Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Bàn về nhân vật :”)
Tớ muốn tâm sự một chút về hai nv chính yêu quý của chúng ta
Người đầu tiên lên thớt dĩ nhiên là Selene Silvester. Hãy bắt đầu từ cái tên “Selene Silvester” của cô ta. Họ tên của cô đã tiết lộ phần nào gốc gác của cô. “Silvester” ám chỉ một dòng họ gốc Anh, còn “Selene” là một cái tên Hi Lạp vì mẹ cô nàng là người gốc Hi Lạp (còn “Selena” là tên Tây Ban Nha dc biến thể từ cái tên này), tên của Nữ thần Mặt Trăng, phát âm là “Sờ-lí-nì”. Khi đọc, hai hàm răng tương đối gần nhau nên khi phát âm tiếng tuy ra nhưng có gì vẫn ngưng lại trong miệng, trong họng, và cũng vì miệng ko thể mở to ra nên khó mà gào lớn tên cổ
Trong khi đang học Luật ở Stanford thì Selene bỏ ngang chừng và trở thành Mafia như cha mình. Cô ta là một thủ lĩnh của một băng đảng Mafia, nhưng ko phải kiểu “Bố già” đứng đầu cả một gia đình. Vị trí của cô ấy thấp hơn nhiều, chỉ là thủ lĩnh của một tổ chức khoảng chục người chuyên buôn ma túy, vũ khí và rửa tiền. Thực ra thì chắc cái gì tổ chức của cô ta cũng làm nhưng 3 món đó là chính. Selene chỉ là một phần nhỏ của gia đình Silvester.
Dù sao thì tòa cũng đã mất 3 ngày để đọc hết tội của cô ta
Selene giết người từ năm 13, dưới sự bảo bọc của cha mình cô ta phải ra nước ngoài sống để thoát tội. Về trình độ học vấn của cô ta. Có một thực tế là nếu muốn rửa tiền bạn phải am hiểu cả kinh tế và luật pháp, đó là lí do vì s tớ cho Selene học Kinh tế rồi học lên Luật, mà Luật thì phải chọn một trong ba trường: Harvard, Yale hoặc Stanford cho nó oai Cô ấy vào đh năm 16 tuổi và ra trường năm 21,5 tuổi, khi còn đang học dang dở Luật. Thế giới ngầm có sức cuốn hút mạnh đối với Selene.
Về giới tính cô nàng thì ta ko cần chú trọng quá, cô ta có thể là straight, bisexual hay lesbian gì cũng dc, ta chỉ biết Selene yêu Rose, thế thôi
Selene có thể dc coi là mẫu người điển hình của những người cung Thiên Yết, như là: bí ẩn, quyến rũ, thông minh, thích tự do, thích phiêu lưu, kiêu hãnh, si tình, ghen tuông, chiếm hữu, bảo thủ, thực dụng, thù dai và làm tình giỏi. Tớ còn thiếu điều gì ko nhỉ
Còn Rose/Evagenline, dù fic dc viết theo góc nhìn của em này nhưng mà có vẻ em nó khá thụ động. Phải có người khác tác động vào em, em nó mới tác động trở lại, bình thường thì im ru như con gà rù. Trước khi bị Selene bắt đi, có thể nhận thấy em nó cũng ko phải là “con ngoan trò giỏi” gì cho cam: nổi loạn với những bữa tiệc rượu bia (chưa tới 18 mà đã uống bia như uống nước lã), thoáng trong vấn đề tình dục (nhưng không phải là tình dục đồng giới). Tuy nhiên, từ khi ở với Selene, Rose ngoan ngoãn hẳn, ko dám trái ý Selene, nghe lời cô ta răm rắp dù rất khiên cưỡng.
Tớ chọn đại cho Rose cung Song Ngư, ai dè lên gg tra mới biết Song Ngư và Thiên Yết là cặp đẹp đôi nhất trong tất cả các cung Hoàng Đạo. Rose có một số đặc điểm của cung Song Ngư như là: quyến rũ, nhạy cảm, hơi trẻ con, mơ mộng, tử tế, hôn giỏi, hay giả vờ, thích được yêu, rất giỏi kiếm lí do, nội tâm phức tạp, ghét những vị tự ình là thông minh và có uy quyền gì đó với mình và cũng ghét phải nghe lời ai, dễ tự hủy hoại mình trong cơn trầm uất. Rose còn có một tính vô cùng xấu đó là: kì thị LGBT. Nhưng người ta đã nói: “Ghét của nào trời trao của nấy”…
Rose chỉ là “nạn nhân” bất đắc dĩ trong cuộc tình không thành giữa Selene và ông bố Charles của em. Thực sự thì Selene hủy hoại Rose rất nhiều. Vì Selene mà Rose phải dở dang con đường học vấn, xa gia đình, bạn bè, bị những đàn em của Selene (trừ Kevin và Ivan) xem thường, bị cưỡng hiếp, bị lừa dùng ma túy, đều tệ hại nhất là bị coi như một thứ đồ chơi giải khuây. Khi Rose”thoát” khỏi Selene, tất cả những gì em còn lại là: đau khổ, mất mát và những chấn sang tâm lí không bao giờ lành.
