Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 16: Bắt đầu tình yêu


Đọc truyện Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao – Chương 16: Bắt đầu tình yêu

Chuông gió treo trên cửa lay động kêu leng keng, giọng nói đàn ông trầm thấp đậm đà vang lên cạnh cửa, sau lưng Tô Noãn thoáng một hồi giật mình, máu của cô trong nháy mắt có dấu hiệu chảy ngược, ngay sau đó khôi phục bình thường.

Ngay cả mua quần áo cũng đụng mặt nhau, trong lòng Tô Noãn ngầm giễu cợt, trên đời lại có loại “nghiệt duyên” như vậy.

Tô Noãn nhìn thấy trên cửa thủy tinh phản xạ ánh sáng chói mắt, một thân ảnh phong độ cao ngất tiến vào tầm nhìn của cô, cô khó chịu quay mặt đi, không đi nhìn chăm chăm nữa.

Nếu một người phụ nữ dùng ánh mắt để nhìn một người đàn ông, từ kinh ngạc đến ái mộ, từ hiểu nhau đến thất vọng, lại từ chờ mong đến tuyệt vọng, cho đến cuối cùng, cô đã không muốn nhìn nữa.

Như vậy, phần tình cảm này chỉ có trầm mặc mà chống đỡ, bởi vì trừ bỏ trầm mặc, giữa bọn họ đã là một mảnh tro tàn.

Rốt cuộc gió không thổi, sóng không nhấp nhô, cũng không mưa nổi.

“Thân thể lại không thoải mái hả, sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Cố Lăng Thành đi đến bên người Doãn Thụy Hàm, thương tiếc ôm vòng eo nhỏ nhắn của Doãn Thụy Hàm, tinh tế cúi đầu hỏi, vẻ mặt ôn nhu, hơn nữa thâm tình, không nhìn ra là thật lòng hay giả bộ.

Doãn Thụy Hàm thu hồi tầm mắt nhìn Tô Noãn, nhìn về phía Cố Lăng Thành bên cạnh, hơi hơi lắc đầu, nhếch môi ôn nhu nói:

“Không có việc gì, chỉ là không ngờ ở đây lại gặp được Tô tiểu thư cùng Lục thiếu.”

Cố Lăng Thành sáng tỏ nhíu đôi mày kiếm đen rậm, anh ngẩng đầu, chuyển hướng nhìn về phía Tô Noãn bọn họ, anh thản nhiên nở nụ cười, thực tự nhiên như chào hỏi.

Tô Noãn dựa vào lòng Lục Cảnh Hoằng, nhưng không cách nào tránh khỏi ánh mắt lưu lại của Cố Lăng Thành, cô không biết tại sao Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên dừng lại không đi tiếp nữa, từ sau khi Cố Lăng Thành xuất hiện, hình như anh thay đổi chủ ý?

Chính là, trong nhận thức của cô, thái độ của Lục Cảnh Hoằng đối với Cố Lăng Thành luôn luôn không quá thân thiện, mặc dù cô không biết phần căm thù mơ hồ này là xuất phát từ đâu.

“Lục tiên sinh, những bộ quần áo này có cần tôi gói lại cho anh không?”

Cô bán hàng cung kính hỏi khi thấy vẻ mặt tĩnh lặng của Lục Cảnh Hoằng, anh chỉ là thản nhiên thoáng nhìn qua, “Không cần, tôi rảnh trở lại mua.”

Nói xong, không dừng lâu nữa, xem nhẹ nhân viên bán hàng kinh ngạc, ôm Tô Noãn vòng qua sofa, lập tức hướng ra cửa.

Tô Noãn hai tay vẫn ôm lấy cổ Lục Cảnh Hoằng, cô ngửa đầu nhìn anh, lại phát hiện ngũ quan của anh bao phủ một tầng sương mù mông lung, trong nháy mắt, cô thế nhưng không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Chỉ là, cho dù một giây sau cô nhìn rõ, cũng không có chút phản ứng nào, bởi vì anh như trước sắc mặt không chút thay đổi, tựa hồ rất keo kiệt bố thí tâm tình của mình.

“Tiểu Hàm, mau đi nói với cái người đàn ông không lễ phép kia, cha nó là ai, còn Cố Lăng Thành là thân phận gì, cho nó biết chính mình là loại người gì, lại dám nói quá đáng với mẹ như vậy!”

Quý phu nhân giống như mới từ trong khiếp sợ do Lục Cảnh Hoằng gây nên lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy con gái cùng con rể của mình lập tức ra lệnh, móng tay được sơn đẹp đẽ kia tức giận chỉ vào bóng lưng Lục Cảnh Hoằng.

Doãn Thụy Hàm mặt lộ vẻ xấu hổ, có điều lo ngại nhìn Lục Cảnh Hoằng đi tới cửa, không có làm theo mệnh lệnh của quý phu nhân, trái lại, đi tới bên người quý phu nhân, cầm tay quý phu nhân.

“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, có chuyện gì về nhà chúng ta nói, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải về thôi.”

Phu nhân nghe xong lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ của Doãn Thụy Hàm, chẳng những không nguôi giận, trái lại nổi trận lôi đình, sắc mặt khó coi mở to mắt đẹp nhìn trừng trừng Doãn Thụy Hàm:

“Con nói gì vậy, chẳng lẽ mẹ đường đường là phu nhân chủ tịch Doãn thị lại tùy tiện để người ta nhục mạ sao?”

Ánh mắt Doãn Thụy Hàm vẫn ngắm nhìn chung quanh, chú ý tới ánh mắt của các khách hàng đang có mặt, có chút khó chịu, đè thấp thanh âm nói nhỏ gì đó vào tai quý phu nhân, kết quả lại đổi lấy khiển trách tức giận của quý phu nhân:

“Không phải chỉ là một Phó bộ trưởng thôi sao? Lăng Thành vẫn là phó thị trưởng đó, không lẽ còn phải xem sắc mặt của nó?”

Trong lúc Tô Noãn bị ôm ra trước cửa, nghe được tiếng hét phẫn nộ của quý phu nhân, cô lướt qua đầu vai Lục Cảnh Hoằng, nhìn sang, lại cùng tầm mắt thâm thúy của Cố Lăng Thành không hẹn mà gặp, sắc mặt của anh ta bình tĩnh dị thường, lại giống như kết một tầng băng mỏng.

Sau đó, khi anh cùng ánh mắt chống lại của cô thì anh đột nhiên nhếch miệng, nụ cười trong nháy mắt hòa tan tảng băng, cười híp mắt nhìn cô, nỗi lòng trong đôi mắt mà cô nhìn xem không hiểu.

