Bạn đang đọc Người tình kỳ ảo – Chương 9-P1
“Mày là đồ…” – Julian tuôn ra một tràng những câu chửi thề và nguyền rủa mà một thủy thủ nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
Grace trợn tròn mắt. Cô không biết điều gì khiến cô kinh ngạc hơn, việc Julian tấn công tay đua mô tô không quen biết kia hay thứ ngôn ngữ anh dùng.
Trong khi anh đánh tay đua mô tô kia túi bụi, anh ta cũng đánh trả, nhưng kỹ năng ra đòn của anh ta còn lâu mới theo kịp Julian.
Quên mất Selena ở đằng sau, Grace chạy lại chỗ họ, tim cô đập thình thịch cố gắng nghĩ xem mình phải làm gì. Cô không thể xen vào giữa hai người đàn ông này được. Không thể liều mạng mà chen vào trong khi họ đang cố giết chết nhau thế kia.
“Julian, đừng đánh nữa, đừng làm anh ấy đau!” – Người phụ nữ trong nhóm đua mô tô kêu lên.
Grace lạnh cứng người trước những lời cô ta vừa nói.
Sao cô ta lại biết tên của Julian?
Người phụ nữ đó chạy quanh như muốn giúp tay đua mô tô kia đánh lại Julian. “Anh yêu, cẩn thận, anh ta chuẩn bị… Ối, chắc phải đau lắm!” Người phụ nữ co người lại đầy vẻ thương xót khi Julian đấm vào mũi anh chàng kia. “Julian, dừng lại ngay, đừng đánh anh ấy nữa! Anh sắp làm ũi anh ấy sưng vù lên bây giờ. Anh yêu, tránh đi!”
Anh chàng kia không kịp tránh và đã bị Julian ột cú đấm trời giáng vào cằm khiến anh ta bị bật người ra sau.
Đầu óc hoàn toàn mụ mẫm, Grace hết nhìn người phụ nữ lại nhìn sang Julian.
Làm sao họ lại có thể biết nhau được nhỉ?
“Eros, anh yêu. Không!” – Người phụ nữ đó lại hét lên, hai tay cô ta vẫy quanh mặt trông như một con chim chuẩn bị bay.
Selena đến đứng cạnh Grace.
“Đó có phải là Eros mà Julian muốn gọi không?” – Grace hỏi.
Selena nhún vai. “Cũng có thể, nhưng tớ chưa bao giờ tưởng tuợng ra Cupid dưới dạng một tay đua mô tô.”
“Priapus đâu?” – Julian hỏi tay vẫn túm chặt Eros và đẩy anh ta tiến về phía hàng rào gỗ ngay trên mặt nước.
“Tôi không biết.” – Eros trả lời trong khi vẫn cố vùng vẫy để nới lỏng hai bàn tay Julian đang túm chặt chiếc áo sơ mi đen của anh ta.
“Anh không dám nói dối tôi, đúng không?” – Julian gầm gừ.
“Tôi không biết!”
Julian xiết chặt thêm cổ áo Eros khi nỗi đau đớn và tức giận dồn lại từ hai nghìn năm tràn về trong anh. Tay anh run lên trong khi vẫn nắm chặt cổ áo Eros. Nhưng trên cả mong muốn giết chóc là những câu hỏi bấy lâu day dứt đang gào thét trong anh.
Vì sao từ trước tới giờ không một ai đáp lại lời cầu xin của anh?
Vì sao Eros lại phản bội anh?
Và sao họ có thể làm điều này với anh rồi cứ thế bỏ đi, để mặc anh chịu đựng một mình?
“Hắn ở đâu?” – Julian hỏi lại.
“Đang ăn, ợ hay làm cái quái gì đó, tôi làm sao biết được. Tôi không bao giờ gặp anh ta cả.”
Julian kéo Eros khỏi cái hàng rào. Tất cả sự cuồng nộ của địa ngục như hiện cả ở trên mặt anh khi anh thả anh ta ra.
“Tôi phải tìm hắn cho được.” – Julian nói qua hàm răng nghiến chặt. “Ngay bây giờ.”
