Bạn đang đọc Người Tình Mafia: #7
Charles Lancester chọn chỗ ngồi trong góc khuất của một quán cà phê nhỏ cách công ti anh vài bước chân. Anh đặt xuống bàn một bó hoa hồng đỏ thắm và gọi ình một li cafe nóng. Đôi mắt xám của anh trĩu nặng ưu tư. Hôm nay anh có một cuộc hẹn quan trọng, không phải với đối tác mà là với tình nhân của anh. Gọi là “tình nhân” bởi anh đã có vợ và hai đứa con gái xinh xắn ở một căn nhà tương đối lớn ở ngoại ô. Phải, là anh ngoại tình và cô gái lát nữa sẽ đến đây chính là tình nhân của anh. Họ đã cặp với sau hơn nửa năm. Charles ngay cả khi đã có một gia đình yên ấm vẫn không thể nào bỏ được thói quen thích phụ nữ đẹp. Anh yêu họ thì ít mà yêu vẻ đẹp của họ thì nhiều. Charles thừa nhận mình không đẹp trai cũng không phải giàu có gì nhưng phụ nữ vẫn cứ đổ vì anh vì lời hứa hẹn của anh: sẽ cho họ một cuộc sống hạnh phúc nhất mà bất cứ cô gái nào cũng phải ghen tị…Phụ nữ chỉ cần người đàn ông có thể đem lại hạnh phúc ình, những chuyện còn lại đều không đáng kể.
Tiếc thay, Charles chỉ thực hiện được lời hứa đó với một người duy nhất chính là vợ anh bây giờ, Iris, còn lại chỉ là lời nói gió bay. Anh gặp vợ mình hồi họ học chung trường đại học với nhau. Cô nói cô đến từ một đất nước xa xôi nào đó mà anh chẳng nhớ nổi bởi công cuộc điều tra ra tên của cô đã mất của anh 3 tháng, thêm 3 năm nữa theo đuổi cô, và cuối cùng họ thề trước Chúa sẽ dành cả cuộc đời này cho nhau vào một ngày trời mưa tầm tã, trong một nhà thờ nhỏ chỉ có họ và đức cha làm lễ… Họ đã sống với nhau tính đến thời điểm này là 10 năm. Iris sinh cho anh hai cô con gái đẹp như thiên thần: Victoria và Evangeline. Có lẽ Charles sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới nếu anh không thỉnh thoảng “ăn vụng”. Anh không phải là người dễ kiềm chế trước những cô gái đẹp. Dù rằng Iris cũng là một người phụ nữ đẹp không kém bất cứ nhân tình nào của anh nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ. Từ lúc kết hôn đến nay anh đã ngoại tình với hai cô. Dù cảm thấy rất có lỗi với vợ và hai đứa con gái nhỏ của mình nhưng Charles vẫn khó bỏ được tính mèo mả gà đồng của mình. Anh thở dài tự biết mình không xứng với tình yêu của Iris. Anh ngồi trầm lặng khuấy cafe trong cốc mặc cho nó đã nguội từ lúc nào và trong đầu nghĩ xem nên nói thế nào cho êm thấm.
_Charles!-Giọng trong vắt của một cô gái vang lên cắt đứt mạch suy tư của anh.
_Chào em, Selene!
Charles ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng như ánh mặt trời. Những ai gặp cô lần đầu chắc chẳng ngờ cô ấy mới 14 tuổi bởi vẻ ngoài có phần từng trải và già dặn hơn so với chúng bạn đồng trang lứa. Chính Charles đây lúc đầu gặp cô đã nghĩ cô gái này hẳn phải 18, 19 tuổi chứ không thể nào 14 cho đến khi họ lên giường cùng nhau. Charles sững người nhìn vết máu trên giường và lắp bắp hỏi cô bao nhiêu tuổi.. Selene không ngần ngại nói thẳng là cô 14 tuổi làm Charles điếng người. Anh chưa bao giờ hỏi tuổi cô cho đến khi họ lên giường với nhau vì phép lịch sự cổ điển là không bao giờ hỏi tuổi phụ nữ! Anh thở hắt khi biết mình vừa quan hệ với trẻ vị thành niên. Nếu cảnh sát mà biết thì anh gặp rắc rối to. Charles bắt đầu căm thù các phép lịch sự cổ điển!