Nhưng cô cảm thấy được, đó không thể là yêu, nhiều nhất chỉ có thể coi là không cam lòng, không cam lòng cho món đồ anh ta không cần tới thế nhưng lại bị người đàn ông khác ôm vào trong lòng.

Tô Noãn bởi vì chính mình có thể giác ngộ được tâm sự của Cố Lăng Thành mà nhẹ giọng giễu cợt, cô quay mặt lại, lại phát hiện ánh mắt lành lạnh của Lục Cảnh Hoằng dừng trên mặt cô, trên con ngươi của anh, có dấu vết trào phúng nơi khóe miệng cô, anh tựa hồ quên mất rời đi.

Tô Noãn khóe miệng khẽ động, muốn xóa đi nụ cười châm biến thành thân thiện, chính là còn chưa chờ cô điều chỉnh tốt tâm tình, Lục Cảnh Hoằng liền dời mắt đi, đối với nụ cười của cô coi như không thấy.

“Lăng Thành, con đi hỏi nó xem thuộc phòng ban nào, ngày mai con đi tìm thủ trưởng của nó, xem nó ăn nói như thế nào về hành vi hôm nay!”

Không ngừng ngang ngược kiêu ngạo hét to, Tô Noãn chợt nhớ tới một chuyện, hai năm trước trong lúc vô tình cô nhìn thấy qua một bài viết báo lá cải nói, vị phu nhân này hẳn không phải là người vợ đầu tiên của chủ tịch Doãn thị, hai năm trước mới chính thức gã vào Doãn gia, nhiều năm trước thân phận thực sự là người tình của Đổng sự trưởng Doãn thị, bởi vì bị vợ cả chèn ép phải kéo dài hơi tàn, không thể không biến mất tung tích.

Hiện giờ vợ cả mất, cái gọi là trong núi không có cọp khỉ xưng đại vương, tình nhân chính thức lên làm vợ chính, mà lá bài chủ chốt giúp bà đi lên địa vị danh môn phu nhân……..

Mắt Tô Noãn liếc về phía Doãn Thụy Hàm, vợ cả của chủ tịch Doãn thị không sinh được hạ một trai nửa gái cho ông ta, tình nhân đối phó đều có chung một thủ đoạn sét đánh, những chuyện này nhiều năm qua, cũng khiến cho Doãn Thụy Hàm có thể khỏe mạnh lớn lên, Đổng sự trưởng sau khi biết, làm sao lại không muốn để cho cô ấy nhận tổ quy tông?

Tô Noãn rất tò mò, vị Doãn phu nhân này biết Lục Cảnh Hoằng là bộ ngoại giao, sẽ có phản ứng gì, một là chứ vụ phó tỉnh bộ, một là chức phó sở cục, ai cao ai thấp, vừa nghe liền biết rõ ngay.

Cố Lăng Thành chỉ là trong mắt cười cười, cũng không vì kém người một bậc mà khó chịu cùng quẫn bách, anh chậm rãi tiến đến bên cạnh Doãn phu nhân thở phì phò, dịu dàng trấn an:

“Nghe nói Swarovski mới tung ra một bộ trang sức, không biết mẹ có thích kim cương, hay bảo thạch không?”

Doãn phu nhân vừa nghe thấy Cố Lăng Thành nói, hỏa khí lập tức giảm ba phần, oán hận nhìn qua Doãn Thụy Hàm liếc mắt một cái, sau đó nói “Thực không biết làm cho người ta vui”, liền nở nụ cười kéo cánh tay Cố Lăng Thành, ôn tồn đổi đề tài, đem việc phát cáu vừa rồi quên mất không còn một mảnh.

Cố Lăng Thành nhìn cánh tay nắm mình không buông, hé miệng cười nhạt, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ ràng, nhưng vẫn là thái độ lễ phép trả lời vấn đề của Doãn phu nhân, mà Doãn Thụy Hàm một bên nhìn ra cửa thấy Lục Cảnh Hoằng chưa rời đi thì vội vàng tiến lên phía trước nói xin lỗi.

“Lục thiếu, vừa rồi mẹ tôi đối với anh không lịch sự, mong anh hiểu và bỏ qua.”

Tô Noãn nhìn thấy lông mày xinh đẹp tuyệt trần của Doãn Thụy Hàm, không thể không khuất phục sự bất đắc dĩ cùng mệt mỏi, cô nếu không phải nghĩ tới đắc tội Lục gia, cô nhất định phải làm cho Lục Cảnh Hoằng bỏ qua chán ghét cùng bất mãn đối với mẹ của cô.

Doãn Thụy Hàm là một người phụ nữ thông minh, phần thông minh này không phải tự nhiên mà có, mà là trải qua năm tháng tẩy rửa, sau quá nhiều tàn khốc mà tôi luyện thành, lần đầu tiên sau hai năm Tô Noãn gặp lại cô ấy liền ý thức được điểm này.

Lục Cảnh Hoằng chỉ là lạnh lùng liếc cô ta một cái, liền đem tầm mắt nhìn vào cái chuông gió treo trước mắt, khiến Tô Noãn thấy thế nào đi nữa cũng cảm giác anh rất cao ngạo thanh cao, cũng là người đầu tiên trong đời, khiến cô nảy sinh ra ý nghĩ kích động muốn đạp một cước lên người anh ta, cho dù đối tượng anh ta khinh miệt không phải là cô.

Bất kỳ đàn ông đàn bà nào cũng cũng không thể tha thứ khi bị một người đàn ông như vậy đối đãi xem thường, Tô Noãn liếc mắt nhìn về phía Doãn Thụy Hàm, cô đột nhiên cảm nhận được cô ấy đang uốn nắn cách nói của chính mình, tối thiểu Doãn Thụy Hàm trước mắt làm được, mặt không đổi sắc đón nhận vẻ khinh thường lạnh nhạt của Lục Cảnh Hoằng.


“Hy vọng Lục thiếu quên chuyện không vui ngày hôm nay, tôi thay mặt mẹ tôi nhận lỗi với anh, hy vọng anh có thể chấp nhận.”

Doãn Thụy Hàm hạ thấp tư thái của mình, hướng Lục Cảnh Hoằng tao nhã cúi chào, làm như không phát hiện ánh mắt đánh giá của Tô Noãn, chỉ là rũ mắt tiệp nhìn xuống đất, hy vọng được Lục Cảnh Hoằng tha thứ.

