Đọc truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 1351: Đại kết cục (93)
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Cho nên, tưởng tượng là tốt đẹp, thực tế thì tàn khốc!
Trang Hạo Nhiên chờ mòn chờ mỏi, cũng không có nhìn thấy cô trở về, thời gian đều sắp qua nửa giờ, anh liền nhịn không được cất bước ra khỏi phòng, nghĩ cha mẹ có thể bởi vì rất cao hứng, sẽ giữ cô lại trò chuyện, ai ngờ lúc anh đi đến phòng cha mẹ, lại nghe nói Khả Hinh đi rồi, đi nói chúc ngủ ngon với chị… Anh liền nghi ngờ đóng cửa phòng, lại tầng trệt phòng chị gái đi đến, ai ngờ chị cũng nói Đường Khả Hinh sớm đã qua chúc ngủ ngon, rồi rời khỏi…
Anh lúc này mới bị dọa sợ, nhìn về phía dáng vẻ chị khoác áo ngủ đứng lên, nói; “Chị… Chị nói… Chị nói cô ấy sớm đã rời đi? Cô ấy không trở về phòng, vậy thì đi đâu?”
Trang Ngải Lâm cũng bộc lộ thần sắc nghi hoặc, nhẹ quấn dây lưng váy ngủ, nói: “Chị cũng không rõ ràng lắm, nó nói xong liền đi, không trở về phòng sao? Có thể hay không ra tản bộ?”
“Trễ như thế này còn tản bộ? Đây chính là trời thu, cô ấy không có mặc nhiều quần áo, liền trực tiếp ra tản bộ, lỡ như cảm lạnh làm sao bây giờ?” Trang Hạo Nhiên nghe thấy không thấy vợ mình, anh bỗng chốc khẩn trương, vội vã kêu người hầu trong nhà, nói thiếu phu nhân không thấy, để mọi người vội vàng đi tìm! Một tiếng phân phó như vậy, toàn bộ người hầu trong tòa nhà Trang gia, đều khẩn trương tìm người.
Hành lang tối tăm, có một thân ảnh màu trắng, không ngừng một hai kỳ quái chạy tới chạy lui khắp gian phòng, thỉnh thoảng nhẹ giọng kêu: “Có ai không? Có ai không?”
Đường Khả Hinh cảm giác xung quanh có chút lạnh, liền nhẹ khoác áo choàng lông thỏ lên, lại nhanh chóng bằng cảm giác, vòng quanh các góc hành lang cất bước đi về phía trước, đột nhiên phát hiện phía trước có ánh đèn, nhưng lại rất nhanh biến mất, chậm rãi, cô cuối cùng bắt đầu có chút khẩn trương, lại nhanh chóng cất bước đi về phía trước, dưới chân không khỏi loạng choạng một chút, toàn bộ thân thể vọt vào một cái phòng, cô giật mình, tay vô thức nhấn công tắc mở đèn bên tường, còn chưa kịp thất kinh, liền bị cảnh vật trước mắt, làm cho khiếp sợ ngây dại.
Toàn bộ gian phòng kiểu Âu xa hoa, ở giữa rõ ràng là đèn thủy tinh cao gần hai thước được hai dây nho trăm năm quấn quanh mà thành, bên trong ánh đèn màu lam dịu dàng, thân dây nho kia có vẻ đầy sức sống mà xa hoa, xung quanh trên giá sách, đặt các loại sách rượu nho của các nước trên thế giới, tầng hai còn có rượu phòng chuyên dùng để nhiệt độ ổn định, một ảnh chụp cô gái mặc kỵ sĩ phục, tay cầm giấy chứng nhận, đặt trước chiếc bàn cổ, cạnh cửa sổ sát đất hình vòm đằng sau, đặt một chiếc ghế da thật màu lam đậm, bên cạnh trên bàn trà, cũng để một cái khung, là ảnh cưới hai người chụp ở Cambridge, khi đó Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần thường trắng, mị lực vô hạn kéo tay nhỏ bé của cô, cất bước đi về phía trước, cây táo chứng kiến tình yêu hai người, vẫn tiếp tục mềm rủ xuống đầy sức sống…
Nụ cười của anh, vĩnh viễn là truyền kỳ như vậy.
Đường Khả Hinh có vài phần kích động đi về phía khung ảnh lồng kính trước chiếc ghế da, dừng ở tấm ảnh cưới kia, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, cũng có thể cảm giác được sự thâm tình và ngọt ngào, khuếch tán đến toàn bộ thư phòng…
Cửa, phịch một tiếng bị đẩy ra!! Trang Hạo Nhiên khẩn trương đến mức thở hổn hển, đứng bên cạnh cửa thư phòng, nhìn thấy vợ mình quả nhiên êm đẹp đứng ở bên trong, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Khả Hinh khoảnh khắc xoay người, dừng ở thân ảnh của Trang Hạo Nhiên, đôi mắt cô tức khắc bộc lộ tia nhìn ôn nhu như nước.