Hàm dưới của Eros giật giật khi anh ta lấy tay phủi vạt trước chiếc áo sơ mi cho thẳng. “À, việc tôi vẩy phân ra khỏi người sẽ không làm anh ta chú ý đâu.”
“Thế thì có lẽ việc anh bị giết chết sẽ khiến anh ta chú ý.” Julian lại tiến lại chỗ anh ta.
Bỗng nhiên những tay đua xe còn lại tiến về phía Julian.
Khi những người đàn ông đó đến gần, Eros vừa tránh cú đấm của Julian vừa vẫy tay ra hiệu cho đám bạn dừng lại.
“Thôi, để mặc cậu ta đi các cậu.” – Eros nói tay túm lấy một tay đua đứng gần anh ta nhất và đẩy anh kia lùi lại. “Các cậu sẽ không muốn đánh nhau với cậu ta đâu. Tin tôi đi. Cậu ta có thể moi tim các cậu ra và nhét vào mồm các cậu trước khi các cậu kịp ngã vật xuống đất mà chết.”
Julian liếc nhìn đám đua xe mô tô với ánh mắt đầy hăm dọa bất cứ kẻ nào dám tiến lại gần anh. Ánh mắt lạnh lẽo, chết người khiến Grace khiếp sợ và cô hoàn toàn không nghi ngờ gì về những lời Eros vừa nói.
“Anh làm sao thế, điên à?” – Tay đua cao nhất trong hội hỏi khi ném ánh mắt nghi hoặc về phía Julian. “Tôi trông anh ta không có vẻ ghê gớm đến thế đâu.”
Eros quệt máu ở khóe miệng và nhếch mép cười khi nhìn thấy máu dính trên ngón tay cái. “Này, cứ tin lời tôi đi. Người đàn ông này có nắm đấm nặng như búa tạ và có khả năng ra đòn nhanh trước khi cậu kịp né đấy.”
Mặc dù đang mặc trên người một chiếc quần bằng da đen và chiếc áo sơ mi rách, nhưng Eros trông vẫn đẹp trai một cách khó tin và không có vẻ mặt nhàu nhĩ như đám bạn đồng hành. Khuôn mặt trẻ trung của anh ta trông hẳn sẽ rất đẹp nếu như không có chòm râu mọc quanh ba ngày chưa cạo và mái tóc cắt cua kiểu nhà binh.
“Mà hơn nữa, đây chỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ trong gia đình thôi mà.” – Eros nói mắt ánh lên một tia rất lạ. Anh ta khoác tay hội đua xe và cười lớn. “Cậu em trai tôi là một đứa rất cục tính.”
Grace đưa mắt nhìn Selena đầy kinh ngạc và nghi ngờ.
“Cậu nghe thấy gì không?” – Cô hỏi Selena. “Rõ ràng anh ta không thể là anh trai của Julian được, đúng không?”
“Làm sao tớ biết được?”
Julian nói gì đó với Eros bằng tiếng Hy Lạp cổ. Selena trợn mắt lên còn nụ cười trên môi Eros thì lập tức biến mất.
“Nếu cậu không phải em trai tôi, tôi sẽ giết chết cậu.”
Ánh mắt của Julian đầy giận dữ. “Còn nếu anh không phải anh trai tôi thì anh cũng đã chết rồi.”
Thay vì nổi giận, Eros lại cười lớn.
“Anh còn cười à?” – Người phụ nữ đi cùng mắng Eros. “Anh thừa biết anh ta là một trong số ít người có khả năng thực hiện được đe dọa đó.”
Eros gật đầu, đoạn quay lại nói với bốn tay đua xe kia. “Các cậu cứ đi tiếp đi, tôi sẽ đuổi theo sau.”
“Cậu chắc chứ?” – Tay cao nhất hỏi, đưa mắt nhìn Julian đầy lo ngại. “Nếu cậu cần thì bọn mình sẽ chờ.”
“À, không sao đâu.” – Eros vừa nói vừa phẩy tay. “Còn nhớ tôi nói với các cậu là tôi cần gặp một người ở đây không? Cậu em tôi chỉ vừa bực mình với tôi thôi, rồi cậu ấy sẽ bình tĩnh lại ngay thôi.”