“Tôi sẽ không đi trách cứ một người vô giáo dục, nói chuyện lỗ mãng chua ngoa cũng không phải là lỗi của bà ấy, hành vi cử chỉ của bà ấy đã được định sẵn trên người bà ấy rồi.”

Lục Cảnh Hoằng thanh âm nhẹ như mặt nước, không mang theo một tia cảm tình, nhưng lời nói bén nhọn lại làm cho sắc mặt Doãn Thụy Hàm nháy mắt tái nhợt, Tô Noãn nghe nói như thế, cũng không khỏi siết chặt chân mày.

Lời nói này đích thực là khó nghe, nhất là đối với những cơ duyên trùng hợp này, xâm nhập vào thế giới thượng lưu loài người, bọn họ đã cố gắng quên đi thân thế hèn mọn của mình, lại thường thấy trong mắt những nhân vật nổi tiếng kia là khinh bỉ đối với bọn họ.

Tô Noãn nhìn thấy sắc mặt của Doãn Thụy Hàm biến hóa giống như Palette, trong lúc bất chợt liên tưởng đến mình, có phải hay không cô cũng đã từng được coi là nằm trong hàng ngũ thành viên nhà giàu mới nổi, chẳng qua cha rớt đài, khiến cho cô quay về tầng xã hội cấp thấp.

“Nó nói gì vậy, chỉ là một phó bộ trưởng thôi tại sao lại dám hạ thấp người như vậy?”

Doãn phu nhân nghe được lời đối thoại ở cửa thì dừng lại trò chuyện cùng Cố Lăng Thành, khi bà nghe rõ một chút ý trong giọng nói mát lạnh của Lục Cảnh Hoằng thì lập tức quát lớn, âm thanh trách mắng thậm chí có chút run rẩy.

Tô Noãn ngưỡng mộ nhìn Lục Cảnh Hoằng, chỉ nhìn thấy cái cằm kiên nghị sạch sẽ của anh, đường cong tuyệt đẹp, bị chính người đàn ông trời sinh cao quý như vậy châm chọc, lời nói khó nghe hơn nữa cũng sẽ trở thành chân lý không thể phản bác.

Cùng chung điểm này, nhưng làm cho Doãn phu nhân phát điên không thôi, khi Lục Cảnh Hoằng tuôn ra xong một câu thì bà che huyệt thái dương tức đến nỗi thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, nếu không phải là Cố Lăng Thành đưa tay đỡ bà một phen.

Tô Noãn thoáng nhìn Cố Lăng Thành, anh ta tao nhã tự nhiên, không bởi vì lời nói của Lục Cảnh Hoằng mà có chút ảnh hưởng, cô mới nhớ tới, Cố Lăng Thành trời sinh cũng không phải là con ông cháu cha, anh ta là từng bước một đi lên mới có địa vị ngày hôm nay.

Chính là, khi anh cùng bọn người có dã tâm này thâm nhập vào thế giới xã hội thượng lưu thì dáng vẻ hoàn toàn đối lập, trên người của anh hoàn toàn không hề ngửi thấy hơi thở nồng nặc thú tính, khi anh giơ tay nhấc chân đều tự phụ tao nhã phảng phất rất tự nhiên.

Nói anh là kẻ thâm nhập, chẳng thà nói rằng trở về xã hội thượng lưu của loài người.

Khi anh tựa hồ như ý thức được ánh mắt Tô Noãn, nhìn qua thì Tô Noãn lướt mắt đánh giá rất lâu, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía dòng xe chạy tới lui bên ngoài cửa tiệm.

Khi Tô Noãn suy nghĩ về chuyện cũ thì trên đỉnh đầu của cô lần nữa vang lên âm thanh của Lục Cảnh Hoằng, trước sau như một lạnh nhạt không gợn sóng, lại đủ để cho mặt hồ tĩnh lặng kích thích ngàn tầng sóng:

Doãn phu nhân được Cố Lăng Thành đỡ ngồi trên ghế salon, sắc mặt khó coi như gan heo, hơi rung rung chỉ vào bóng lưng cao to của Lục Cảnh Hoằng, miệng há to, lại nói không ra một chữ.

Tô Noãn thầm nghĩ, nếu Lục Cảnh Hoằng nói thêm một câu, vị Doãn phu nhân ra vẻ cao quý này có thể hay không trực tiếp bị nghẹn thở, chỉ còn nửa cái mạng?

Lục Cảnh Hoằng có tài ăn nói như vậy, lại có mấy người dám cùng anh khiêu chiến, người cơ trí chắc chắn là sẽ không đem mặt mũi mình làm cho mất hết.

Cố Lăng Thành cũng là một người cơ trí như vậy, anh từ đầu tới cuối cũng không cùng Lục Cảnh Hoằng một lần giao thủ trực tiếp, không phải là vì sợ hãi, mà là anh chưa bao giờ nghĩ Lục Cảnh Hoằng là kẻ địch.

Cậy mạnh trở mặt thành thù, trăm hại mà không một lợi, cho dù cái kẻ cậy mạnh này làm cho mẹ vợ anh ta trước mặt người khác không ngẩng đầu lên được, anh ta cũng có thể làm như tòa thái sơn có sập trước mắt thì vẫn lù lù bất động.

Đây là Cố Lăng Thành, nhìn như thâm tình, kỳ thực lại vô tình nhất!

Nâng nhẹ khóe miệng, Tô Noãn cúi đầu, lại chú ý tới cái cổ thon dài ưu nhã của Lục Cảnh Hoằng, còn có bởi vì nói chuyện mà làm cho cổ họng kích thích lên xuống, nhịp tim của cô có chút nhanh hơn, đầu óc của cô bật ra một từ – gợi cảm.

Không được tự nhiên dời đi tầm mắt, nhưng không cách nào xem nhẹ nhịp tim đập, cô cũng nghe thấy âm thanh tim đập của anh, trầm ổn mạnh mẽ, làm cho cô không hiểu sinh ra một loại tin cậy, đem đầu rúc vào đầu vai anh.

Lục Cảnh Hoằng giống như cũng nhận ra cô chủ động tới gần, không có kháng cự, thân thể của mình cũng không có cứng ngắc, hết thảy đều trở nên thuận theo tự nhiên, như vậy phù hợp khiến cho Tô Noãn mê hoặc:

Chẳng lẽ đúng như anh ta nói, nguyên nhân là bởi vì bọn họ đã hôn qua sao?

Tô Noãn chính là bởi vì ý tưởng kỳ quái này mà không khỏi mỉm cười, cô quên tình huống hiện tại phát hiện chính mình bỗng nhiên bật ra tiếng cười to đến cỡ nào, cũng thành công làm cho những người khác dời chú ý đến cô.