Dì Lý dẫn theo chúng người hầu, lúc này mới sốt ruột qua đây, nhìn thấy thiếu phu nhân quả thực ở trong thư phòng, tất cả đều yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Trang Hạo Nhiên nặng thở dốc, nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, có lẽ hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, lại vì vừa rồi lo lắng quá mức, liền cấp tốc khẩn trương cất bước tiến lên, không nói hai lời liền đem cô ôm ngang lấy, thậm chí cảm giác được thân thể cô có chút lạnh, đau lòng liếc mắt nhìn cô một cái, mới nhanh chóng ôm lấy cô hướng phòng ngủ đi đến…
Đường Khả Hinh không nói nữa, không bận tâm mọi người đang nhìn, liền như vậy ôm cổ Trang Hạo Nhiên, thật sâu nhìn gò má anh.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục ôm lấy Đường Khả Hinh đi về phía trước, vừa đi vừa dường như vô ý nói; “Anh nói… Trang phu nhân… Có muốn hay không đem mặt che lại hả?”
Đường Khả Hinh đang ngây ngốc nhìn, nghe thấy lời này của Trang Hạo Nhiên, liền há hốc mồm đáp: “A?”
Trang Hạo Nhiên bộc lộ nét mặt tự tiếu phi tiếu, nhìn về phía Đường Khả Hinh nhàn nhạt nói: “Em đi chúc ngủ ngon với cha mẹ chồng, sau đó cư nhiên lạc đường ở trong nhà mình, sau này có phải muốn anh phát địa đồ cho em hay không? Hay là đèn pin các loại?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt đỏ bừng, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía dì Lý cùng người hầu đang ngăn ở hành lang thật dài, nhìn mình cười trộm, cô nhất thời lúc này mới cảm giác mình mất hết mặt mũi, vội vã cúi xuống, chon mặt vào vai Trang Hạo Nhiên.
Phốc! Mọi người toàn bộ cũng nhịn không được cười rộ lên, liền ngay cả Trang Ngải Lâm cũng đứng bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu cười trừ nói: “Sự thật mẹ chồng của em a, nửa đêm tân hôn ra đi bộ, thiếu chút nữa nhảy vào trong hồ nhân tạo a.”
Cửa phòng ngủ, bỗng mở ra.
Trang Hạo Nhiên liền ôm lấy Đường Khả Hinh đi trở về phòng ngủ, cẩn thận từng li từng tí đem cô đặt xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bấm khóa tâm, lúc này mới chậm rãi xoay người, thở dốc, bất đắc dĩ nhìn về phía vợ mình…
Đường Khả Hinh trở lại phòng tân hôn vui mừng ấm áp, cảm thụ được khắp nơi tỏa ra hương thơm hoa bách hợp cùng hoa hồng, nở rộ tình ý kéo dài, mà điểm tâm trên bàn tròn kiểu Âu, vẫn ngọt ngọt béo béo như vậy, rượu hợp cẩn đã được mở ra, mà giữa màn hình LCD phía trước, đang phát lại hình ảnh hôn lễ hôm nay, vừa vặn phát sóng tiết mục “Châm ngôn yêu” hôm nay do gần một nghìn thiếu nữ biểu diễn, hai tròng mắt cô nhẹ lóe ra tia nhìn kích động, xoay người nhìn về phía người đàn ông trước mặt, biết anh đợi đã lâu……
Trang Hạo Nhiên cũng bộc lộ vài phần bất đắc dĩ tươi cười, cất bước đi hướng Đường Khả Hinh, nhẹ nghiêng mặt ôn nhu trầm mặc nhìn cô.
Đường Khả Hinh tim đập loạn, nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Tối nay là đêm tân hôn của hai chúng ta, anh chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, nặng nề đè nén tâm tình của mình, khát vọng thâm tình mà nhìn nhau, quá khứ bất kể là xa cuối chân trời, hay là gần ngay trước mắt, cũng không có cách nào mà tiếp cận được em, bây giờ… Rốt cuộc tất cả đều đã danh chính ngôn thuận, thế nhưng anh lại phát hiện, không còn bất luận ngôn ngữ gì, có thể đại biểu cho tâm trạng kích động của anh lúc này. Anh chỉ nghĩ… Hảo hảo mà bên em, hảo hảo mà nhìn em, hảo hảo mà ôm em một cái… Xin mời Trang phu nhân ngài giơ cao đánh khẽ, tạm thời đem giờ khắc này, toàn bộ giao cho anh đi…” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô gái trước mặt, lại bất đắc dĩ cười nói: “Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng a, lúc náo động phòng hôm nay, anh thế nhưng đã liều mạng chống đối, mới không chạm vào quá nhiều rượu… Làm chồng, anh còn có thật nhiều nơi phải biểu hiện a…”
Đường Khả Hinh nghe những lời tình nồng ý đậm như vậy, chậm rãi ngẩng đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt.
