt?”
“Tôi nói giễu cợt lúc nào?” Tay Chu Tiêu dùng sức, đau đến mức Phương Dĩ thở hổn hển. Chu Tiêu hỏi, “Đi bệnh viện?”
“Không đi, không chết được!” Phương Dĩ kéo khăn qua lau mồ hôi, lặng lẽ nhìn về phía Chu Tiêu. Chu Tiêu đang chuyên tâm xoa bắp chân cho cô, bàn tay nở nang, lực vô cùng lớn. Phương Dĩ ngẩn người. Chu Tiêu liếc cô một cái, nói: “Ngã đần rồi? Còn đau không?”
Phương Dĩ buột miệng: “Chu Tiêu, tôi không thích anh.” Nói xong liền rụt bắp chân lại.
Chu Tiêu hơi chậm lại, buông tay ra đứng dậy, kéo khăn qua lau tay, như cười như không: “Thì ra em luôn suy nghĩ chuyện này? Phương Dĩ, phụ nữ nghĩ nhiều quá dễ già nhanh hơn, em đã ‘hai mươi tám tuổi’, đừng suy nghĩ lung tung.”
Phương Dĩ quay đầu đi không cãi với anh, thấy Chu Tiêu đi ra cửa, cô lặng lẽ thở phào. Ai ngờ còn chưa thư giãn xong một hơi, liền thấy Chu Tiêu xoay người quay lại, cúi người nói với cô: “Tôi muốn ăn đậu hũ.”
Trước mắt Phương Dĩ tối sầm, quên thở. Chu Tiêu dừng ở môi cô hai giây, mới giữ đầu cô đi sâu vào. Phương Dĩ sợ đến mức quên phản ứng, đợi tới lúc lấy lại tinh thần thì đã không kịp, vừa đẩy vừa đánh không có tác dụng. Cô ngã xuống ghế xếp, tiếng kêu đau đớn chìm ngập trong nụ hôn của Chu Tiêu.
Không biết qua bao lâu, cả người Phương Dĩ nhếch nhác, Chu Tiêu cũng không tốt hơn chỗ nào, cánh tay và cổ đều là vết cào, hai người đầm đìa mồ hôi. Phương Dĩ cầm ghế xếp ngã xuống đất qua đập về phía anh, lúc này Chu Tiêu không tránh, gắng gượng chịu đựng. Đợi Phương Dĩ phát tiết đủ, anh mới giữ hai cổ tay Phương Dĩ, nhấc cô lên vai. Phương Dĩ liên tục thét chói tai. Chu Tiêu thả cô vào toilet, kéo tay nắm cửa, la qua cửa: “Em tỉnh táo một chút, tôi về trước.”
“Chu Tiêu ——”
Chu Tiêu nói: “Ngoan.” Nói xong buông tay, tức khắc lao ra khỏi nhà Phương Dĩ. Phương Dĩ đuổi tới đầu cầu thang, lại đấm ngực giậm chân quay về nhà, tức đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trước khi ngủ cũng không có tinh thần và thể lực tán dóc với Bong Bóng. Bong Bóng buông lời không muốn để ý cô nữa. Đại Phương cầm lấy di động nói: “Đúng rồi, vụ án con trai chú Khôn đang xét xử, lần này hi vọng hẳn rất lớn. Mấy ngày nữa chú Khôn sẽ về Nam Giang xử lý chút chuyện riêng. Chú ấy nói muốn tới thăm em, em nhớ kĩ chút.”
Phương Dĩ ỉu xìu: “Biết rồi.”
Đại Phương hỏi: “Em sao thế, giọng hình như không đúng lắm?”
Phương Dĩ tủi thân: “Đại Phương, em bị bắt nạt.”
Đại Phương cười, rõ ràng không tin: “Em không bắt nạt người khác là tốt rồi, ai có thể bắt nạt em. Em đừng gây chuyện khắp nơi. Còn nữa, chị vốn định gửi tiền cho em, nhưng bố không đồng ý, bố nói bây giờ em nhất định ngay cả ăn cũng thành vấn đề, em nhớ để lại tiền xe cuối cùng.”
Phương Dĩ không có cách nào đi vào giấc ngủ, dưới lầu Chu Tiêu cũng khó ngủ.