Doãn Thụy Hàm đứng gần thấy rõ trên mặt Tô Noãn hiện rõ nụ cười tươi, ngoại trừ cắn cắn môi, rốt cục cũng không làm được hành động khác, mà Doãn phu nhân sớm tức giận đến nhắm mắt mở to miệng thở gấp.

Lục Cảnh Hoằng ôm Tô Noãn, xẹt qua Doãn Thụy Hàm đang đứng chắn trước mặt, không nói thêm gì nữa, chỉ là đi được một đoạn không xa, anh lại đột nhiên dừng bước, dưới ánh mắt khó hiểu của Tô Noãn, quay đầu lại nhìn bọn Cố Lăng Thành đứng trong cửa tiệm lành lạnh nói:

“Phó thị trưởng chú ý, lần sau nhìn thấy tôi thì không cần tiếp tục nhíu mày, tôi sẽ cho là anh rất không hoan nghênh tôi.”

Cố Lăng Thành có nhíu mày sao?

Vì cái gì cô không nhìn thấy?

Thì tại sao Lục Cảnh Hoằng cố tình thấy được?

Cố Lăng Thành nhướng mày mỉm cười: “Không nghĩ tới nét mặt của tôi còn có thể khiến cho Lục phó bộ quan tâm như vậy, không biết đây có phải là vinh hạnh của tôi hay không?”

Lục Cảnh Hoằng không tiếp tục cùng anh ta tranh luận, chỉ là hơi phác họa nâng lên khóe miệng, cũng chỉ là mấy giây đồng hồ liền biến mất nụ cười nhạt nhẽo:

“Nếu như lần sau để cho tôi thấy được, tôi liền sẽ không xem nó chỉ là trùng hợp.”

Cố Lăng Thành không trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt sâu hơn, tầm mắt Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng quét qua, đi xuống bậc thang, ôm Tô Noãn đang không hiểu trong ngực ngưng mắt nhìn mình đi về phía bãi đỗ xe.

“Câu nói sau cùng vừa rồi của anh là có ý gì?”

Tô Noãn nhìn phong cảnh ngoài xe đang tụt về phía sau, chợt quay đầu lại, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, tầm mắt của anh nhàn nhạt nhìn sang thì Tô Noãn đang trợn to đôi mắt phượng xinh đẹp tò mò.

“Cô một câu cũng không nói không phải sao?”

“Tôi cho rằng với tài ăn nói của anh thì không cần tôi phải vẽ rắn thêm chân.”

Tô Noãn nói được đúng lý hợp tình, Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn cô một cái, khuôn mặt tuấn tú bình thản như một tờ giấy, tay lái thong thả chuyển động, xe quẹo phải ở ngã tư đường, anh cần phải đưa cô đi nơi khác mua quần áo.

“Thật sự là đáng thương a!”

Cô khẽ tựa vào bên cửa sổ, nhỏ giọng thì thầm, ngữ điệu không có chút thương hại nào, cực kỳ bình thản, chỉ là một câu đánh giá ngắn gọn.

Chỉ là một câu “Đáng thương” chỉ đến tột cùng là ai?


Là nói chính cô bị chồng trước một lòng bức đến vách núi không đường để đi, hay là vẫn là đồng tình Doãn phu nhân bị anh làm tổn thương không còn mặt mũi, cô nhưng lại không nói rõ.

Dưới tròng mắt Lục Cảnh Hoằng lằng lặng vụt sáng, nhưng cũng không có tí gợn sóng lay động, anh dừng tầm mắt lên kính chiếu hậu cùng tầm mắt Tô Noãn giao nhau một chỗ.

Tô Noãn sững sốt, ngay sau đó tròng mắt tĩnh như nước sâ hướng về phía anh cười cười:

“Anh lại đang đồng tình tôi sao?”

Anh nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp động lòng người kia, tốc độ xe chạy dần dần chậm lại, cho đến khi dừng lại ven đường, thế nhưng anh lại không dời đi ánh mắt, tránh né cái phần mê hoặc vô hình này.

Bắt đầu từ khi nào, cô có thể dùng cảm xúc chân thật dễ dàng đọc được vẻ mặt bình thản của anh như vậy, một lần là đúng, rõ ràng như vậy, lại nhanh chóng như vậy?

“Tôi có biểu hiện ra rõ ràng sao?”

Anh bởi vì kinh ngạc mà nhướng đuôi lông mày, trên mặt như trước không chút biểu tình, chính là ngay cả chính anh cũng không phát hiện, ánh mắt của mình ngắm nhìn cô mơ hồ hiện lên chân tình.

Tô Noãn nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách thâm thúy kia của Lục Cảnh Hoằng, nhếch lên khóe môi, dựa vào trên cửa sổ xe:

“Không cần đồng tình tôi.”

Lục Cảnh Hoằng không trả lời, bên trong xe kín mít tràn ngập trầm mặc kéo dài, cuối cùng là cô khó chịu buồn bực không nhịn nỗi, rảnh rang phang thêm một câu:

“Đây không phải là đề nghị, mà là cảnh cáo.”

Hình như là nói với anh, lại giống như nói với chính mình, Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm trong gương phản xạ ra khuôn mặt trầm tĩnh, nhẹ nhàng cười cười, lần nữa chạy xe.

Tô Noãn chớp chớp lông mi xinh đẹp giống như cánh bướm, tầm mắt cô ngắm nhìn ngoài cửa sổ bắt đầu mơ hồ, mí mắt dần dần trầm trọng, cô ngửa ra sau, tìm thấy cái tấm mềm mại thoải mái, dựa vào đó.

“Thật sự cảnh cáo anh…”

Cô thấp giọng lầm bầm lầu bầu, còn chưa nói xong một chữ cuối cùng liền không có động tĩnh, đích xác còn một câu cô chưa nói hết là: “bởi vì đồng tình thường thường là khởi đầu cho chuyện tình yêu.”

Anh trời sinh tính tình kiêu ngạo, há lại tùy ý nghe theo lời nói thuận miệng của người khác, nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô, đối với thì thầm trong mê ngủ của cô thì cũng chỉ là cười nhạt mà thôi.

Có lẽ, khi tình yêu tại mảnh đất khô cằn này lặng lẽ bắt đầu nảy mầm, tiếp tục cảnh cáo có phải hay không là đã quá muộn?