Trang Hạo Nhiên lại thật sâu nhìn dáng vẻ yêu kiều của Đường Khả Hinh như vậy, tim anh cũng kích động dâng trào, xúc động tràn đầy, không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng xoa cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôn ôn nhu nhu gọi: “Bà xã… Vì tìm em, anh gấp đến độ sắp nổi điên, em không có một chút phản ứng sao? Ví dụ như một nụ hôn… Hoặc là một cái ôm chẳng hạn… Anh vừa rồi lúc đợi em, thế nhưng không ngừng nhớ em, chờ đợi em…”
Đường Khả Hinh tim khẽ nhảy, cảm giác toàn bộ thế giới bị ngọt ngào hạnh phúc bao phủ, không nhịn được, cô nhẹ nhón đầu ngón chân, vươn hai tay kéo cổ chồng mình, thâm tình tươi cười, nhẹ nhàng ôn nhu gọi: “Ông xã à… Cám ơn anh… Xin lỗi, em để cho anh lo lắng rồi… Thế nhưng xin anh tin em… Em mặc kệ ở nơi nào, cũng không ngừng nhớ anh, chờ đợi anh…”
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng ông xã kia, tim trong nháy mắt như tan chảy, trên mặt run rẩy kích động cùng kinh hỉ tươi cười, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ, nghe thấy hai chữ này, cư nhiên sẽ ngọt như mật vậy, anh không nén được nội tâm sôi trào, nhẹ ôm lấy thân thể cô, lại cảm xúc dâng trào nỉ non gọi: “Lại kêu một tiếng nữa…… Anh muốn nghe…”
Đường Khả Hinh lại tươi cười, cảm giác được nội tâm ngọt ngào có chút khẩn trương, có lẽ hiểu được điều gì sắp swura phát sinh, nhưng vẫn dũng cảm nhón đầu ngón chân, ngọt ngào ôn nhu lại kêu một tiếng…”Ông xã…”
Trang Hạo Nhiên rốt cuộc bộc lộ nụ cười hạnh phúc cùng vui mừng, không nhịn được cúi mặt nói câu bảo bối, liền tức khắc ôm chặt thân thể mềm mại của cô, cúi mặt hôn lên môi cô, mút đầu lưỡi cô, cảm giác lửa nóng nơi lồng ngực đang kịch liệt dâng trào, giống như ngọn đuốc hừng hực cháy, hận không thể cùng cô gái trước mặt chân chính tương dung cùng một chỗ, hai tay không ngừng nhẹ vuốt ve bên hông nhỏ nhắn mà mềm mại của cô, dây áo ngủ tơ tằm nhẹ rũ xuống, cảm giác quần áo dán chặt vào da thịt, cuối cùng tỏa ra hương thơm làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, anh không khỏi chậm rãi vươn tay, khẽ kéo dây lưng áo ngủ bên hông cô, áo ngủ tơ tằm kia nhẹ rơi xuống, lộ ra váy ngủ hai dây tơ tằm đầy mê hoặc bên trong…
Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng, nhẹ chớp đôi mắt mộng ảo, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cô một cái, không nói nữa, mà trong nháy mắt đem cô ôm ngang lên, trầm mặc đi đến chiếc giường tân hôn đỏ thẫm, tầng tầng mành vải độ kim rơi xuống, đem sảnh đãi khách cùng phòng ngủ ngăn cách ra, toàn bộ phòng ngủ lập tức mờ mịt, mùi thơm hoa bách hợp ngọt ngào lan tỏa, tượng trưng cho sự “Kết hợp”, nhiều cánh hoa, thuần khiết lại kính dâng nở ra, ngẫu nhiên chạm tới đệm giường, vẫn còn có phần ngượng ngùng…
Trang Hạo Nhiên liền như vậy ôm ngang cô gái trong lòng, đem cô cẩn thận từng li từng tí đặt trên giường, lại cúi người nhìn váy ngủ hoa anh đào trắng thuần khiết cô đang mặc, thân thể thuần khiết gợi cảm nằm trên giường này, xinh đẹp đến mức nhìn thấy mà giật mình…
Đường Khả Hinh trái tim bang bang nhảy, nằm trên giường mềm mại, đôi chân dài trắng nõn mê người, nhẹ lướt qua hoa văn thêu ngọt ngào và đẹp đẽ trên đệm giường, cô ngước mặt, đôi mắt ngượng ngùng, kích động thở gấp khẩn trương, nhìn về phía người trước mặt.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Khả Hinh như vậy, cuối cùng tươi cười, nhẹ nắm đôi tay nhỏ bé của cô, hôn nhẹ lên đầu ngón tay, thậm chí nhẹ nhàng ngậm lấy…