Grace lùi lại khi đám người đua xe đi ngang qua cô. Tất cả bọn họ, trừ người phụ nữ mê hồn kia. Cô ta đứng khoanh tay làm đầy thêm bộ ngực trời phú, mắt nhìn hai người đàn ông một cách lo lắng.
Đối với cô, Selena và người phụ nữ kia, rõ ràng là Eros đang đi một vòng tròn xung quanh Julian nhìn anh từ đầu xuống chân.
“Anh nhập bọn với người phàm trần à?” – Julian nhếch mép cười khinh bỉ hỏi Eros. “Quỷ thần ơi, Cupid, trong suốt thời gian tôi đi vắng, địa ngục bị đóng băng lại rồi à?”
Eros không thèm để ý đến những lời lẽ giận dữ của anh. “Chết tiệt,” – anh ta nói giọng đầy nghi hoặc – “cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào cả. Tôi cứ tưởng cậu là người phàm trần.”
“Lẽ ra tôi phải như vậy, đồ…” – Julian tiếp tục một tràng những lời nguyền rủa.
Mắt Eros lóe lên. “Với một cái mồm như thế, đáng lẽ ra cậu nên đi cùng Ares [10] mới phải. Chết tiệt, cậu em bé bỏng, tôi cho rằng cậu không hiểu hết ý nghĩa của tất cả điều đó.”
Julian lại túm áo ông anh trai. Trước khi anh kịp có thêm bất kỳ hành động gì, người phụ nữ vung tay ra và giơ tay lên.
Julian bỗng đông cứng lại như tượng. Qua nét mặt anh, Grace hiểu rằng anh không bằng lòng.
“Thả tôi ra, Psyche [11] .” – Julian gầm gừ.
Grace há hốc miệng.
Psyche ư? Có thật thế không?
“Với điều kiện anh hứa là sẽ không được đánh anh ấy nữa.” – Psyche nói – “Tôi biết là hai anh chẳng ưa gì nhau, nhưng tôi muốn gương mặt anh ấy được lành lặn và tôi sẽ không cho phép anh được làm tổn hại đến nó thêm nữa.”
“Thả… tôi… ra.” – Julian lại nói dằn từng tiếng.
“Thôi, Psyche, em nên làm theo lời cậu ta đi.” – Eros nói. “Bây giờ cậu ta còn đang nhẹ nhàng với em, nhưng cậu ta có thể dễ dàng phá vỡ phép thuật của em hơn cả anh đấy, nhờ có mẹ. Và nếu cậu ta làm vậy, em sẽ bị đau đấy.”
Psyche hạ tay xuống.
Julian thả người anh ra. “Tôi thấy anh chả có gì thú vị cả, Cupid ạ. Tôi cũng thấy những chuyện này chả có gì đáng buồn cười. Còn bây giờ nói đi, Priapus đâu?”
“Thề có địa ngục, tôi không biết. Lần cuối cùng tôi nghe nhắc đến anh ta thì anh ấy đang sống đâu đó ở miền Nam nước Pháp.”
Đầu Grace ù đi trước những kiến thức vừa thu nhận được. Cô hết nhìn Cupid lại nhìn Psyche. Chuyện này có thật không vậy? Cupid và Psyche tồn tại thật sao?
Và họ thực sự có quan hệ với Julian sao? Chuyện này có thể xảy ra không?
Và một lần nữa, cô lại đưa ra giả định rằng hai cô đang say rượu và cố gọi một nô lệ tình yêu Hy Lạp bước ra khỏi một cuốn sách cổ.
Cô bắt gặp ánh mắt đầy háo hức và phấn khích của Selena.
“Priapus là ai?” – Grace hỏi Selena.
“Là một vị thần cai quản việc sinh sản của muôn loài, vị thần này được mô tả là một người luôn có cái đó dựng đứng.” – Cô thì thầm.
“Vì sao Julian lại cần đến ông ta?”
Selena nhún vai. “Có thể ông ta chính là người đã nguyền rủa Julian? Nhưng ở đây có một chuyện khá thú vị. Priapus là anh em với Eros, nên nếu Julian có quan hệ họ hàng với một trong hai người, tất có quan hệ với người còn lại.”