Xe lăn bánh trên đường một vòng rồi lại một vòng lớn, anh không giảm tốc độ, cũng không tăng tốc, bên cạnh anh, ngồi một người đối với anh mà nói, không tính là phụ nữ quen thuộc, nhưng trước mắt cũng có thể xem là người phụ nữ chung đụng với anh thời gian dài nhất.

Cô ngủ rất ngon lành, cũng rất an bình, trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết không có nụ cười, cũng không có nước mắt, giống như con nít mới sinh sạch sẽ thuần khiết như vậy, chỉ đơn thuần là đang ngủ.

Điện thoại di động của anh ở nửa tiếng trước bắt đầu vang lên, khi tiếng đầu tiên vang lên thì đã bị anh tắt đi, ngay cả chính anh cũng không rõ lắm vì sao phải làm như vậy, chờ cho tới khi anh đối với lần này sinh ra nghi hoặc thì đã đem điện thoại ném vào trong hòm giữ đồ.

Anh không nhìn xem ai gọi tới, khi giây phút tiếng chuông quanh quẩn trong xe, khồn thể phủ nhận, anh chỉ có một ý tưởng: không thể để cô thức giấc.

Cho nên, anh không có lo lắng bất kỳ chuyện khẩn cấp trọng đại gì xảy ra, cũng không nguyện ý đi suy nghĩ xem anh không nhận cú điện thoại đó thì sẽ có hậu quả gì xảy ra.

Vòng tròn hai bên đường phủ một màu xanh, trồng đầy các loại hoa, mùa đông tới thì điêu tàn còn mùa hè tới thì sáng lạn.

Anh mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ là con đường trước mắt, chỉ có đường chân trời trải dài mênh mông, không có bất kỳ phong cảnh nào.

Anh không hề quay đầu liếc nhìn cô, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không lướt qua một cái, anh cảm nhận được tầm mắt của mình sẽ làm quấy nhiễu giấc mộng đẹp của cô.

Hai tay anh nhẹ cầm tay lái, nội tâm yên lặng trôi qua quỷ dị, anh cái gì cũng không muốn nghĩ, nhìn phía trước, lại khiến cho thế giới của mình trở nên hư vô mờ mịt.

Không biết qua bao lâu, Tô Noãn mở ra đôi mắt mê ly, lười biếng ngáp, bản tính trẻ con cong lên môi hồng, nghiêng mặt qua nhìn anh, cười đến giống một bó Mãn Thiên Tinh điềm tĩnh.

Tựa hồ, chỉ cần ngủ một giấc, là có thể quên hết mọi thứ phiền não cùng bất hạnh.

“Có phải là tôi ngủ rất lâu không?”

“Không có, chỉ mới có 2/3 lộ trình, lập tức tới ngay.”

“Nha.”

Tô Noãn lên tiếng, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật ven đường trước khi cô ngủ vô cùng giống nhau, ngay cả tòa nhà hai bên cũng giống nhau như đúc.

“Con đường này hình như vừa rồi chúng ta đi qua? Những kiến trúc này cùng màu xanh giống y hệt lúc ban đầu.”

“Đó là vấn đề của cục xây dựng.”

Lục Cảnh Hoằng trả lời khiến Tô Noãn không tự giác nhíu mày, nhưng vẫn là lựa chọn trầm mặc, không hỏi thêm nữa, chỉ sợ tự chuốc mất mặt, cô dựa trở về ghế ngồi, nhẹ nhàng quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tôi nhớ trước đây theo ba ba đi ngang qua một chỗ, khắp nơi nở đầy hoa, tựa hồ hoa ấy là tượng trưng cho nơi đó, vô luận là đầu đường cuối ngõ, nơi đầu tường mái hiên, đều để một chậu hoa xinh đẹp.”

“Cô nói là Nghiễm Châu sao?”

Thanh âm của Lục Cảnh Hoằng nghe như kiềm chế, Tô Noãn nhìn thấy trước mắt chợt lóe lên hoa hồng, điềm tĩnh mỉm cười:

“Ai biết được, khi đó ba ba đi tìm việc khắp nơi, lại lần nữa vấp phải trắc trở, mỗi một nơi chúng tôi đến đều dừng lại mấy tháng, sau đó lại đi sang một thành phố khác, cho đến khi ba ba tìm được công việc.”

Dưới đôi mắt cô vụt sáng, che dấu đi giọt nước mắt trong suốt nơi đáy mắt.

“Ngay cả tang lễ của ba tôi cũng không có tham gia, khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi chỉ biết ba tôi đã qua đời, tôi không biết tro cốt của ông được mai táng ở đâu, không ai nguyện ý nói cho tôi biết.”


Lục Cảnh Hoằng không trả lời, anh thoáng nhìn ra bụi hoa bên ngoài xe, chợt nghe âm thanh nở rộ, theo từ trong đáy lòng từ từ dâng lên, nói không ra là cảm giác gì.

Có đôi khi, con người thường không cách nào tìm tòi nghiên cứu, một loại cảm giác là như thế nào sinh ra, lại như thế nào kéo dài, cuối cùng lại là như thế nào biến mất, nhưng là, cũng thường thường không cách nào ngăn cản nó phát sinh.

Nếu không thể khống chế nội tâm của mình, như vậy, chỉ có thể lựa chọn đối diện.

Lộ trình tiếp theo, giữa bọn họ rơi vào trầm mặc, việc đó là không cách nào tránh khỏi, bọn họ còn chưa có thân quen đến nỗi có thể tùy tiện nói chuyện với nhau, cho nên đối với yên tĩnh như vậy, bọn họ đều duy trì thái độ thờ ơ.

Anh là một người đàn ông lý trí mà còn là máu lạnh, điều này biểu thị anh là một người nhàm chán không thú vị.

Cô là một cô gái lưng đeo nhiều bất hạnh, điều này cũng có nghĩa là cô không phải thuộc người cả ngày ầm ĩ vui đùa lạc quan, ngẫu nhiên ngây thơ hoạt bát đều là vì phá vỡ trầm mặc lẫn nhau.

Trong cửa hàng nổi tiếng bán đồ độc quyền, Lục Cảnh Hoằng ngồi trên sofa, tùy ý lật xem tạp chí, anh rất ít có thời gian nhàn nhã thoải mái như vậy, ngay cả chính anh cũng kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi là nụ cười nhạt giống như mây trôi nước chảy.

Anh không cẩn thận đi xem xét, anh mỗi một lần thả lỏng, đều cùng một người sống chung một chỗ.

