Bạn đang đọc Người Tình Mafia: #6
Cuối cùng cô cũng bị bắt, kẻ thủ ác phải đứng trước vành móng ngựa mà cúi đầu nhận tội, người tốt được tự do và hạnh phúc mãi mãi về sau. Một câu chuyện cổ tích hoàn hảo trong thời hiện đại này. Selene ngồi dựa lưng vào tường nhìn đi đâu đó trong căn phòng tạm giam tối om. Cả đời cô bị tạm giam nhiều lần nhưng tất cả đều phải để cô đi vì không đủ bằng chứng. Lần này thì khác, bằng chứng, nhân chứng, cảnh sát có đủ cả. Cuộc chiến chống Mafia của chính phủ xem ra bắt đầu phát huy tác dụng. Cô đang nhẩm tính xem ngày nào mình sẽ ra hầu tòa.
Anselmo Silvester, bố cô, đã vội vàng bay tới Pháp để đến thăm cô hồi chiều. Ông im lặng ngay khi nghe cô nói sẽ nhận hết tội về mình, bao gồm những việc cô không làm nhưng gia đình làm. Anselmo hoàn toàn sửng sốt trước ý định táo bạo của cô con gái là muốn làm “con chốt” nhằm lái mọi nghi vấn của cảnh sát từ gia đình về phía mình.
_Chính quyền sẽ còn làm khó dễ chúng ta nếu còn nhiều nghi ngờ như vậy. Tất cả lời khai, nhân chứng, vật chứng đều đã được chuẩn bị hết. Con biết mình sẽ phải nói gì. Sau chuyện này gia đình mình cần giữ im lặng trong một thời gian để mọi chuyện lắng xuống. Bố yên tâm, con sẽ nhận hết tội và cùng lắm chỉ là án chung thân. May mà con về châu Âu.-Cô mỉm cười cốt cho ông an lòng.-Nếu còn ở Mỹ thì con đã lãnh án tử rồi!
_Con gái của bố sẽ không chôn xác ở tù! – Ông quả quyết.
_Tất nhiên rồi bố. Có Mafia nào ở tù suốt đời đâu.
Selene biết trước sau gì mình cũng sẽ ra khỏi tù với điều kiện là không bị dẫn độ qua Mỹ, riêng chuyện này thì đã có Zoraida lo nên cô hoàn toàn yên tâm là mình sẽ không chết. Tù ngục không phải là chỗ của cô. Chỗ của cô là đâu đó ngoài thế giới rộng lớn kia. Những năm tuổi 20 của cô là những chuyến phiêu lưu dông dài không đích đến, không điểm dừng. Selene nhẩm tính trong chục năm hoạt động của mình, cô đã đi cả thảy 25 nước trên thế giới. Á-Âu-Phi-Mỹ, châu nào cũng có dấu chân cô để lại. Một cuộc đời phiêu lưu đáng mơ ước.
_Chị Selene…
Cô quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói. Là Eligio. Cảnh phục khiến anh trông chững chạc và nghiêm nghị hơn. Eligio kéo ghế ngồi đối diện với cô qua song sắt. Anh bỏ mũ kepi xuống để lộ mái tóc hung bờm xờm khiến anh phải dùng tay vuốt lại chỉnh trang.
_Em nên chải tóc trước khi ra khỏi nhà. – Selene nói. Có những tật mà cậu em của cô vẫn không bỏ được, hoặc không chịu bỏ. Cô nheo mắt ngắm anh rõ hơn. Ngày xưa cô cứ tưởng thằng bé Eligio này khi lớn lên tính tình nó sẽ khắc nghiệt y như cha nó nhưng cô đã nhầm. Anh giống mẹ hơn cô nghĩ.
_Em quên mất. – Anh gãi đầu cười hì hì, giờ thì anh lại trông như một thằng nhóc mặt búng ra sữa. – Chị khỏe chứ?
_Khỏe…. chỉ trừ việc chị nhớ cô ấy. – Selene liếc nhìn cái mũ kepi Eligio đang cầm trên tay- Đó là mới lí do thực sự vì sao em không đến dự tang mẹ đúng không? Em đâu có bị tai nạn vào hôm ấy.
_Em có đến bệnh viện gặp mẹ lần cuối. – Anh trả lời. – Mẹ bảo nếu em còn thương mẹ thì không được đến dự tang mẹ.
_Hẳn mẹ sợ bố chị sẽ gây khó dễ cho em.
_Một đứa con làm cảnh sát đứng giữa một đám Mafia, chẳng bà mẹ nào muốn thế.-Anh mỉm cười buồn. Hôm đưa tang anh phải nấp sau lùm cây đợi mọi người về hết rồi mới dám đến viếng mộ bà. Tuy nhiên anh vẫn tự an ủi là mình đã được gặp bà lần cuối.- Lúc ở bệnh viện em và mẹ đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Chỉ toàn là chuyện xưa. Nhưng nhiều nhất vẫn là chị…
Selene vẫn im lặng, sống mũi cô bắt đầu cay cay.
