Người Tình

Chương 11


Đọc truyện Người Tình – Chương 11

Hình ảnh người đàn bà đi tất dài có vết mạng lướt qua căn phòng. Cuối cùng bà hiện ra như một đứa trẻ. Lũ con trai đã biết điều này. Đứa con gái thì vẫn còn chưa biết. Mấy đứa con sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau về bà mẹ, về điều mà chúng biết, điều đã ngăn cách lũ con trai với em gái, về sự hiểu biết quyết định cuối cùng này, biết rằng mẹ chúng cũng như con trẻ.

Bà mẹ chưa từng biết thế nào là khoái lạc.

Trước đó tôi không biết về chuyện bị chảy máu. Anh hỏi tôi có đau không, tôi bảo không, anh nói là anh sung sướng về điều đó.

Anh lau máu, anh rửa cho tôi. Tôi nhìn anh làm. Dần dần anh trở lại như trước, anh lại trở thành đáng thèm muốn. Tôi tự hỏi làm sao mà mình có đủ sức lực để đi ngược lại sự cấm đoán của mẹ. Một cách bình thản như thế, dứt khoát như thế. Làm sao mà tôi lại thực hiện được cái việc “đi đến tận cùng ý tưởng”.


Chúng tôi nhìn nhau. Anh ôm lấy người tôi. Anh hỏi tại sao tôi lại đến. Tôi nói rằng tôi cần phải làm như vậy, rằng đó cũng như là một bổn phận. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau. Tôi kể với anh là tôi có các anh trai. Tôi kể là chúng tôi không có tiền. Không còn gì nữa cả. Anh biết anh cả tôi, anh đã từng gặp anh tôi ở những tiệm hút trong vùng. Tôi nói rằng anh tôi lấy cắp tiền của mẹ tôi để đi hút, rằng anh ấy lấy cắp tiền của gia nhân, rằng thỉnh thoảng các chủ tiệm hút lại đến đòi tiền mẹ tôi. Tôi kể với anh về đập nước. Tôi nói là mẹ tôi sắp chết, rằng không thể tiếp tục mãi như vậy được nữa. Rằng việc mẹ tôi chẳng bao lâu nữa sẽ chết có lẽ cũng có liên quan đến chuyện xảy ra với tôi hôm nay.

Tôi nhận thấy rằng tôi thèm muốn anh.

Anh thương xót tôi, tôi bảo không đâu, tôi chẳng có gì đáng phải thương xót cả, rằng chẳng có ai đáng phải thương xót, ngoài mẹ tôi ra. Anh bảo tôi: em đến đây là vì tôi có tiền. Tôi nói rằng tôi thèm muốn anh khi anh là người như vậy, với nhiều tiền bạc, rằng lúc tôi gặp anh thì anh đã ở trong chiếc ô tô ấy, với số tiền bạc ấy, và vì thế tôi không thể biết được liệu tôi sẽ làm gì nếu anh khác đi. Anh nói: tôi muốn mang em đi, bỏ đi cùng với em. Tôi nói rằng tôi chưa thể rời bỏ mẹ tôi mà không chết vì phiền muộn được. Anh nói rõ ràng là anh chẳng được may mắn với tôi, nhưng dù sao thì anh vẫn cho tôi tiền, đừng lo. Anh lại nằm xuống. Chúng tôi lại im lặng.

Tiếng ồn ào của thành phố vang rất to, trong ký ức đó là âm thanh của một bộ phim bị mở quá lớn, làm đinh tai nhức óc. Tôi còn nhớ rõ, căn phòng tối mờ, chúng tôi không nói chuyện, căn phòng bị bao vây bởi những tiếng inh ỏi không ngừng của thành phố, nó bị cuốn vào thành phố, vào chuyến tàu của thành phố. Các cửa sổ không có lớp kính, chỉ có những bức rèm và cửa chớp. Trên những bức rèm có thể thấy những bóng người đi ngang qua vỉa hè trong ánh nắng. Những đám người này bao giờ cũng đông nghịt. Những chiếc bóng bị những khe cửa chớp vạch lên những đường đều đặn. Tiếng guốc gỗ khua như nện vào đầu, những giọng nói nghe chói tai, tiếng Tàu là một thứ tiếng nói phải hét lên giống như tôi vẫn thường hình dung về các ngôn ngữ vùng sa mạc, đó là một thứ tiếng nói xa lạ đến khó tin.

Ngày đã hết ở bên ngoài, có thể biết được điều đó qua tiếng ồn ào của những giọng nói và của những ngược xuôi mỗi lúc một nhiều hơn, mỗi lúc một hỗn độn hơn. Đó là một thành phố ăn chơi bước vào hồi sôi động nhất khi đêm đến. Và lúc này đêm đang bắt đầu với mặt trời đang lặn.

