Người Tình Mafia

Chương 13


Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 13

Tôi sợ đến cứng người, lưng áp sát vào thành tường lạnh ngắt. Selene nhanh chóng túm lấy tay kéo mạnh tôi về phía cô, còn tay kia nâng cằm tôi lên ép tôi phải nhìn thằng vào đôi mắt sâu như vực thẳm làm tôi chới với như mình đang ở bờ vực thật.
_Ra là cũng biết sợ à?-Selene nghiến răng đầy tức giận.
_Để tôi đi!-Tôi yếu ớt nói-Cô sẽ lấy Alexis, cô sẽ không cần đến tôi nữa…
Tôi cố đẩy cô ra nhưng không thể. Tay Selene rời cằm tôi xuống siết lấy cổ tôi. Bàn tay cô như gọng kìm thép, tôi dùng hết sức mà vẫn không gỡ nó ra khỏi cổ mình, hoặc cũng có thể tại lúc đó tôi quá yếu sau khi được tiêm một liều thuốc an thần và trải qua 4 tiếng trên xe. Chỉ khi tôi không chịu nổi nữa cô mới buông tôi ra và đẩy ngã tôi xuống giường. Tôi ôm cổ ho sặc sụa. Tôi nghĩ không phải là cô muốn giết tôi mà cô muốn bẻ gãy cổ tôi thì đúng hơn. Selene cười khẩy lạnh lùng nói:
_Chả lẽ đàn ông cứ có vợ là không còn chơi “gái” sao?
Tôi ước mình có thể giết cô, Selene!
Kevin đẩy cái cáng cứu thương vào. Bên trên là một túi da đen chuyên dùng để đựng xác người mà tôi hay thấy trên ti vi. Anh kéo khóa ra và bên trong là một cái xác người thật, trắng bệch, gầy đét và bệnh hoạn! Chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi rùng mình. Kevin hơi chần chừ một chút nhưng rồi cũng lôi cái xác đó ra ngoài. Selene giữ chặt tôi để Ivan lấy băng keo trói chân tôi lại, hai tay bị bẻ ra đằng sau, miệng cũng bị Ivan dán băng keo lên, càng giãy giụa băng keo càng siết chặt lại. Sau đó anh ta nhét tôi vào cái túi vừa nãy! Cái túi hôi khủng khiếp! Tôi rất muốn nôn ra nhưng vì có lớp băng keo dán ở miệng nên không thể khiến bụng dạ cứ cồn cào và cảm tưởng thức ăn trào lên nghẹn ứ lại trong cổ họng. Kevin kéo khóa, chừa lại một khoảng trống bằng nửa gang tay vừa đủ cho tôi không bị chết ngộp. Tôi bị đưa ra khỏi trại bằng cách đó.
Khi xe đi được một đoạn, Selene mới lôi tôi ra khỏi túi đựng xác. Chúng tôi ở trong một chiếc xe tải con. Chỉ có mình tôi và cô ở trong đây. Selene xé băng keo ra khỏi miệng tôi và tôi lâp tức hớp lấy hớp để không khí trong sạch bên ngoài để bù cho 15 hít thở phải mùi người chết trong túi. Khi hô hấp đã bình thường, tôi căm phẫn nhìn cô. Selene, bằng cách nào đó, đã nuốt cơn giận vào và sự lãnh đạm quay lại trên gương mặt cô.

_Sao lại bỏ trốn?-Khác với suy nghĩ của tôi là cô sẽ đánh tôi một trận, Selene chỉ lạnh giọng hỏi một câu mà tôi tin cô biết thừa câu trả lời.
_Tôi muốn tự do! Thế thôi!-Tôi bất cần đáp.
_Nếu tôi thả em ra, sau đó em sẽ làm gì?-Vừa nói Selene vừa rút con dao nhỏ từ trong túi xách của mình ra cắt băng keo ở tay tôi.
_Làm gì là chuyện của tôi, cóc cần cô quan tâm!-Tôi ngay lập tức gỡ hết băng keo ở tay mình ra.
_Thế thì để tôi đoán nhé! Sau khi tự do, em sẽ tìm gia đình mình. Tôi muốn chống mắt xem em sẽ làm gì để giúp họ.-Tôi cau mày nhìn cô.-Gia đình em bị phá sản rồi nên bố em mới đưa cả gia đình đi trốn. Chị Vic của em đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi để phụ giúp gia đình. Mẹ em đang bị bệnh nặng e là…
_Thôi đủ rồi!-Tôi gầm lên, nắm lấy cổ áo Selene-Đồ khốn! Đừng có bịa chuyện lung tung!
Selene gỡ tay tôi ra:

