Bạn đang đọc Người Tình Mafia: Chương 9
Một hôm tôi đi xuống nhà dưới để tìm Sel. Mấy con mèo con chỉ được giữ lại vài tuần rồi bị thả ra ngoài đường hết. Tôi chỉ được giữ lại con mẹ. Selene đã ra lệnh như vậy, tôi cũng không dám cãi. Từ lúc chứng kiến Selene nổ súng tôi tuyệt đối không dám cãi cô nửa lời và nuốt sự chống đối của mình vào trong. Tôi sợ cô ấy sẽ bắn tôi như cô ấy đã làm với mèo con mới sinh của Sel. Muốn quay về tìm gia đình mình thì trước hết tôi phải sống.
Có tiếng nói oang oang của một người đàn ông từ trong phòng khách, không phải tiếng Anh, có lẽ là tiếng Ý. Sau đó là giọng của Selene cũng bằng thứ tiếng đó. Tôi nghe Ivan kể là Selene có thể nói được 5 thứ tiếng khác nhau khiến tôi choáng bởi tôi học có mỗi tiếng Pháp mà vẫn không xong chứ đừng nói là… Tôi đoán người đang nói tiếng Ý đó hẳn là đối tác của Selene nhưng sự tò mò không đủ kéo tôi tiến lại gần phòng khách xem đó là ai. Tôi định bỏ cuộc tìm kiếm Sel và đi lên phòng thì có ai đó kéo giật tay tôi lại. Đoan chắc là Selene vì chỉ có cô mới làm thế với tôi, tôi cáu bẳn quay lại hét:
– Selene! Bỏ tôi ra!
Tôi khựng lại vài giây khi nhận ra người đang nắm lấy cánh tay mình là một kẻ lạ hoắc. Ông ta khoảng ngoài 50, to lớn và đáng sợ. Tôi cảm thấy bất an và ngay lập tức cố hết sức thoát khỏi tay ông ta nhưng không được. Ông ta lôi tôi đến phòng khách, nơi Selene đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên cái ghế bành với khoảng 5 tên đàn em của cô và 3 tên lạ mặt khác đang đứng xung quanh. Bằng một chất giọng lơ lớ tiếng Anh, ông ta vừa cười khùng khục vừa nói:
– Cô Silvester, ngoài ma túy và vũ khí ra, cô cũng đang sở hữu một món hàng rất có giá trị đấy. Tin đồn đó là thật sao, cô Silvester? Họ đồn rằng cô rất thích “bao” những cô gái đẹp, làm tình với họ dù rằng cô hoàn toàn là “thẳng”?
Tôi ngạc nhiên nhìn Selene, cô cũng là “thẳng” như tôi sao? Cái quái gì vậy? Tôi chưa bao giờ hỏi thẳng Selene cô có phải là les không bởi những hành động quấy rối tôi đã giúp tôi mặc định ngầm rằng cô là les. Tôi “thẳng” và cô cũng “thẳng”. Thế tại sao cô lại lôi tôi và cả bản thân cô vào mối quan hệ đồng tính gớm ghiếc này? Một mốt trò chơi mới trong thế giới Mafia của cô sao? Ông ta bước đến Selene, không quên lôi tôi đi cùng. Tôi thề là nếu có một khẩu Colt trong tay tôi lúc này tôi sẽ bắn nát sọ họ, cả hai người!
– Con bé đã thành niên chưa, cô Silvester? Trông nó chỉ đến 15 là cùng.
Thật ra lúc đó tôi đã 17 và sắp 18 nhưng nói điều đó ra chả để làm gì.
Bất ngờ, ông ta đè tôi xuống sàn nhà. Tôi vùng vẫy cố thoát ra nhưng không thể. Tôi không thể chống cự được với một phụ nữ như Selene chứ đừng nói là với một gã đàn ông khỏe mạnh như ông ta. Tôi gào thét cầu cứu.
– Cô Silvester cho tôi “thưởng thức” cô bé một chút nhé. Nó đẹp vãi! – Ông ta ghì chặt tôi hơn, cố gắng cởi quần áo tôi ra.
Khó chịu vì sự chống cự của tôi khiến việc thoát y trở nên khó khăn, ông ta giáng vào tôi một cái tát thật mạnh tới mức tôi cảm thấy mồm mình có vị tanh. Ông ta gầm lên:
– Câm! Mày chỉ là đĩ, có tư cách gì để từ chối tao?
Câu nói của ông ta thật sự còn đau hơn cả cái tát. Nhưng nó không sai, gần giống với những gì Robert chửi tôi ngày trước. Ngay từ lúc bị Selene bắt đi, tôi đã là nô lệ rồi, chỉ là tận trong sâu thẳm tôi không chấp nhận và vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ tự giải phóng chính mình. Nhưng giờ có lẽ đã đến lúc tôi phải chấp nhận và đầu hàng. Tôi bắt đầu thôi phản kháng.