_Hôm nay em thế nào? – Charles mở đầu câu chuyện với một nụ cười gượng gạo.
_Ổn, còn anh? – Selene tươi cười hỏi lại. Charles ngẩn người trước nụ cười của cô và tự hỏi có nên hoãn lại việc mình định nói không.
_Ừm, anh cũng ổn.-Charles hắng giọng, trong đầu gắng sắp xếp câu cú sao cho rõ ràng mạch lạc để chỉ cần nói một lần là cô sẽ hiểu, anh không có đủ can đảm để nói lại lần hai. Charles là một thằng hèn. Anh vẫn tự giễu mình như vậy.
_Selene này.-Anh nắm lấy tay cô. Selene cảm thấy Charles hôm nay thật kì lạ. Sao hôm nay anh trông buồn bã vậy?-Chúng ta chia tay thôi em!
Selene khựng lại nhưng vẫn gắng gượng cười:
_Charles, anh đùa à?
_Không, không hề.-Charles cúi mặt. Tình yêu như chiến tranh, nổ ra thì dễ nhưng kết thúc thì khó, Charles không nhớ ai đã nói cái triết lí này nhưng theo anh nó đúng 100%. Anh muốn chấm dứt sớm với Selene vì cô bé còn nhỏ quá, anh không muốn mối quan hệ này ảnh hưởng đến tương lai cô bé sau này. Nhưng trên hết đó là anh cảm thấy mình bắt đầu yêu cô và đó mới là điều đáng sợ nhất. Charles chỉ yêu một mình Iris thôi. Charles là vậy, luôn chia tay khi cảm thấy tình yêu bắt đầu chớm nở trong tim mình, Iris là ngoại lệ duy nhất.
Charles rời khỏi quán, cảm thấy thoải mái vì từ giờ anh sẽ không cảm thấy có lỗi với Iris mỗi khi anh ôm cô vào lòng, và hai thiên thần của anh Victoria và Evangeline sẽ không phải chịu cảnh chia li từ quá sớm như anh trước kia. Dĩ nhiên là anh có chút hối hận về chuyện Selene nhưng anh tin cô sẽ sớm vượt qua. Selene mới 14 và sắp sang tuổi 15, cuộc em đời còn dài.
Selene vẫn ngồi im lặng và đặt tay lên bụng mình. Cô tính báo cho Charles là cô đã mang thai gần 2 tháng…
Một buổi sáng nọ, Selene đứng trước của nhà anh. Hai tháng nữa cô sẽ tròn 15 tuổi. Cô vừa từ bệnh viện về… Một quyết định khó khăn nhưng cô tin là đúng đắn nhất, cho cả cô và đứa bé. Lúc bước ra khỏi cổng bệnh viện, Selene ứa nước mắt khi nhận ra: thế là cô đã giết mất hai người.
_Chị tóc vàng gì đó…-Selene hơi giật mình khi nghe thấy giọng trong veo quen thuộc của một đứa trẻ vang lên. Cô nhìn quanh quất thì nhận ra chủ giọng nói ấy là ai. Là Evangeline, con gái cưng của người mấy ngày trước đã nói lời chia tay với cô và làm cô khóc hết nước mắt. Em chạy đến gần cô và ngước nhìn cô bằng đôi mắt xám được thừa hưởng từ bố của em. Selene quì một chân xuống ngang tầm mắt với em và nhìn vào đôi mắt em. Sao nhìn vào đôi mắt này cô lại đau nhói? Chủ nhân của chúng đâu phải Charles, thế sao chúng vẫn làm cô đau cơ chứ? Em định rủ cô chơi cùng em và chúng bạn nhưng ngạc nhiên xiết bao khi thấy gương mặt cô đẫm nước mắt.
_Sao chị lại khóc?-Evangeline rụt rè hỏi. Em hơi sợ khi thấy cô như thế này.