Bị chính người anh em của mình nguyền rủa phải chịu kiếp nô lệ vĩnh viễn ư? Chỉ nghĩ đến đấy thôi cũng đủ khiến Grace phát ốm.
“Gọi hắn lên.” – Julian lạnh lùng nói với Eros.
“Cậu gọi đi. Anh ta p.o.d tôi rồi.”
“P.o.d?”
Cupid trả lời bằng tiếng Hy Lạp cổ.
Tất cả những chuyện này khiến Grace chóng hết cả mặt, cô quyết định cắt ngang họ để hỏi.
“Xin lỗi, chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?” – Cô hỏi Julian. “Vì sao anh đánh anh ta?”
Julian nhìn cô một cách kỳ quặc. “Bởi vì nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thú vị”.
“Được lắm.” – Cupid chậm rãi nói với Julian, không hề nhìn về phía Grace. “Cậu không gặp tôi trong vòng bao lâu rồi nhỉ, khoảng hai nghìn năm đúng không? Thế mà thay vì một cái ôm hôn nồng nhiệt tình anh em, cậu lại đánh tôi bê xê lết thế này.”
Cupid quay sang Psyche cười khẩy. “Còn mẹ thì cứ băn khoăn không hiểu vì sao anh lại không gần gũi với các anh em của mình.”
“Tôi không có tâm trạng nào để nghe những lời nói mỉa mai của anh, Cupid.” – Julian nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Cupid khịt mũi. “Cậu có thôi gọi tôi bằng cái tên kinh khủng đó đi không? Tôi không bao giờ có thể chịu đựng được cái tên đấy, tôi không thể tin được là cậu lại dùng tên đó gọi tôi khi mà cậu căm ghét La Mã như vậy.”
Julian mỉm cười lạnh lùng. “Tôi gọi anh bằng tên đó vì tôi biết anh dị ứng với nó đến mức nào, Cupid ạ.”
Cupid nghiến răng và Grace có thể thấy rằng anh ta đang cố gắng kiểm chế để không đấm thẳng vào Julian. “Nói cho tôi biết đi, có phải cậu gọi tôi lên đây chỉ để nói những chuyện vớ vẩn này không? Có còn lý do nào chính đáng hơn để gọi tôi lên đây không?”
“Thành thật mà nói thì tôi không nghĩ anh lại thèm hiện lên sau khi anh đã phớt lờ hơn ba nghìn lần tôi gọi anh trước đây.”
“Đấy là vì tôi biết rằng thế nào cậu cũng sẽ đánh tôi.” Cupid chỉ tay vào bên má đang sưng lên. “Mà thực tế là thế này đây.”
“Thế sao bây giờ anh lại hiện lên?” – Julian hỏi.
“Thành thật mà nói,” – anh ta trả lời dùng đúng từ của Julian – “tôi cứ nghĩ là cậu đã chết rồi và có lẽ một kẻ phàm trần nào đó tình cờ có giọng nói giống cậu”.
Grace thấy Julian không còn một biểu hiện tình cảm nào nữa. Dường như những lời nói đau đớn của Cupid đã giết chết thứ gì đó trong anh.
Những lời nói vừa rồi hình như cũng khiến Cupid dịu đi.
“Nghe này,” – anh ta nói với Julian – “tôi biết cậu đổ lỗi cho tôi, nhưng những gì xảy ra với Penelope không phải lỗi của tôi. Tôi làm sao biết được Priapus sẽ làm gì khi anh ta phát hiện ra chuyện đó.”
Julian nhăn mặt như thể Cupid vừa đánh anh. Sự đau đớn, dày vò tột độ toát lên từ ánh mắt và nét mặt anh. Grace không biết Penelope là ai, nhưng rõ ràng cô ấy khá có ý nghĩa đối với anh.
“Vậy sao?” – Julian hỏi, giọng khàn đi.
“Tôi xin thề đấy, cậu em nhỏ ạ!” – Cupid khẽ nói. Anh ta đưa mắt nhìn Psyche rồi lại nhìn sang Julian. “Tôi không bao giờ chủ ý khiến cô ấy đau khổ, và cũng không bao giờ muốn phản bội lại cậu.”