Cửa phòng thay đồ bị mở ra, Tô Noãn được nhân viên phục vụ dìu, thật cẩn thận đi tới, trên người của cô mặc một cái đầm màu trắng dài đến gối, thiết kế rất đơn giản, lại cực kỳ xinh đẹp gọn gàng.

Anh lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu xa mà trống trải, nhìn chăm chú vài giây cũng đã khiến người khác cảm giác như có gai ở sau lưng.

Đây không phải là ánh mắt tán thưởng, Tô Noãn cảm giác dạ dày mình mơ hồ co rút, đầu óc của cô choáng váng, cảm giác khó chịu giống như bươm bướm sắp phá kén mà ra, đánh thẳng vào lồng ngực của cô.

“Cô rất thích màu trắng?”

Lục Cảnh Hoằng nhàn nhạt hướng nhân viên bán hàng nói, cái váy này là vị nhân viên đáng thương kia chọn, Tô Noãn có chút đồng tình với cô ấy, phải đón nhận phê phán của Lục Cảnh Hoằng.

“Lục tiên sinh, phải… Là vị tiểu thư này thích hợp màu trắng, tôi gặp qua nhiều khách hàng, không ai có thể so với tiểu thư thích hợp với màu sắc thuần khiết này.”

Nhân viên bán hàng còn muốn giải thích, Tô Noãn kịp thời ngăn cô ấy lại, bởi vì cô biết, Lục Cảnh Hoằng có vẻ như mất hứng, nhớ tới lần trước ở cửa hàng chăm sóc tóc khi Lục Cảnh Hoằng thấy cô mặc váy trắng đã phản ứng, Tô Noãn liền đoán được một phần.

Anh ta không thích cô mặc đồ trắng, đúng, rất không thích.

Tô Noãn phân phó nhân viên bán hàng lấy thêm váy liền trở về phòng thay quần áo, chẳng qua là khi cô trở ra, sắc mặt Lục Cảnh Hoằng so với vừa rồi còn khó coi hơn, cô rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm cùng bờ môi căng thẳng của anh ta.

Vậy mà, cô nghe thấy nhân viên bán hàng hưng phấn ca ngợi tự đáy lòng:

“Thật đẹp!”

Đúng thế, trên thực tế, quá mức xinh đẹp rồi, khi cô thay cái váy màu đỏ, vẻ đẹp của cô làm lòng người sinh ghen tị và phẫn hận.

Lục Cảnh Hoằng nhíu chặt mày, hơi nheo mắt lại, phía sau tròng kính tản ra hơi thở nguy hiểm, anh đột nhiên đứng dậy, quăng tạp chí lên bàn, đi về phía dãy quần áo kia.

Cô không phải là cô gái thích hợp nhất với màu trắng, cô hẳn là vì màu đỏ mà thân thể trở nên đặc biệt xinh đẹp hơn, cô không phải là thiên sứ, thiên sứ chắc là sẽ không có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, cho nên cô nhất định là yêu tinh rồi.

Lục Cảnh Hoằng giơ tay xẹt qua mười mấy cái váy treo trên giá, như gió thu quét lá rụng xem kỹ một lần, cuối cùng lấy một cái váy màu xanh lá cây đưa tới:

“Đi thay cái này.”

“Chuyện này…”

Nhân viên bán hàng nhìn nhìn cái váy kia, lại lo lắng nhìn về phía Tô Noãn, lại cảm giác được ánh mắt lạnh lùng như mùa đông của Lục Cảnh Hoằng thì lựa chọn khuất phục, nhanh chóng cúi đầu.

Tầm mắt Tô Noãn rơi trên cái váy màu lục không có gì mỹ cảm, khẽ giễu cợt cười cười, không đưa tay nhận lấy, mặc nó vào cô sẽ trở thành một gốc cây hoa cải mơn mỡn.

“Mặc cái váy này, hoặc là cởi bỏ áo ngủ đi ra ngoài, chỉ có thể chọn một mà thôi.”

Ánh mắt lãnh đạm của anh dừng trên khuôn mặt không cam lòng của cô, đưa ra hai sự lựa chọn đối với cô mà nói đều không có đường để chọn lựa.

“Anh có phát hiện hay không, kỳ thực anh rất ngây thơ!”

Tô Noãn căm giận giật lấy cái váy, không cần nhân viên bán hàng đỡ, chính mình co một chân lên nhảy vào phòng thay quần áo, mà bóng lưng giận dữ rời đi của cô lưu lại trên võng mạc của Lục Cảnh Hoằng.

Anh nhận thấy được nhân viên bán hàng bởi vì lời nói của Tô Noãn mà len lén đánh giá mình từ trên xuống dưới, nghiêng thân, ánh mắt lành lạnh từ trên người cô khẽ quét qua.

Nhân viên bán hàng vội vàng hạ thấp tầm mắt, không dám tiếp tục đứng bên cạnh phòng thay quần áo, vội vàng đi ra ngoài.

Lục Cảnh Hoằng không tiếp tục ngồi trên ghế sofa, anh tao nhã đi dạo, trong lúc bất tri bất giác, đi tới bên cạnh cửa phòng thay quần áo, sau đó anh nghe thấy từ bên trong truyền tới giọng nhỏ oán hận.

Cô đối với việc lựa chọn váy của anh vô cùng bất mãn.

“Cần tôi đi vào giúp cô sao?”

Anh mở miệng đề nghị, ngữ khí lạnh lùng còn thật sự không mất đi, bên trong nháy mắt một mảnh im lặng, có thể nghe thấy được tiếng váy dán lên da thịt.

Anh nhếch cong khóe miệng, muốn xoay người đi trở về, lại lơ đãng nhìn thấy chính mình trong gương, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng bao phủ nhàn nhạt vui vẻ, anh đoán không ra phần vui sướng này là theo từ đáy lòng toát ra khi nào.

Tô Noãn đẩy cửa đi ra ngoài, chiếc váy màu xanh nhạt trên người cô toát lên một cỗ hơi thở đồng ruộng, nhưng không có chút đẹp đẽ nào, nhìn qua thực thô bỉ cũng rất ngu ngốc.

Cô nghe thấy xung quanh truyền tới một tiếng thổn thức, mấy nhân viên của cửa hàng không dám tin nhìn quần áo trên người cô, cô chỉ là đáp trả một nụ cười:

“Tôi biết rõ các cô bởi vì không cách nào ca ngợi được nữa nên tôi lấy làm tiếc.”

Lời nói đỏm đáng, ngữ điệu trêu đùa, nhìn qua giống như cô đối với chiếc váy không thích hợp với mình cũng rất hài lòng, khi ánh mắt cô nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng thì phát hiện vẻ lo lắng trên mặt anh đã sớm biến mất tích.