_Tôi không bịa chuyện, Rose.
_Bằng chứng đâu mà cô nói cô không bịa chuyện?
Selene lẳng lặng rút từ trong túi xách của mình ra một tập hồ sơ lớn đưa cho tôi. Tôi giật lấy và vội vàng xem bên trong có gì. Tay tôi run run khi cầm những bản sao giấy nợ ngân hàng của bố, những tấm ảnh chụp mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh giữa một đống dây nhợ lằng nhằng cùng tờ giấy chẩn đoán của bác sĩ: “Suy thận”…Tất cả đều có chữ kí, con dấu của nhân viên ngân hàng, của bác sĩ…Tôi bật cười khan nhưng cổ họng đã nghẹn lại:
_Cô từng làm giấy tờ giả cho tôi. Lỡ đây…cô cũng làm giả hết? Làm sao cô có được chúng?
Selene lắc đầu:
_Em làm như giả mạo giấy tờ là dễ lắm! Tôi có thể giúp em làm ba cái giấy tờ tùy thân nhưng mấy loại giấy này thì không với lại tôi cũng không hơi đâu làm giả chừng đó thứ để…-Cô định nói gì thêm nhưng ngưng lại.-Mấy ngân hàng đó có quan hệ qua lại với gia đình tôi. Những tờ giấy em đang cầm là tôi mượn của họ và phải trả lại trong nay mai. Còn cái bệnh viện là người của tôi thu thập lại và gửi cho tôi cách đây một tháng. Tôi định đưa cho em sau khi về Ý.
_Cô theo dõi gia đình tôi?-Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Tôi nghĩ mang tôi đi là gia đình tôi dứt nợ với cô ta rồi chứ?

Selene lấy lại tập hồ sơ trên tay tôi và nhét trở lại túi xách. Chúng tôi im lặng một lúc lâu cô mới cất tiếng:
_Tôi sẽ cho em một lời đề nghị mà em không thể từ chối*. Thế này nhé: em ngoan ngoãn ở lại với tôi, tôi sẽ giúp gia đình em thanh toán nợ nần và còn ột khoản tiền để họ gây dựng lại từ đầu… Interpol có thể bảo vệ tính mạng họ nhưng không thể bảo vệ gia sản của họ. Mà không có tiền thì mẹ em cũng không thể sống được…Em hiểu chứ?
Tôi bất lực ngồi ôm đầu suy nghĩ, gắng không để mình khóc òa lên khiến cả người run run. Gia đình tôi đang cần tiền ẹ tôi chữa bệnh. Tôi không biết “suy thận” mất bao nhiêu tiền để chữa nhưng chắc chắn là một số tiền rất lớn. Công việc kinh doanh của ba tôi liên tục gặp rắc rối, rắc rối tới mức phải tới tìm đến Mafia như Selene để giải quyết. Và kết quả là thế này đây.
_Em về lúc này sẽ chỉ là gánh nặng thêm cho gia đình. Hãy suy nghĩ kĩ đi, Rose!-Cô vẫn kiên trì thuyết phục tôi.
Chúa ơi, giờ con phải làm sao? Con không muốn ở lại nhưng cũng không thể quay về. Selene nói đúng, sự trở về của tôi sẽ chỉ là gánh nặng cho cả gia đình. Tôi muốn giúp họ nhưng tôi hoàn toàn không có khả năng. Tôi bây giờ nghiện ma túy, không học vấn, không tương lai…sẽ phải mất rất nhiều thời gian và cả tiền bạc để giúp tôi quay về với cuộc sống bình thường. Selene, tất cả là tại cô!
_Rose…-Selene ôm lấy gương mặt tôi, dịu dàng nói-Rồi tôi sẽ trả em về, chắc chắn, nhưng không phải lúc này.
_Tại sao? Rồi lúc nào chứ?-Tôi rầu rĩ hỏi lại.
_Em chỉ cần biết vậy thôi, Rose! Đừng đi!-Selene tựa trán vào tôi, hơi thở nhẹ mơn man trên gương mặt tôi, rất quen thuộc, rất quyến rũ. Một ý nghĩa lướt qua đầu tôi: phải chăng Selene thích tôi? Nhưng rồi tôi tự cười nhạo vào cái ý nghĩ ngô nghê đó. Nếu thích tôi cô đã không làm tôi sống dở chết dở thế này.
Tôi thỏa hiệp với Selene, sẽ tiếp tục bên cô, đổi lại cô sẽ giúp gia đình tôi và trong bất cứ tình huống nào cũng không được “đẩy” tôi đi. Cô cũng hứa nếu gia đình tôi xảy ra chuyện gì cô sẽ nói cho tôi biết. Nó không dễ dàng gì nhưng tôi cho đây là lựa chọn tốt nhất. Cứ cho tôi thoát được, khi về tôi không thể giúp được gì cho gia đình trong vũng lầy nợ nần chi bằng cứ ở lại bên Selene có lẽ còn có ích cho họ hơn. Tôi bật cười chua chát. Thỏa thuận này nói trắng ra là một sự trao đổi: tôi cho cô thể xác của mình và cô cho tôi tiền, thế là tôi được lên hàng “gái bao”. Selene không bao giờ nói suông. Tôi ở bên cô đủ lâu để hiểu điều đó. Tôi tin cô ấy sẽ giữ lời giúp gia đình tôi.