Chu Tiêu nằm trên giường nhìn trần nhà, không biết bây giờ Phương Dĩ đang làm gì. Anh trằn trọc không ngủ được, dứt khoát rời giường đi ra sân. Lầu hai tối đen như mực, chắc Phương Dĩ đã ngủ. Chu Tiêu dựa vào dụng cụ tập thể dục nhìn lên lầu hai, ngón tay mơn trớn môi, không kiềm lòng nổi quay lại mùi vị trước kia, trước mắt hiện ra gương mặt tức giận luống cuống lấp lánh nước mắt của Phương Dĩ, tâm trạng anh cũng xôn xao như có như không theo, biến thành quả bom rõ ràng và cuồn cuộn nổ tung, anh đã gặp khói thuốc súng nổi lên bốn phía vào mấy ngày sắp tới.
Tâm trạng Chu Tiêu rất tốt, bắt đầu tập luyện trong sân, nhưng không nghĩ nước nóng đột nhiên đổ ào xuống, dụng cụ tập thể dục bên cạnh gặp họa, anh bị vài giọt nước văng tới. Chu Tiêu nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng kéo cửa, cười la: “Phụ nữ ‘hai mươi tám tuổi’ ngủ trễ dễ già, bảo bối ngủ ngon!”
Hôm sau bắt đầu kì nghỉ Quốc khánh dài ngày, Phương Dĩ không hề muốn cử động, tính toán thời gian, cô đã tới Nam Giang hơn một tháng, nhưng trừ giúp chú Khôn một tay, trút ra ác khí thay chị, chuyện gì cô cũng chưa làm xong, còn bị lưu manh chiếm tiện nghi. Phương Dĩ càng nghĩ càng tủi thân, xếp bằng ôm máy tính ngồi trên giường, đói bụng kêu rột rột, đang nghĩ có cần gọi phần thức ăn ngoài không, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt. Cô không cầm lòng được men theo mùi thịt đi tới ban công, thấy không biết từ lúc nào trong sân bày ra một cái lò nướng ngoài trời, từng đống xâu thịt lớn đang được nướng lốp bốp, trên cái bàn tròn bên cạnh có trái cây và xà lách, còn có từng bịch thịt nướng bán thành phẩm lớn.
Phía dưới truyền đến tiếng động, Phương Dĩ lập tức ngồi xuống, xuyên qua khe lan can, trông thấy Chu Tiêu đi tới bên cạnh lò nướng, giơ một xâu lên há miệng ăn, không bao lâu liền ném xuống một đống que tre.
Phương Dĩ nuốt nước miếng, chạy về phòng lập tức thay quần áo, định ra ngoài mua thịt nướng. Ai ngờ cầm lấy ví tiền vừa ra khỏi nhà, liền thấy ba hộp giữ tươi để dưới đất ở cửa chính, trong hộp là thịt nướng nóng hổi và xà lách, còn có trái cây gọt vỏ cắt miếng. Phương Dĩ ngẩn ra, khẽ cắn răng, xuống lầu ném hộp giữ tươi ở cửa công ty Chu Tiêu.
Vùng lân cận chỉ có một cửa hàng đồ nướng, Phương Dĩ mua hai xâu cho đỡ thèm, lại đến siêu thị mua một bó cải thìa. Về đến nhà, lại thấy cửa nhà mở toang, Phương Dĩ thầm nghĩ không xong, quả nhiên thấy Chu Tiêu quang minh chính đại ngồi trong phòng khách, mà bên cạnh còn Triệu Khang đang ngồi. Miệng Triệu Khang đầy dầu, giơ que tre lên nói với Phương Dĩ: “Chị Phương, chị về rồi, lại đây ăn đi, ăn ngon lắm.”
Phương Dĩ căm tức nhìn Chu Tiêu: “Anh đến làm gì!”
Chu Tiêu nói: “À, hôm qua tôi quên lấy túi đi.”
Phương Dĩ quét sàn phòng khách một cái, phát hiện bịch ny lon đựng đồ dùng tắm trong góc, nhặt lên ném tới cửa, không nói tiếng nào đi vào bếp. Ai ngờ Chu Tiêu mặt dày theo tới, đóng cửa nhà bếp lại nói: “Buổi trưa ăn cải thìa?”
Phương Dĩ giơ dao phay lên, Chu Tiêu lập tức thức thời rời khỏi.