Anh chậm rãi đi về phía cô, đến cạnh cô thì dừng lại, đôi tay xương khớp kia rõ ràng dừng lại trên vai cô, khóe mắt cô phát hiện nơi đó có hai sợi dây lụa, anh đang thay cô cột lên, vẻ mặt hờ hững lại chuyên chú.

Tất cả bất mãn và tức giận dần dần tiêu tán trong sự trầm mặc, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn về phía trước gương, cô nhìn thấy thân thể bọn họ dựa sát vào nhau, tiếp xúc thân mật như vậy, làm cho không khí chung quanh đột nhiên trở nên khô nóng.

Hơi thở của anh phảng phất trên cổ cô, đầu ngón tay trong lúc vô tình lướt qua đầu vai cô, Tô Noãn nhẹ nhàng run rẩy, cô nghe thấy được nhịp tim lẫn nhau của bọn họ, vững vàng mạnh mẽ, tiết tấu lập đi lập lại không thay đổi chút nào.

“Cô nhìn qua giống như là một gốc cây cải thìa mới vừa được thu hoạch.”

Anh như không có việc gì thu lại hai tay, nhìn thân ảnh màu xanh trong gương kia, Tô Noãn nghe thấy thanh âm thanh nhã mà lành lạnh của anh, nhàn nhạt trả lời, trên mặt như cũ đạm mạc như nước:

“Chỉ cần anh thích là tốt rồi.”

“Nhưng tôi càng hy vọng cô thích nó.”

Tô Noãn đón nhận đôi mắt thâm thúy màu hổ phách kia trong gương, cũng không cách nào tiếp tục đem anh cùng Thiếu Thần liên hệ với nhau, cô tự nhiên xoay người, giãn ra khoảng cách với anh, phát hiện nhỏ đến không thể nhận ra đó làm anh nhướn nhướn đuôi chân mày.

Nhân viên cửa hàng đưa tới một đôi giày cao gót, là màu trắng, kết hợp với chiếc váy màu xanh nhạt này, giống như đủ một bó cải trắng xanh mơn mởn, vẫn là một gốc cây cải trắng nhanh chóng rơi rụng khi vào đông.


Cô cũng không thể mang giày cao gót, bởi vì chân kia bó thạch cao, nhưng cô vẫn là nguyện ý thử một lần, cô đem chân nhẹ nhàng mang vào trong giày mới, định đứng thẳng lại mất thăng bằng, theo bản năng đưa tay nắm lấy vật chống đỡ.

Cánh tay Tô Noãn gắt gao nắm lấy tay áo của Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại cũng kịp thời vươn tay, đỡ bên eo cô, cũng không nghĩ là ăn ý với nhau như vậy.

Giẫm trên giày cao gót, cô nhìn lên góc độ của anh càng thêm trở nên thoải mái, ánh mắt Tô Noãn dừng lại nơi đáy mắt anh, cô bĩu môi, động tác theo thói quen:

“Muốn cười thì cứ việc cười đi, nghe nói đàn ông đè nén tâm tình của mình lâu dài thì sẽ dẫn đến bất lực đó.”

Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Lục Cảnh Hoằng trong khoảnh khoắc bị bóp chết, “Xem ra cô có thể tự mình đứng vững.” Âm thanh trong trẻo giống như nước mắt mùa thu, anh thu lại hai tay của mình.

Tô Noãn nhất thời trọng tâm đứng không vững, té ngồi xuống đất, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, cho dù còn cách tròng kính, Lục Cảnh Hoằng vẫn là tiếp nhận ánh mắt ghét ác như cừu kia của cô.

“Tự mình đi ra đi.”

Lục Cảnh Hoằng đến quầy thanh toán tiền, đem ví cất kỹ, xoay người đi ra cửa, mắt nhìn phía trước, bước chân ưu nhã bước qua Tô Noãn đang té trên đất, vẻ mặt bình thản.

Tô Noãn đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng đi ra cửa, buồn giận nói không ra lời, cô khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, chợt nghe tiếng nhân viên bán hàng ôn nhu vang lên bên tai:

“Tiểu thư, đây là đôi giày vừa rồi Lục tiên sinh đã mua.”

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn đôi giày đế bằng màu trắng nhân viên bán hàng cầm, nghiêng đầu, không so đo cười:

“Lục tiên sinh là ai?”

Nhân viên bán hàng nhất thời nghẹn lời, xấu hổ cười cười, đáy lòng âm thầm than thở: tình nhân của khách hàng này có vẻ cáu kỉnh rồi.

Xe chạy nhanh quẹo cua vào quốc lộ, lái vào con đường Thiên Hương Hoa Đình rộng thênh thang, hai người kể từ lúc ra khỏi cửa hàng quần áo độc quyền liền không nói với nhau tiếng nào nữa, rất không thèm để ý xem đối phương đang nghĩ gì.

Tô Noãn nhìn sắc trời đang tối dần bên ngoài xe, liếc mắt nhìn thời gian hiện trên xe, đã sắp gần 5 giờ chiều rồi, đi mua quần áo cho cô từ sáng cho tới chiều, cô biết thời gian trôi qua, nhưng không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.

Lục Cảnh Hoằng bỏ cô xuống bên dưới khu nhà, nhưng chính mình lại không xuống xe, anh đem chìa khóa ném cho cô, rồi tự mình lần nữa khởi động xe chạy nhanh ra khỏi khu nhà trọ.

Anh vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại, tựa hồ là có công việc gấp, Tô Noãn đứng nhìn cho đến khi xe chỉ còn thấy một chấm nhỏ, xoay người, từ từ đi vào khu nhà cao tầng.

Tô Noãn mở cửa nhà ra, không nghĩ tới lại nhìn thấy người đàn ông chạy xe máy làm cô té lần trước ngồi trong phòng khách.

Hai chân thon dài của anh ta gác trên bàn trà, cả người lười biếng vùi trên sofa, giống như một con mèo Ba Tư tôn quý, anh ta nghe tiếng động tĩnh ở cửa, nheo mắt nhìn sang, ánh mắt lãnh chấp mà không thân thiện.

“Chẳng lẽ mình đi nhầm nhà rồi sao?”

Tô Noãn thụt lùi hai bước về phía sau, nhìn biển số nhà một chút, lại nghe thấy giọng nam trong căn hộ truyền tới, tràn đầy giễu cợt:

“Loại phụ nữ như cô, Lục Cảnh Hoằng làm sao lại coi trọng?”