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cảm thụ được đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại, hai tròng mắt càng lúc càng run rẩy kích động…
Trang Hạo Nhiên nhẹ hôn rồi ngậm mỗi dầu ngón tay cô xong, lúc này mới dần dần cúi người, ở bên tai cô nhỏ giọng nói; “Mùi vị này thật ngọt… Tựa như mùi vị tuyết liên hoa tâm……”
Đường Khả Hinh nghe lời này, tim khuynh khắc bị kích thích muốn nổ tung, trong nháy mắt cảm giác thân thể có dòng nước ấm lướt qua, xung quanh giường tân hôn, mành lụa trắng vẫn nhẹ nhàng tung bay, Trang Hạo Nhiên đã cởi áo T-shirrt của mình ra, lần đầu tiên rõ ràng để lộ bắp thịt cùng lồng ngực kiên cố, lại như một người chồng nhẹ áp trên người cô gái trước mặt, thân thể to lớn lại ngăn ánh sáng đèn, ánh lên da thịt một màu đỏ hồng khiến người ta hít thở không thông, đôi mắt anh càng lúc càng nóng cháy, cúi mặt nhìn dáng vẻ ngượng ngùng phiếm hồng của cô gái trước mặt, đầy mê hoặc…
Đường Khả Hinh cũng hơi ngửa mặt, kích động sôi trào nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cảm giác lồng ngực kiên cố của anh phát ra hơi thở đàn ông mãnh liệt, trận trận ập về phía chính mình, cô không nhịn được chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt trên lồng ngực kiên cố kia, lúc ngón tay lướt qua vân da tuyến kia, đại não cô lập tức như muốn nổ tung, nơi cổ họng lại lộ ra cảm giác nóng rực…
Trang Hạo Nhiên trước cúi người, trầm mặc đưa mặt lên trước, nhẹ nhàng hôn trán, chóp mũi cô, tay chậm rãi nhẹ vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, cúi đầu lại hôn lên bờ vai tuyết trắng của cô…
Đường Khả Hinh nặng nề thở dốc, nhắm hai tròng mắt lại, cảm giác vai truyền đến một chút cảm giác tê buốt, rồi dần dần tràn ngập khắp thân thể, cô nuốt nơi cổ họng khô cạn, kêu nhỏ: “Hạo Nhiên…”
Chính là tiếng gọi này…
Trang Hạo Nhiên lại nghiêng lồng ngực kiên cố mà mị lực về trước, nhẹ áp vào thân thể mềm mại của cô, nụ hôn tiếp tục trượt qua vai cô, cuối cùng ở bên tai cô nói nhẹ: “Mỗi một nơi trên cơ thể em, đều lộ ra hương vị ngọt ngào, nếu như nó vĩnh viễn đều ở bên trong… Anh có thể sẽ mỗi ngày đều vĩnh viễn không ngừng nghỉ muốn nếm thử, em có chú ý không?”
Đường Khả Hinh hơi mở đôi mắt phấn hồng, mông lung nhìn về phía người đàn ông trước mặt, ăn ý tươi cười…
“Em sẽ phối hợp với anh sao? Anh muốn không chỉ nhiều như vậy…” Trang Hạo Nhiên nói cho hết lời, tay dường như trong nháy mắt chạm vào đóa tuyết liên hoa tâm kia, vừa xoa nhẹ, vừa cảm giác mình lồng ngực dường như trong nháy mắt muốn nổ tung, làm anh thật sâu mà thở dốc.
Đường Khả Hinh mặt run rẩy kích động, nhìn về phía đóa hoa hồng đỏ thẫm bên ngoài giường, dường như lại muốn sáng rựa lên, cánh hoa như quỳnh tương ngọc dịch nhẹ nhàng rũ xuống, theo gió nhẹ bên ngoài cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng lay động, cô nhẹ nuốt nơi cổ họng khô cạn, di chuyển đôi chân, hai tay nhẹ lướt qua tấm lưng kiên cố vững chai của anh nói: “Cả người em, cả trái tim em đều là của anh… Chỉ cần anh thích, em kính dâng tất cả…”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cuối cùng hơi tươi cười gợi cảm, lấy tay nhẹ bắt lấy cằm cô nói: “Bà xã, em thật là dũng cảm…”
“Ưm…” Bên trong mành lụa trắng từng đợt thanh âm kích động mà mập mờ, hai thân ảnh thật sâu dây dưa quấn quýt cùng một chỗ, váy ngủ anh đào kia, nhẹ trượt xuống bên cạnh giường, không có bao lâu, bên trong liền truyền ra một trận tiếng cười ngào mà thần bí……