Selene lấy dao cắt nốt băng keo ở chân của tôi. Cô lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho tôi:
_Nuốt đi.
_Thuốc gì vậy?-Tôi hỏi dù đã đoán được câu trả lời.
_Một loại ma túy.
Tôi tần ngần không biết có nên uống không. Chắc hẳn đấy là loại ma túy mà cô đã nghiền vào đồ ăn thức uống của tôi và khiến tôi nghiện. Thêm một lí do tôi không thể thoát khỏi cô. Thấy tôi vẫn ngồi yên, Selene chủ động đưa thuốc vào miệng tôi, tôi ngoan ngoãn nuốt vào, tựa người vào thành xe để yên cho thuốc ngấm… Thứ thuốc Selene cho tôi dùng thuộc dạng nhẹ, nhẹ tới mức dùng nó bao lâu nay mà tôi không nhận ra, không cảm thấy được. Tuy nhiên mức độ gây nghiện của nó cũng ghê gớm không kém bất cứ loại ma túy nào…
_Mỗi ngày em chỉ dùng một viên. Tôi hoặc Ivan sẽ tự tay đưa cho em. Tuyệt đối không được dùng trong lúc lên cơn nghiện bởi lúc đó em sẽ không thể khống chế được lượng thuốc mình dùng. Rất nguy hiểm.-Selene nhẹ nhàng nói còn tôi thì ậm ừ tỏ ý mình đang nghe.
Tôi nghe cô nói và hiểu rằng nhờ cô mà thứ xiềng xích vô hình đang trói buộc tôi ngày càng chắc. Tiền và ma túy mới là hai thứ xích chắc chắn nhất trên đời chứ không phải là bạo lực hay tình yêu và thật tệ cả hai thứ đó đều tròng cả vào tôi. Phải chăng vì đã thử dùng bạo lực với tôi một lần trước đó nhưng tôi đã không nghe nên cô mới dùng đến thủ đoạn vô lương này? Tôi nhận ra rằng mình đã phụ thuộc vào Selene quá nhiều, cứ thế này thì dù Selene có thả tôi ra thì chưa chắc tôi có thể đi được.
Tôi sẽ cho em một lời đề nghị mà em không thể từ chối*: Selene nói dựa trên câu thoại kinh điển “I”ll Make Him an Offer He Cant Refuse” trong tác phầm “The Godfather” của Mario Puzo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.