Nghe thấy tên Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn nháy mắt hiểu rõ, cô không còn lo lắng bâng khuâng đứng ngoài cửa, thay đôi dép chuyên mang ở nhà vào, nhấc chân thạch cao đi vào.

Lý Tư Đặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Noãn, tầm mắt lướt một đường từ trên ngũ quan bình thản của cô dời đến trên chân cô, bỗng nhiên phát ra tiếng cười giễu cợt, Lục Cảnh Hoằng như thế nào lại cho phép một đôi chân như vậy mang dép anh ta.

Tô Noãn giống như không nghe thấy Lý Tư Đặc giễu cợt, lấy ra quần áo trong bao, ném vào thùng giặt đồ trong nhà tắm, rồi cứ thế đi đến phòng khách, đem chăn mền còn trên sàn nhà gấp chỉnh tề lại, đem đặt cẩn thận trên sofa, lại cứ thế sờ soạng vào phòng bếp rót ly nước uống.

Lý Tư Đặc liếc nhìn chăn mền bên cạnh mình, không thể kìm nén cúi đầu cười rộ lên, một người đàn ông có chứng bệnh gần như thích sạch sẽ như vậy, thế nhưng lại để cho một cô gái ở trong phòng của anh ta tùy ý đùa nghịch đồ đạc của anh ta.

Tô Noãn không tiếp tục quay lại phòng khách, cô nhặt lên tờ báo Lục Cảnh Hoằng ném trong thùng rác lúc sáng sớm, ngồi cạnh bàn ăn đọc, cô say sưa thích thú xem, khi đọc được câu chữ khôi hài, sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, đọc được nội dung thâm sâu, sẽ dừng lại tự hỏi.

Cô tựa hồ sớm quên trong nhà còn có một người khác, mà người kia đối với cô đã tràn ngập địch ý cùng chán ghét, cho dù đích ý cùng chán ghét đó không biết từ đâu mà đến.

Bỗng nhiên một tờ chi phiếu xuất hiện dưới mi mắt của cô, một bàn tay to thon dài đem tấm chi phiếu đặt lên trên tờ báo, lấy một loại tư thế không cho phép cô cự tuyệt nhìn cô.

“Vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt Lục Cảnh Hoằng, mặt trên con số tùy cô điền.”

Tô Noãn nhìn tờ chi phiếu còn chưa ghi số tiền, trầm mặc, thời điểm Lý Tư Đặc mất hết kiên nhẫn, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đón nhận con ngươi không kiên nhẫn của anh ta.

Anh cho rằng cô là bởi vì giận dữ và xấu hổ mà muốn mắng anh thậm chí là đuổi anh ra ngoài nhưng không ngờ cô lại nở nụ cười tươi, khóe mắt liếc tờ chi phiếu kia một cái, nhìn anh xác nhận nói:

“Thật mặc kệ cho tôi điền sao?”

————

“Anh đã trở lại?”

Lý Tư Đặc lười nhác dựa người vào ghế sofa, trong tay anh đang cầm một tờ giấy, bởi vì nhàm chán nên bị anh gấp thành hình trái tim, anh nhìn Lục Cảnh Hoằng vừa mở cửa vào nhà khẽ mỉm cười:

“Ninh Nhi nói, sắp tới mùa đông, thời tiết chuyển lạnh, cô ấy lo lắng anh bị cảm lạnh”, Lý Tư Đặc tà tà gợn lên khóe môi, ánh mắt ném về phía chăn đệm trên sofa, “Nếu cái mền đó được đắp trên người anh, tôi nghĩ mùa đông này anh cũng sẽ không bị cảm mạo đâu.”

Lục Cảnh Hoằng đứng nghiêm, anh trầm mặc tao nhã nhìn chung quanh căn nhà vắng lặng, nếp gấp giữa chân mày càng ngày càng rõ ràng, anh không cởi giày vào nhà, bởi vì anh dự liệu được môt vài chuyện.

Lý Tư Đặc đứng dậy đi ra cửa, kim cương đính trên tai anh dưới ánh đèn lóe sáng rực rỡ, anh nâng tờ giấy hình trái tim trong tay, sau đó nhàn nhã thoải mái mở ra, là một tờ chi phiếu, đã được điền con số lên đó.

“Hai trăm vạn, cô ấy nói là thiếu tiền anh, nhờ tôi giao cho anh.”

“Anh vào nhà bằng cách nào?”

Lục Cảnh Hoằng không nhận tấm chi phiếu Lý Tư Đặc đưa đến, mà là lạnh giọng chất vấn, Lý Tư Đặc cười đến càng thêm tà khí, anh ta chỉ chỉ một thanh sắt trên tủ giày:

“Làm vài cái là mở được cửa liền.”

Lục Cảnh Hoằng bình tĩnh cùng đôi mắt cười cười của Lý Tư Đặc nhìn nhau vài giây, nhưng sau đó xoay người, muốn đi ra ngoài, thân ảnh chợt lóe trước mắt, Lý Tư Đặc đã muốn chắn ở cửa, ý cười trên mặt rút đi cuối cùng là lạnh lùng không vui:

“Sáng hôm nay Ninh Nhi té bất tỉnh dưới lầu.”

Lục Cảnh Hoằng chỉ là thản nhiên cau lại mi tâm, không trả lời, thái độ như vậy càng khiến Lý Tư Đặc tức giận hơn:

“Ninh Nhi thân thể yếu như vậy, anh vì cái gì còn muốn kích thích cô ấy? Anh biết rõ, anh đối với Ninh Nhi mà nói, so với ai khác đều có năng lực giết chết cô ấy!”

“Anh nếu thích cô ấy như vậy, thì nên chiếu cố cô ấy cho tốt, mà không phải phóng túng chiếu cố cho cô ấy tùy hứng làm bậy, sau này đừng bảo cô ấy tới tìm tôi nữa, tạo cớ cho Cù gia quấy nhiễu.”

“Lục Cảnh Hoằng, anh có tâm sao, anh có sao?”

Lý Tư Đặc ném tờ chi phiếu xuống chân, đưa tay kéo vạt áo Lục Cảnh Hoằng, gân xanh nổi trên mu bàn tay, anh ta lớn tiếng chất vấn chỉ đổi lấy thái độ hờ hững của Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng hất hai tay anh ta ra, lướt qua anh ta đi ra ngoài.

“Ninh Nhi đối với anh mà nói, cái gì cũng không phải, còn Tô Noãn bỏ đi kia, cô ta đối với anh mà nói, rốt cục tính là cái gì!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.