Người Tình Mafia

Chương 11


Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 11

Khi tôi được xuất viện, đáng lẽ lúc đó chúng tôi phải di chuyển đến nơi khác, đã quá 4 tháng rồi, nhưng có lẽ vì sức khỏe của tôi mà chuyến đi chưa thể bắt đầu. Selene đã đi đâu đó. Cô ấy bảo tối nay chúng tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau nhưng tôi nói không cần, tôi chỉ cần cô cút khuất mắt tôi là được. Hai bàn tay của Selene nắm chặt lại, cô rất tức giận. Selene lúc đó chắc hẳn rất muốn đánh tôi một trận vì thái độ xấc láo như vậy nhưng cô vẫn kiềm lại được. Cô bỏ ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Tôi nằm lì ở giường cả ngày, ăn uống qua loa rồi lại ngủ tiếp. Hình như đã qua sinh nhật lần thứ 18 của tôi rồi thì phải. Tôi từng dự định sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 18 thật hoành tráng, mời tất cả bạn bè trong trường và quậy phá suốt đêm. Ba mẹ tôi đã hứa sẽ mua cho tôi một chiếc xe ô tô vào ngày đó còn chị Vic hứa sẽ đưa tôi đi khắp châu Âu. Nếu không có Selene thì tôi đã không ở đây, yếu đuối và bất lực chịu đựng những thứ kinh khủng thế này. Có lẽ tôi đã nộp đơn vào một trường đại học nào đó, chắc sẽ là Harvard như chị Vic, thực hiện giấc mơ trở thành luật sư của mình.
Từ lúc về tôi không thấy Sel đâu. Có vẻ như trong lúc tôi nhập viện Sel đã bỏ đi rồi. Như thế cũng tốt. Không thể biết được khi nào Selene lại giương súng về phía nó. Sel thật tự do. Nó thích thì ở, không thích thì đi, rất dễ dàng. Lắm khi tôi ghen với nó vì điều đó. “Tự do” là thứ tôi sẽ không bao giờ có chừng nào tôi còn sống, Selene đã nói vậy.
Nếu tôi không còn sống nữa thì thế nào?
Bất chợt tôi nhìn thấy một con dao rọc giấy trên bàn làm việc của Selene. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi…
….rồ dại và ngu xuẩn.
Tôi khóa cửa phòng tắm lại, ngồi vào bồn tắm và xả nước vòi hoa sen. Nước rất lạnh nhưng nó sẽ rửa trôi vết máu đi. Tôi ngắm nghía mạch máu ở cổ tay, nơi mà tôi sẽ đưa con dao rọc giấy đó để cắt đứt sự sống của chính mình. Tự sát là hèn nhát. Tôi biết chứ nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa, tôi không thể. Tôi không thể chịu nổi đêm nào cũng là những ám ảnh trở lại trong vô thức về cái hôm tôi bị hắn cưỡng hiếp. Tôi không vượt qua được.