“Thôi được.” – Julian nhếch mép. “Anh muốn tôi tin vào điều đó chứ gì? Tôi biết anh quá rõ mà, Cupid. Anh vui sướng khi phá hoại cuộc sống của những người phàm trần.”
“Nhưng anh ấy không làm điều đó với anh , Julian!” – Psyche nói giọng van nài. “Nếu anh không tin anh ấy, thì xin hãy tin tôi. Không ai muốn Penelope phải chết như vậy cả. Cho đến giờ mẹ anh vẫn còn khóc thương cho cái chết của họ.”
Ánh mắt Julian đanh lại. “Làm sao cô có thể đứng đây mà nói về bà ấy? Aphrodite quá ghen tức với cô đến nỗi đầu tiên còn định gả cô ột gã đàn ông ghê tởm, rồi sau đó giết chết cô để cô không thể lấy được Cupid. Đối với Nữ thần Tình yêu, bà ấy không nghĩ đến ai ngoài bản thân bà ấy đâu.”
Psyche đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
“Cậu đừng có nói về mẹ như vậy.” – Cupid gắt lên. “Bà là Mẹ của chúng ta và đáng được chúng ta tôn trọng.”
Sự giận dữ hiện lên trên gương mặt Julian có thể khiến quỷ thần khiếp sợ và Cupid cũng phải co người lại. “Anh lại còn dám bênh vực bà ấy với tôi sao.”
Đến lúc đó Cupid mới nhận ra sự có mặt của Grace và Selena. Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên như thể họ vừa mới mọc lên vậy. “Họ là ai vậy?”
“Những người bạn.” – Julian nói khiến Grace ngạc nhiên.
Khuôn mặt Cupid trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt. “Cậu không hề có bạn.”
Julian không đáp lại, nhưng nét mặt căng thẳng của anh khiến cô xúc động.
Dường như không hề để ý đến tác động của những lời nói cay độc vừa rồi của mình với Julian, Cupid bước tới đứng cạnh Psyche. “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết vì sao việc gọi Priapus lên lại quan trọng với cậu đến vậy.”
Hàm Julian giật giật. “Bởi vì Priapus đã nguyền rủa tôi phải chịu kiếp nô lệ vĩnh viễn và tôi không thể thoát ra được. Tôi muốn anh ta hiện lên đủ lâu để nhổ bật mấy thứ trên người anh không cho chúng mọc lại nữa.”
Mặt Cupid trắng bệch ra. “Cậu có thể làm vậy với mấy viên bi của hắn. Mẹ sẽ giết hắn nếu mẹ biết chuyện này.”
“Có thật anh muốn tôi tin rằng hắn ta làm việc này với tôi mà mẹ không hề biết không? Tôi không ngu đến vậy đâu, Eros. Người phụ nữ đó không hề quan tâm đến những gì xảy ra với tôi sao.”
Cupid lắc đầu. “Đừng có bắt đầu cái giọng ấy nữa. Khi tôi mang quà của mẹ đến cho cậu, cậu chả bảo tôi nhét ngay những thứ đó vào hậu môn tôi đi còn gì. Còn nhớ không?”
“Tôi tự hỏi vì sao?” – Julian hỏi giọng mỉa mai. “Dớt [12] đuổi tôi ra khỏi Olympus chỉ vài giờ sau khi tôi được sinh ra và Aphrodite cũng chẳng buồn nói lại một lời. Nếu có bất kỳ ai trong số các vị đến gần tôi thì chỉ là để giáng xuống đầu tôi một hình thức tra tấn nào đó.”
Julian đưa mắt nhìn Cupid với ánh mắt chết chóc. “Một con chó trở nên hung dữ chỉ vì trước đó các người đã đá nó quá nhiều lần.”
“Thôi được rồi, lẽ ra một vài người trong chúng ta phải đối xử với cậu tử tế hơn, nhưng mà…”
“Chẳng nhưng mà gì cả, Cupid ạ. Không ai trong số các người cho tôi được cái chết tiệt gì cả. Đặc biệt là bà ta .”