Ông ta hôn tôi. Mùi hôi hám từ miệng ông ta khiến tôi muốn chết ngộp dù lưỡi ông ta vẫn chưa chạm môi tôi. “Cô Silvester” ấy vẫn thàn nhiên ngồi nhìn ông ta chiếm đoạt tôi như đang xem một bộ phim. Tôi hoảng hồn khi ông ta nude sạch phần dưới và chuẩn bị cho “cậu nhỏ” vào trong tôi. “Nó” xù xì và gớm ghiếc như chính ông ta vậy.
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Ông ta tuôn cái thứ dịch kinh tởm đó vào người tôi và rên ư ử như lợn còn tôi thì nằm đó bất lực và khóc. Đó không phải là lần đầu tiên tôi quan hệ nhưng là lần đầu tiên tôi quan hệ với đàn ông. Khi Selene cưỡng hiếp tôi tôi còn cảm thấy cô còn có chút gì tôn trọng, yêu chiều tôi và quan tâm đến cảm giác của tôi dù đôi lúc cô vẫn làm tôi đau. Nhưng cái gã này…Ông ta hì hục thỏa mãn chính mình bất chấp tôi đang đau đớn thế nào. Ông ta coi tôi là thứ đồ chơi thực sự chứ không phải là con người. Tôi đã mong rằng Selene hãy làm gì đó để lôi gã ra khỏi tôi và thất vọng khi thấy cô chỉ ngồi yên nhìn và chẳng có biểu hiện nào. Trong một khoảnh khắc tôi chợt hiểu: ông ta nói đúng, tôi suy cho cùng chỉ là “gái”, chỉ là nô lệ, tôi không có quyền được cứu cũng như không có tư cách gì để từ chối ông ta.
Thỏa mãn, ông ta đứng dậy, mặc quần vào và thả xuống cho tôi một tờ 100$:
– Tiền boa cho em…-Ông ta nói-…và này, cầm lấy, uống đi!- và đưa cho tôi một viên thuốc. Nhìn thoáng qua tôi cũng biết nó là thuốc gì. Tôi giật lấy nó từ tay ông ta và không cần nước, tôi nuốt chửng nó vào. Không thể để một sinh linh tồn tại trong người tôi nhất là khi nó mang dòng máu khốn nạn của hắn.
Tôi vẫn ngồi thất thần trên sàn nhà ngay cả khi ông ta đã rời khỏi, quần áo rách nát, mặt đẫm nước mắt. Những người còn lại trong phòng cũng rút lui, chỉ còn tôi và cô. Tôi nhìn cô và lần đầu tiên, cô né ánh nhìn của tôi. Sao thế, Selene? Cảm thấy tội lỗi à?
Tôi gượng đứng dậy, lết tới chỗ cô và đổ sụp xuống người cô. Tôi vuốt ve gò má cô, bằng một chất giọng theo tôi là gợi tình nhất, tôi hỏi cô:
– Còn muốn em không?
Selene cầm lấy bàn tay tôi đang chu du trên người cô, hôn lên nó rất nhẹ nhàng. Tôi liền vung bàn tay đó tát cô. Lần đầu tiên tôi dám đánh cô. Nhưng Selene chỉ ôm tôi chặt hơn. Tôi muốn đẩy cô ra nhưng tôi kiệt sức rồi. Nước mắt tôi lại tiếp tục rơi. Tôi thiếp đi trong vòng tay cô, đau đớn và hoảng loạn.
Sáng hôm sau tôi thấy mình nằm trong phòng. Quần áo đã đươc thay mới. Người tôi cũng vừa được tắm, mùi hôi của ông ta được thay bằng mùi nước hoa mà Selene vẫn dùng. Cái mùi đó khiến tôi thoải mái. Tôi rất thích loại nước hoa này dù rất ghét chủ của nó. Tôi nằm cả ngày trên giường, mệt mỏi và khó thở. Tôi đã bị sốt, sốt rất cao. Tôi quấn chăn và nằm co ro trên giường. Cơn sốt dễ dàng lôi tôi vào những cơn mộng mị, chỉ toàn là ác mộng. Có lúc tôi thấy lại cảnh hôm qua, thấy mình đang nằm dưới thân của gã đàn ông đáng tởm đó… Tôi la hét thất thanh.
Tôi bỗng nghe loáng thoáng tiếng ai đó gọi tôi.
– Rose, Rose! Em sao vậy?- Selene? Là thật hay chỉ là ảo giác của mê sảng? – Chết tiệt! Ivan gọi bác sĩ mau!
Sau đó thì tôi chẳng biết gì cả. Trước khi mất đi ý thức, tôi cầu Chúa mang tôi đi, xin Người hãy chấm dứt nỗi đau đớn này.