Chu Tiêu vừa đi, Phương Dĩ cũng không để ý cải thìa nữa, ngồi bên cạnh Triệu Khang cầm xâu thịt nướng lên, hỏi: “Tiểu Khang, cậu đã ăn bao nhiêu?”
Triệu Khang nói: “Rất nhiều rất nhiều, em ăn no rồi.”
Phương Dĩ vừa ăn vừa hỏi: “Sao cậu lại tới nữa. Không phải hôm qua đã nói không có ma rồi sao, anh trai cậu đâu?”
“Anh đi ra ngoài rồi, em hỏi dì mới ra ngoài.”
Bảo mẫu của Triệu Bình trang nghiêm đã thành thói quen. Phương Dĩ cấp tốc ăn xâu thứ hai, hỏi: “Đúng rồi, hôm qua cậu nói cái gì mà ma bò lên, mẹ cậu…” Cô dè dặt hỏi, “Chị chỉ biết cậu có một anh trai.”
Triệu Khang không hề gì nói: “Ngày đó em giận chạy ra ngoài, anh trai đi tìm em, sau đó nhà bốc cháy, mẹ không trốn ra được.”
“Bốc cháy?”
Triệu Khang chỉ cửa chính: “Nhà bên cạnh, chính là nhà cái cô chú mới dọn tới bên cạnh bốc cháy.” Nói xong cậu ta lại ăn thịt nướng, “Chị cãi nhau với bạn trai.”
Phương Dĩ sặc: “Con nít đừng nói mò. Ăn nhanh lên, lúc về cậu để mấy cái chén này ở dưới lầu giúp chị.”
Phương Dĩ kiên quyết phớt lờ Chu Tiêu, nhưng vườn hoa nhỏ nhà Chu Tiêu giống như triển lãm thức ăn ngon. Ngày đầu tiên bày tiệc nướng, ngày thứ hai bày bánh ngọt, ngày thứ ba bày bữa ăn hải sản lớn. Chu Tiêu ném một sợi dây thừng lên ban công lầu hai, thử vài lần, cuối cùng sợi dây lọt qua lan can, anh xếp thức ăn vào giỏ đưa lên. Ban đầu Phương Dĩ làm như không thấy, sau đó thấy tôm hùm Úc, quả thực cô không nhịn được, la xuống dưới lầu: “Chu Tiêu, anh có bệnh!”
Chu Tiêu nói: “Tôi có bệnh truyền nhiễm, em tuyệt đối đừng ăn!”
Phương Dĩ đang định lấy kéo cắt dây, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vội vàng chạy đi mở cửa, lại thấy Triệu Khang đeo cặp đứng ở cửa, mắt lớn trừng mắt nhỏ với một người đàn ông trung niên. Phương Dĩ cười nói: “Chú Khôn, chú tới rồi!”
Chú Khôn cười nói: “Hôm qua chú về rồi, hôm nay qua đây thăm cháu một chút, Đại Phương nói qua với cháu chưa?”
“Nói rồi ạ.” Phương Dĩ đón chú Khôn vào, Triệu Khang theo sau, không cần Phương Dĩ chào hỏi.
Chú Khôn đưa một đống trái cây tới, nói với Phương Dĩ: “Chắc Đại Phương đã nói với cháu, chuyện con trai chú lần này có hi vọng rất lớn. Lần này chú về xử lý việc làm ăn ở đây một chút trước, mấy ngày nữa là phải về, khoảng thời gian này cũng chưa cảm ơn cháu cho tốt.”
Phương Dĩ nói: “Không cần phải cảm ơn ạ, chuyện nên làm.”
Chú Khôn hỏi: “Cháu có tin tức của bà ấy chưa?”
Phương Dĩ lắc đầu. Chú Khôn thở dài, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Trước đây chú đã nói với cháu, năm năm trước chú từng gặp bà ấy ở gần đây, hình như chú nghe bà ấy nói sống ở đây.”
Phương Dĩ sửng sốt: “Ở đây?”
“Chú không dám chắc. Đường Bảo Hưng…” Chú Khôn quan sát ngôi nhà này, “Năm năm trước tiểu khu bên kia còn đang giải tỏa. Hẳn chú nhớ không lầm, hình như là số hơn ba trăm, bà ấy từng chỉ cho chú.”
Phương Dĩ nói: “Số 338 đường Bảo Hưng.”
“Đúng, đúng, không sai, chính là số 338!”