“Không đúng. Mẹ chưa bao giờ làm gì để khiến cậu phải quay lưng lại với mẹ như vậy. Cậu là con cưng của bà.”
Julian cười khẩy. “Đó chính là lý do tại sao tôi lại bị giam giữ trong một cuốn sách trong suốt hơn hai nghìn năm qua đúng không?”
Grace cảm thấy đau đớn cho số phận của anh. Làm sao Cupid có thể đứng đó, nghe toàn bộ câu chuyện mà không dùng sức mạnh của mình để cứu em trai khỏi số phận còn đau khổ hơn cả cái chết này?
Chả trách Julian nguyền rủa họ.
Bất thình lình, Julian chộp lấy con dao từ thắt lưng của Cupid và cứa vào cổ tay mình.
Grace há hốc mồm khiếp sợ, nhưng trước khi cô kịp tắt tiếng kêu kinh ngạc thì vết thương của Julian đã lành lại mà không mất một giọt máu.
Cupid trợn tròn mắt. “Khốn kiếp.” – Anh ta thở hắt ra. “Đây là một con dao của Hephaestus, Thần Thợ rèn.”
“Tôi biết.” – Julian trả lại con dao cho Cupid. “Ngay cả anh cũng có thể chết dưới con dao này, nhưng tôi thì không thể. Tôi đã bị Priapus nguyên rủa hoàn toàn.”
Grace nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt Cupid khi anh ta nhận ra sự nghiêm trọng trong những lời Julian vừa nói. “Tôi biết anh ấy ghét cậu, nhưng tôi không bao giờ nghĩ anh ta lại xuống tay đến mức này. Ôi, không hiểu anh ta nghĩ gì nữa?”
“Tôi không quan tâm anh ta nghĩ gì. Tôi chỉ muốn được giải thoát.”
Cupid gật đầu. Đây là lần đầu tiên cô thấy gương mặt Cupid lộ vẻ cảm thông và quan tâm. “Thôi được, em trai bé nhỏ. Làm những việc cần làm trước đã. Bây giờ cứ ở đây, để tôi đi tìm mẹ xem mẹ sẽ nói gì.”
“Nếu bà ấy yêu tôi như anh nói, sao không gọi bà ấy lên đây để tôi nói chuyện trực tiếp với bà?”
Cupid nhìn chằm chằm vào Julian. “Bởi vì lần cuối cùng mà tôi nhắc đến tên cậu trước mặt bà, bà đã khóc mất một thế kỷ. Cậu thực sự đã khiến bà rất buồn.”
Mặc dù vẻ mặt Julian trông cứng rắn và lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm Grace nghĩ rằng chắc hản anh cũng đau đớn không kém gì mẹ mình.
Nếu không nói là còn đau đớn hơn.
“Tôi sẽ nói chuyện với mẹ và trở lại ngay.” – Cupid nói, một tay choàng qua người Psyche. “Được không?”
Julian đưa tay chụp lấy chiếc dây chuyền trên cổ Cupid. Anh giật mạnh làm đứt chiếc dây chuyền.
“Này!” – Cupid hét lên – “Cẩn thận đấy.”
Julian tóm gọn cái dây chuyền trong lòng bàn tay và để thò chiếc cung lủng lẳng ra ngoài. “Làm cách này, tôi biết anh sẽ phải quay lại.”
Cupid trông vô cùng tức giận, đưa tay lên vuốt cổ. “Giữ nó cẩn thận đấy. Cái cung đó rơi vào tay kẻ xấu là vô cùng nguy hiểm đấy.”
“Đừng lo. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cú đớp của nó.”
Hai anh em họ đưa mắt gườm gườm nhìn nhau.
“Gặp lại sau.” – Cupid vỗ tay, rồi cả anh ta và Psyche cùng biến mất trong một làn khói màu vàng.
Grace bước lùi lại một bước, đầu óc cô quay cuồng. Cô không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe và thấy được.
“Chắc chắn là mình đang mơ.” – Cô thì thầm. “Hoặc là thế hoặc là do mình xem quá nhiều tập phim Xena [13] rồi.”
Grace đứng yên, cố gắng lý giải tất cả những gì mà cô vừa nghe nhìn và nghe thấy. “Tất cả những chuyện này không thể nào có thật được. Chắc là một loại ảo giác thôi.”