Selene vội lấy tay lau nước mắt mình. Cô ghét bị bắt gặp khi đang khóc, dù người đó là một đứa trẻ đi chăng nữa. Evangeline nhíu mày khó hiểu. Vài tháng trước em đã gặp người này với nụ cười rạng rỡ trên môi, thế mà bây giờ cũng chính người này em lại thấy nước mắt cứ thế mà rơi không ngừng. Với một đứa trẻ 4 tuổi như em hoàn toàn không có ý niệm gì về đau khổ. Em chỉ đơn giản hiểu: cười là vui, khóc là buồn. Mà nỗi buồn của em chỉ dừng lại ở mức: sinh nhật em bố em đã không về kịp để dự. Selene không nói gì, bất chợt ôm em vào lòng, gục mặt trên vai em mà khóc. Đôi vai của một em bé mỏng manh và yếu ớt hơn nhiều so với người lớn nhưng dễ chịu và chân thực kì lạ. Chắc tại trẻ con không lừa dối.
Evangeline vẫn giữ im lặng kể cả khi Selene khóc xong và rời khỏi vai em. Selene ngắm thật kĩ gương mặt em. Cô vuốt nhẹ má em và hôn một cái thật kêu lên đó rồi mỉm cười:
_Cám ơn em!
Sau đó cô đứng dậy bỏ đi. Evagenline vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn mái tóc vàng ánh lên trong nắng thu đang dần khuất khỏi tầm mắt mình cho đến khi bạn em gọi. Em chạy về phía chúng nó và không quên ngoái đầu lại. Mái tóc vàng đã biến mất sau những bụi hoa hồng…
~*~*~*
Tối đó Selene gọi di động cho Charles:
_Anh sẽ phải trả giá, đồ khốn!
_Selene…Ấy Eva đừng nghịch, con yêu! Để ba nói chuyện một lát!-Anh thở dài.-Selene.. Em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn anh. Anh xin em hãy quên chuyện chúng ta đi. Anh đã có Iris, anh yêu cô ấy, cả Evangeline và Victoria nữa. Anh yêu họ!
_Thế sao anh còn tìm đến tôi?-Selene gắt lên. Cô có cảm tưởng mình không hơn gì một món đồ.
_Chả lẽ đàn ông cứ có vợ là không còn chơi “gái” sao?* Ôi chết tiệt, Selene, anh không có ý đó. Anh không muốn nói…-Charles lắp bắp.
_Nhưng anh đã nói rồi. Ngày lành, thằng chó đẻ!-Nói rồi Selene dập máy tức giận. Charles đợi đấy! Tôi sẽ cho anh biết sống dở chết dở là thế nào! Mà không chỉ mình anh, cả cái gia đình chết tiệt của anh nữa!
Khoảng 18 tháng sau, Selene quyết định nộp đơn học vào ngành Kinh tế của trường Columbia ở New York và được nhận. Đó cũng là thời điểm cô tiến thêm vài bước sâu hơn vào thế giới ngầm.
~*~*~*~*
~Trong nhiều năm tiếp theo, Selene Silvester vẫn nhớ về đôi mắt ấy, là đôi mắt của Evangeline chứ không phải của Charles. Cô đã cho rằng nỗi đau mà màu mắt xám ấy đem đến cho cô chẳng qua chỉ là dấu vết của quá khứ vì nó gợi lại cho cô nhớ về Charles, giống như khi ta nhìn thấy đám mây mù lại nghĩ đến mưa vậy. Cho đến một buổi tối nọ, khi ôm Rose-hay chính Evagenline Lancester của 15 năm sau-ngủ trong vòng tay mình, cô bất chợt hiểu rằng: phải chăng cô đã nhầm lẫn? Rằng nó không phải là dấu tích của quá khứ đau đớn mà cô đã mường tượng, rằng thực ra nó chính là điềm báo tương lai của định mệnh về nỗi đau mà chủ nhân của đôi mắt đó sẽ gây ra cho cô sau này?
~*~*~*
~aus note: (*): Mười mấy năm sau Selene lại nói câu này với Rose/Evagenline ở trại cai nghiện :3 (chap 13). Thù dai v
~Evagenline: nghĩa là “tin tốt lành”, chúng ta có “evangelism” là “đạo tin lành”