_Mẹ nói chị là con bọ cạp.* – Eligio tiếp tục. – Bà chỉ mong chị không tự chích mình chết.
Selene mỉm cười. Bọ cạp tự chích mình tự sát là một hiểu lầm tai hại. Nó miễn nhiễm với nọc độc của chính mình. Hồi cô còn bé, mẹ cô, một người phụ nữ gốc Hy Lạp, thường kể rằng khi bị ngọn lửa bao quanh, bọ cạp sẽ tự tử bằng chính nọc độc của mình. Có lẽ nó thích chết như vậy hơn là bị thiêu sống. Cô vẫn tin vào điều đó cho tới khi lên học đại học, con bạn Sarah cùng phòng, một sinh viên khoa Y, đã cười ôm bụng ngặt nghẽo khi nghe cô kể lại. “Không thể tin là mày còn tin vào mấy cái lời đồn thổi vớ vẩn ấy, Selene!” – Sara nói. – “Những loài có độc thường miễn nhiễm với chính nọc độc của mình! Đúng là khi bị lửa vây quanh bọ cạp có chết, nhưng không phải là vì nọc độc của chúng mà là vì lửa đã làm biến đổi cơ thể chúng”. Cô bạn Sarah đó sau này sang châu Phi làm tình nguyện cùng Hội Chữ Thập đỏ. Selene thấy cô trên các bản tin về châu Phi suốt.
_Nhưng chị đã làm rồi Eligio. Chị đã tự giết mình. Có lẽ đã suýt giết luôn cả Rose. – Selene cay đắng nói. Eligio cảm giác cô nhìn anh mà như không nhìn.-Em còn nhớ cuốn “Trăm năm cô đơn” của Gabriel Marquez chứ? – Eligio gật đầu, dĩ nhiên là anh nhớ. Hồi xưa Selene cứ đọc đi đọc lại cuốn đó suốt. Anh tò mò muốn đọc thì cô ngăn lại bảo rằng lớn hơn nữa thì anh hãy đọc.
_Chị hơn em có 3 tuổi thôi chứ mấy! – Cậu bé Eligio 9 tuổi bất mãn nói với cô chị mình.
_3 tuổi là cả một khoảng cách đó nhóc. Chị 12, có thể được coi là người lớn rồi! – Selene vẫn dán mắt vào cuốn sách. Nói ra thì có thể không ai tin nhưng Selene từ bé dành một tình yêu lớn cho những tác phẩm văn học. Eligio hơi ngạc nhiên khi nghe tin cô học Kinh tế rồi lại học lên Luật. Anh cứ nghĩ cô chị của mình sẽ chọn ngành nào liên quan đến văn học mới đúng, lại càng không ngờ cô chọn con đường trở thành một Mafia thay vì làm luật sư.
_Remedios – người đẹp. Nhân vật yêu thích của chị, em nhớ mà. – Eligio xoay xoay cái mũ kepi trong tay. Xem ra anh hơi lạm quyền khi tự cho phép mình ngồi đây nói chuyện với Selene lâu như vậy.
_ “Có lẽ chỉ cần một thứ tình cảm nguyên thủy và giản dị như tình yêu là đủ để chinh phục nàng mà còn tránh được mọi nguy hiểm”. – Selene chậm rãi đọc lại một đoạn trích trong “Trăm năm cô đơn”. – Thật đáng ngạc nhiên, tình trường mười mấy năm mà giờ mới hiểu được điều đơn giản này…
Eligio không hiểu lắm về điều Selene đang nói nhưng anh nghĩ chắc nó có liên quan tới Rose. Anh đứng dậy chào cô đi về. Ở lâu hơn nữa anh sẽ bị sếp khiển trách. Vài tháng nữa anh kết hôn. Có lẽ đám cưới của anh sẽ không có chị anh tới dự. Khi anh rời đi, Selene vẫn cứ ngồi tựa tường mơ màng suy nghĩ cái gì đó. Kí ức Provence.
~*~*~*
~aus note: “Mẹ nói chị là con bọ cạp.”*: câu này cũng ám chỉ tới cung Thiên Yết của Selene.
Thực ra thì cuốn “Trăm năm cô đơn” là tác phẩm yêu thích nhất của tớ. Tớ đọc nó năm 16t và cho tới giờ, dù đọc lại bn lần thì vẫn thấy nghẹt thở đến ám ảnh và ko dứt ra dc.
Remedios-người đẹp không phải là một người thuộc cõi thế tục này. Tên cô nàng chỉ là Remedios nhưng mà từ “người đẹp” là do người dân gán cho nàng. Nàng rất đẹp, đẹp tới mức mà dù nàng cạo trọc đầu ngồi hớ hênh ở quán ăn thì các chàng trai vẫn si mê nàng như thường .