Trên hết tôi không muốn tiếp tục trở thành đồ chơi của cô hay của bất cứ ai nữa. Tôi là con người chứ không phải là đồ vật để bị ném qua ném lại như thế.
Một nhát, hai nhát, ba nhát,…cổ tay tôi chằng chịt những vết rạch, máu cũng từ đó tuôn ra, rất nhiều, nhưng tôi không thấy đau mà ngược lại, dễ chịu một cách kì lạ, cứ như mình được gột rửa. Tôi nhắm mắt lại:
– Bố, mẹ, chị,.. mọi người ơi, con xin lỗi…
Tôi bật khóc. Không thể tin được cái buổi chiều hôm Selene bắt tôi đi là lần cuối cùng tôi gặp họ. Chỉ trong những tháng ngày rời xa gia đình tôi mới hiểu mình yêu họ đến thế nào. Tôi lẩm bẩm mấy câu xin lỗi ấy đến khi không còn nói được nữa.
Tôi, 18 tuổi, đang vật lộn với cuộc khủng hoảng tồi tệ nhất trong đời, một mình.
Tôi chắc mẩm lần nay tôi sẽ không tỉnh lại nữa.
Thế rồi tôi vẫn tỉnh dậy. Đập vào mắt tôi là một màu trắng toát. Thiên đường ư? Nhưng sao chỗ này quen quen. Nó giống như cái bệnh viện hôm tôi bị ốm phải nằm lại. Bỗng có vài người mặc blouse trắng xuất hiện làm cái gì đó. Họ đang kiểm tra tôi?
– Cô Silvester, con bé tỉnh rồi. – Là giọng của Ivan. – Bao giờ thì cô đến?
Đúng là tôi chưa chết. Tôi hận điều đó. Tay tôi nắm chặt lấy drap giường, nước mắt cứ ứa ra. Tại sao tôi vẫn chưa chết? Tại sao Chúa không để tôi đi? Người muốn bắt tôi phải chịu đựng đến bao giờ?
Khi bác sĩ thông báo tình trạng của tôi đã ổn định, đợi chỉ còn hai chúng tôi, Ivan kéo ghế ngồi gần tôi:
– Cô đang làm cô Silvseter khốn khổ đấy, Rose. – ngưng lại một lát, anh ta nói tiếp – Để tôi kể cho cô nghe: cái hôm cô ngu ngốc cắt cổ tay tự tử đấy, cô không biết mình đã làm cho cô Silvester hoảng loạn thế nào đâu. Cô Silvester tìm cô nhưng không thấy, chỉ thấy con Sel nó cào cào vào cửa phòng tắm. Cửa phòng tắm bị khóa, cô ấy đập cửa liên hồi nhưng cửa vẫn không mở. Vì thế cô ấy gọi chúng tôi lên phá cửa. Ngay khi cánh cửa bị phá, nhìn thấy cô trong tình trạng như vậy cô Silvester nhảy bổ vào bồn tắm lay cô dậy một cách điên cuồng, cô ấy xé áo mình để lấy vải cầm máu cho cô. Tôi thấy cô ấy ôm cô khóc, còn thảm thiết hơn lúc ở bệnh viện. Tôi nghĩ cô ấy sắp điên rồi. Chúng tôi gọi cấp cứu. Khi bác sĩ đến khó khăn lắm họ thuyết phục được cô ấy buông cô ra để họ tiến hành cấp cứu. Cô Silvester rõ là rất sợ mất cô.
Tôi lơ đãng nghe anh nói và tưởng tượng cái cảnh hoảng loạn của Selene khi cứu tôi mà lòng cười thầm. Lúc tôi cần cô cứu thì cô chỉ ngồi đó trơ mắt nhìn còn lúc tôi không cần cô cứu thì cô ra sức cứu lấy tôi. Lại còn tiếp tục khóc lóc nữa? Cô thật khó hiểu đấy, Selene. Cô cứu tôi vì cô không muốn tôi chết để tôi tiếp tục làm đồ chơi cho cô sao?

Ivan bỗng hạ giọng thì thầm với tôi như sợ bị nghe lén:
– Tôi sẽ thuyết phục bác sĩ nói với cô Silvester là tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô vẫn rất yếu, chưa thể xuất viện trong một tháng. Rose! Cô nghĩ sao với đề nghị ở lại đây với một khoản tiền đủ cho cô quay về?
Tôi mở to mắt nhìn anh. Anh đang giải thoát cho tôi ư?
– Rose, cô Silvester chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho cô. Tôi sẽ nói với cô Silvester là chúng ta buộc phải lên đường, hiện giờ đang rất nguy hiểm. Ở lại thêm giây nào là nguy hiểm thêm giây đó. Để Rose ở lại đi. Cho cô bé ít tiền rồi kệ nó…
Tôi vẫn im lặng.
– …Nếu cô ấy cương quyết ở lại thì đàn em của cô ấy sẽ bất mãn và tỏ ra chống lệnh. Cô ấy sẽ buộc phải nghe…
– Sao anh muốn giúp tôi? – Tôi ngắt lời anh.
– Tôi không thể nói được, Rose.
– Không phải là anh yêu tôi đó chứ? – Câu hỏi mang tính bỡn cợt hơn là nghiêm túc. Nhưng Ivan trả lời không chút đùa cợt nào:

– Tôi yêu Selene.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Ivan gọi thẳng tên của cô. Tôi bắt đầu hiểu một phần ý định giúp tôi trốn thoát của Ivan. Nhưng xui cho anh, đã quá trễ. Gía như anh đề nghị nó ngay từ đầu thì tôi đã không ngần ngại đồng ý. Bây giờ đã khác rồi, Ivan, và tôi cũng khác nữa. Tôi đã có ý định khác, táo bạo và liều lĩnh đến không ngờ.
Tôi phải tiếp tục ở bên Selene.
Tôi không thể để kẻ khiến mình ra nông nỗi này vẫn nhởn nhơ ngoài đó mà tôi thì vật vã với vết thương không bao giờ lành.
Bằng mọi cách, tôi bắt cô phải trả giá, Selene Silvester.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.