Tớ chủ ý xây dựng cặp Selene x Rose là một câu chuyện tình đáng nhớ nhưng không hề đáng ngưỡng mộ để noi gương, một mối tình chẳng hề có sự cao thượng, hi sinh hay tin tưởng,… những điều mà chúng ta trông mong vào những câu chuyện tình; thay vào đó: nó chỉ toàn chứa những sự đau đớn, thương tổn, vị kỉ, ám ảnh, tình dục và say mê.
Có một điều là khi bắt đầu viết fic này, tớ không hề nghĩ tới việc cho Selene và Rose gặp nhau từ trước hôm Rose bị bắt đi. Cho tới khi viết xong part 1, có một vấn đề to đùng xuất hiện khiến tớ phải suy nghĩ nhiều: “Chắc chắn mình sẽ lái câu chuyện sao cho Selene yêu Rose, nhưng làm sao để Selene yêu Rose đây? Nếu bảo Selene yêu Rose trong lúc Rose bị giam giữ thì chiếu theo tính cách của Selene điều đó hoàn toàn không thể xảy ra. Cô ta khẳng định mình là straight, làm tình với con gái chỉ để thay đổi khẩu vị, và đùng một cái cô ta đem lòng yêu một đứa con gái, một con tin bất đắc dĩ bị cô ta xem như thứ giải khuây? Nghe có gì đó mâu thuẫn và phi lí. Mà cứ cho là có yêu đi chăng nữa thì nó sẽ dẫn tới một vấn đề lớn hơn: Selene yêu Rose vì sex? Không được, không được tí nào!
Gỉai pháp cứu cánh: Selene và Rose phải gặp nhau từ trước, phải có ấn tượng nào đó ở nhau từ lâu. Có thể Rose ko nhớ nhưng điều đó đã in sâu vào trong tiềm thức của em. Còn với Selene, tình yêu dành cho Rose nảy mầm từ những kí ức đẹp như huyền thoại ấy. Rose dù khi đã lớn lên và thay đổi nhiều, nhưng những gì mà Selene nhớ về em vẫn rất đẹp và trong mắt cô: Rose, dù em thay đổi thế nào thì em vẫn đẹp như cô nhớ:
“Rose đã lớn, nhưng không có nghĩ là em rũ bỏ được nét trẻ con ngay lập tức. Sự cố gắng bắt chước vẻ quyến rũ người lớn của một đứa trẻ đôi khi, thay vì làm người ta buồn cười, lại tạo nên sự hấp dẫn đầy mê hoặc.”
“Dòng kí ức chuyển mình đưa Selene về một buổi sáng khi cô “đi làm” về, mở cửa ra đã thấy Rose đang ngồi khoanh chân trên giường, mơ màng nhìn về phía cửa sổ với một vẻ buồn man mác trên gương mặt em, trong căn phòng ngủ sáng ngời một vẻ kì ảo. Ngoài kia có gì hấp dẫn khiến em chăm chú ngồi nhìn như vậy? Chỉ là một khoảng trời trắng xóa. Em vẫn thả hồn đâu đó ngoài kia, mải mê đến độ Selene đã tiến rất gần sau lưng em từ lúc nào mà em vẫn không nhận ra. Cô vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của em từ đằng sau và dường như lúc đó em mới quay về hiện tại bằng một cái giật mình. Y hệt như cái ngày xa xưa đó, một thiên thần đi lạc vào phòng khách trong quanh cảnh cũng huyền thoại thế này đã khiến kẻ si mê tự hỏi đâu là thực, đâu là hư.”
(cái đoạn này dc nghĩ ra khi tớ ngủ dậy muộn và mắt tớ bị lóa bởi bầu trời trắng xóa bên ngoài cửa sổ, kiểu trời nhiều mây nhưng ko mưa)
Chi tiết đó đó đã khiến câu chuyện trở nên có lí, logic và lãng mạn hơn :”>
Đúng là fic bị ảnh hưởng bởi “Lolita”.
Cám ơn các cậu đã chịu khó đọc những dòng làm nhảm này của tớ. Vì đây là fic tớ đã đầu tư rất nhiều nên tớ mới làm nhảm nhiều như thế :”>. Chúc các cậu một ngày tốt lành, tớ yêu các cậu :”>
ah còn điều này nữa, fic nếu dc viết theo ngôi thứ 3 thì sẽ rất hấp dẫn nhưng mà tớ vẫn chọn viết theo ngôi thứ nhất, đơn giản là để tránh ko phải viết sâu vào thế giới mafia