Chiếc giường được ngăn cách với thành phố bằng những cánh cửa chớp có những hàng the thưa ấy, bằng tấm rèm vải ấy. Không có một vật liệu rắn chắc nào ngăn cách chúng tôi với những người khác. Những người đó, họ chẳng hề hay biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Còn chúng tôi, chúng tôi thấy được một đôi điều gì đó về họ, trọn vẹn tiếng nói của họ, cử động của họ, như chiếc còi phát ra một tiếng hú đứt đoạn, buồn thảm, không vang vọng.

Mùi caramen bay vào phòng, mùi lạc rang, súp Tàu, thịt nướng, thảo mộc, hoa nhài, bụi bặm, xăng dầu, lửa than củi, ở đây lửa được chuyên chở trong những chiếc giỏ, được bán trên đường phố, mùi của thành phố là mùi của các làng quê hẻo lánh, của rừng.


Tôi chợt thấy anh trong tấm áo choàng đen mặc ở nhà. Anh ngồi, uống rượu whisky, hút thuốc.

Anh nói rằng lúc nãy tôi ngủ, anh đã tắm xong. Tôi gần như không cảm nhận được giấc ngủ đã đến từ lúc nào. Anh bật ngọn đèn trên một chiếc bàn thấp.

Đây là một người đàn ông có những thói quen, tôi chợt nghĩ về anh, chắc là anh phải đến căn phòng này khá thường xuyên, đây là một người đàn ông có lẽ làm tình nhiều, một người đàn ông sợ hãi, anh phải làm tình nhiều để chống lại nỗi sợ. Tôi bảo anh là tôi thích nghĩ rằng anh có nhiều đàn bà, rằng tôi cũng ở trong sô đàn bà đó, không tách biệt. Chúng tôi nhìn nhau. Anh hiểu điều tôi vừa nói. Ánh mắt đột nhiên biến đổi, giả tạo, chìm vào đau đớn, chết chóc.

Tôi bảo anh lại với tôi, bảo anh phải chiếm đoạt tôi lần nữa. Anh đến. Người anh thơm mùi thuốc lá Anh, mùi nước hoa đắt tiền, người anh thơm mùi mật ong, da anh thấm đẫm mùi lụa, mùi trái cây của lụa tussor, mùi của vàng, anh thật đáng thèm muốn.


Tôi nói với anh về sự thèm muốn này. Anh bảo tôi đợi một lát đã. Anh nói với tôi, anh nói là anh đã biết ngay lập tức, từ lúc qua sông, rằng tôi sẽ bám lấy người tình đầu tiên của tôi như thế này, rằng tôi sẽ thích yêu đương, anh nói là anh đã biết rằng tôi sẽ lừa dối anh và tôi cũng sẽ lừa dối tất cả những người đàn ông mà tôi sẽ cặp đôi cùng. Anh nói rằng về phần anh thì anh đã bị nỗi bất hạnh của chính mình điều khiển. Tôi sung sướng được nghe tất cả những điều anh nói ấy và tôi bảo anh như vậy. Anh trở nên hung hãn, tình cảm của anh đầy tuyệt vọng, anh lao người vào tôi, anh cắn bộ ngực trẻ thơ, anh gào thét, anh chửi rủa. Tôi nghĩ: anh đã quen rồi, đó là công việc mà anh thường làm trong đời, làm tình, chỉ có thế thôi. Đôi bàn tay điêu luyện, tuyệt vời, hoàn hảo. Tôi thật may mắn, rõ ràng là như vậy, đó là một nghề mà, tuy không hay biết, nhưng dường như canh có hiểu biết chính xác về điều cần phải làm, điều cần phải nói.

Anh gọi tôi là con điếm, là đồ kinh tởm, anh bảo tôi là tình yêu duy nhất của anh, và đó chính là điều anh cần phải nói, và đó chính là điều người ta nói khi người ta để cho lời nói tự tuôn ra, khi người ta để mặc thân thể mình hành sự và tìm kiếm và tìm thấy và giành lấy những gì mà nó muốn, và thế là mọi thứ đều tốt đẹp, không có những cặn bã, những cặn bã đã được che đậy lại, tất cả đều bị cuốn vào dòng thác, vào sức mạnh của dục vọng.

Tiếng ồn ào của thành phố ở gần đến nỗi, sát đến nỗi có thể nghe thấy nó cọ vào mặt gỗ của cánh cửa chớp. Nghe như thể người ta đi ngang qua căn phòng . Tôi vuốt ve người anh trong tiếng ồn ào ấy, trong sự ngược xuôi qua lại ấy. Biển, mênh mang dồn tụ lại, rút ra xa, dâng trào về.

Tôi bảo anh làm chuyện ấy thêm và thêm nữa. Làm chuyện ấy cho tôi. Anh đã làm. Anh đã làm với máu trơn mượt chảy. Và chuyện đó thực sự đã diễn ra như là để chết. và cho đến chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.