Và nàng Remedios cũng vô cùng trong sáng, nàng bị miễn nhiễm với mọi thói hư tật xấu trên đời ngay từ khi còn trong bụng mẹ. Một cô gái cực kì trong trắng. Nàng, hay chính sắc đẹp của nàng, là “một cạm bẫy của quỷ thần nằm ngay dưới cái chân thiện”. Theo tớ thì Remedios mới là giai nhân đẹp nhất trong làng văn học.
Tớ trích một đoạn về Remedios trong tác phẩm này cho các bạn đọc thử:
““Có hôm khi nàng bắt đầu tắm, một người khách lạ dỡ một viên ngói trên nóc nhìn xuống, và chàng ta như nghẹt thở trước tấm thân ngà ngọc ấy. Nàng nhìn thấy đôi mắt trân trân kia qua lỗ trống trên mái ngói và phản ứng của nàng không phải là cảm giác xấu hổ, mà là sự lo sợ cho tính mạng của chàng trai.
– Cẩn thận kẻo ngã, – nàng hét lên.
– Anh chỉ muốn được chiêm ngưỡng em thôi mà. – Chàng khách lạ thì thào.
– Ồ, thế à, nhưng hãy cẩn thận, mái ngói đã bục rồi đấy.
Nét mặt của chàng trai thoáng vẻ đau đớn kinh hoàng và như đang âm thầm cưỡng lại sự hồi hộp đầu tiên để không làm ảo mộng tiêu tan. Remedios – Người đẹp những tưởng chàng đau khổ vì sợ mái ngói vỡ, và nàng tắm nhanh hơn thường lệ để chàng khỏi gặp nguy hiểm. Vừa múc nước ở vại dội lên người, nàng vừa nói với chàng rằng cái mái nhà ọp ẹp đến thế sẽ gây chuyện khốn khổ, và rằng lá mục vì mưa dột là nguyên nhân khiến cái bồn tắm lúc nào cũng đầy những bò cạp. Chàng trai những tưởng câu chuyện tầm phào kia là cách mà nàng che giấu sự bằng lòng, cho nên khi nàng bắt đầu xoa xà phòng thì chàng bèn dấn thêm bước nữa:
– Để anh xoa xà phòng cho em.
– Cảm ơn lòng tốt của anh, – nàng nói, – nhưng chỉ cần hai bàn tay em cũng đủ.
– Cho anh xoa đằng lưng thôi mà, – chàng van nài.
– Chẳng cần như vậy. Em chả thấy ai lại xoa xà phòng sau lưng bao giờ.
Sau đó, trong khi nàng lau mình, chàng trai nước mắt đầm đìa khẩn khoản được cầu hôn với nàng. Nàng thực thà trả lời rằng chẳng bao giờ nàng lại đi lấy một người con trai xoàng tới mức bỏ phí cả hàng tiếng đồng hồ, thậm chí bỏ cả bữa cơm, để chỉ làm cái việc là xem một cô gái tắm. Cuối cùng, khi nàng mặc chiếc váy đầm vào, chàng trai không thể nào chịu đựng được trước sự thực là nàng không mặc đồ lót gì cả, như mọi người vẫn đoán như vậy và cảm thấy điều bí mật ấy như một thanh sắt nung đỏ ấn dấu mãi mãi vào da, thịt mình. Lúc đó chàng trai bèn dỡ thêm hai viên ngói nữa để trèo vào bên trong nhà tắm.
– Mái nhà cao lắm! – nàng gọi, giọng kinh hoàng, – khéo ngã chết đấy!
Tiếng những viên gạch vỡ rơi loảng xoảng như báo hiệu một thảm họa, và anh chàng khách lạ kia chỉ kịp rú lên một tiếng khủng khiếp, sọ vỡ tan và chết không kịp ngáp trên nền xi măng. Những người khách lạ từ trong nhà ăn nghe thấy tiếng đổ ầm ầm đã vội chạy ra khiêng xác chàng trai trẻ, cảm thấy từ làn da anh ta tỏa ra cái mùi nồng nặc đến khó thở của Remedios – Người đẹp, Cái mùi ấy đã ngấm sau vào cơ thể đến mức những mảnh sọ vỡ ra không thấy rỉ máu, mà chỉ rỉ ra một thứ nhựa hổ phách thấm đượm cái mùi thơm bí hiểm kia, khi ấy, họ hiểu rằng cái mùi của Remedios người đẹp vẫn tiếp tục hành hạ đám đàn ông cả sau khi chết, cả khi họ còn là nắm xương tàn….”
“…Remedios – Người đẹp một mình bơi trong sa mạc cô đơn, chẳng có cây thánh giá trên vai, chìm đắm trong những giấc mơ tươi đẹp, trong những buổi tắm triền miên, trong những bữa ăn không giờ giấc, trong chuỗi lặng im sâu thẳm không hồi tưởng,…”