Julian thở dài mệt mỏi. “Ước gì tôi cũng có thể tin là như vậy.”
“Chúa ơi, đó là Cupid!” – Selena thốt lên đầy phấn khích. “Cupid. Bằng xương bằng thịt. Thiên sứ nhỏ dễ thương ban phát những trái tim.”
“Cupid là gì cũng được trừ dễ thương. Còn về việc ban phát trái tim thì có lẽ anh ta thiên về xé nát trái tim người ta hơn đấy.” – Julian nói kháy.
“Nhưng anh ta có thể khiến người ta yêu nhau.”
“Không đâu.” – anh nói, tay nắm chặt chiếc dây chuyền của Cupid – “Cái anh ta mang lại chỉ là sự ảo tưởng. Không có sức mạnh nào từ trên cao có thể khiến một người yêu một người khác. Tình yêu bắt nguồn từ trái tim.” Có cái gì đó ám ảnh trong giọng nói của anh.
Grace bắt gặp ánh mắt của anh. “Anh nói như thể anh biết vậy.”
“Tôi biết.”
Cô có thể cảm thấy nỗi đau của anh như thể đó là nỗi đau của chính cô vậy. Cô đưa tay ra khẽ chạm vào cánh tay anh. “Có phải đó là chuyện xảy ra với Penelope không?” – Cô khẽ hỏi.
Đôi mắt anh lộ rõ sự đau đớn, Julian đưa mắt nhìn đi chỗ khác. “Có chỗ nào để tôi có thể cắt tóc được không?” – Anh bất ngờ hỏi.
“Gì cơ?” – Grace hỏi lại, biết rõ anh đang cố tình đổi chủ đề để khỏi phải trả lời câu hỏi của cô. “Tại sao?”
“Tôi không muốn để lại cái gì nhắc tôi nhớ đến họ .” Sự đau buồn và căm ghét hiện rõ trên mặt anh.
Cô lưỡng lự một chút rồi gật đầu. “Trong khu vực mua sắm Brewery có một cửa hàng cắt tóc đấy.”
“Làm ơn đưa tôi đến đó.”
Grace làm theo yêu cầu của anh. Cô đưa anh và Selena quay lại Brewery vào cửa hàng cắt tóc.
Không ai nói một lời nào cho đến khi nhân viên cửa hàng hướng dẫn anh ngồi vào ghế.
“Anh có chắc là anh muốn cắt mái tóc này đi không?” – Cô gái hỏi trong khi tay luồn qua mái tóc dài, vàng óng của anh đầy ngưỡng mộ. “Mái tóc này rất đẹp. Phần lớn đàn ông để tóc dài trông như con cua ấy, nhưng thật sự nó lại rất hợp với anh, tóc anh rất khỏe và mềm mại! Tôi rất muốn hỏi anh dùng dầu gội gì để chăm sóc tóc vậy.”
Vẻ mặt Julian dửng dưng. “Cô cứ cắt đi.”
Cô gái bé nhỏ ngăm đen ngoái đầu lại hỏi Grace. “Chị biết đấy nếu tôi có mái tóc như thế này để luồn tay vào, rồi nghĩ tôi sẽ suy nghĩ một chút trước khi anh ấy quyết định cắt phăn nó đi.”
Grace mỉm cười một mình. Giá mà người phụ nữ này biết. “Đó là tóc của anh ấy mà.”
“Thôi được!” – Cô gái nói và thở dài đầy tiếc rẻ. Cô ta cắt cho anh ngắn đến vai.
“Ngắn nữa đi.” – Julian nói khi cô gái dừng lại.
Người thợ cắt tóc nhìn ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. “Anh chắc chứ?”
Anh gật đầu.
Grace ngồi lặng lẽ xem người thợ cắt tóc cắt ngắn mái tóc anh theo kiểu ôm lấy khuôn mặt, nó khiến cô nhớ đến tượng David của Michelangelo.
Nếu còn có thể đẹp trai hơn được nữa, thì trông anh rõ là còn đẹp trai hơn cả lúc trước.
“Thế này được chưa?” – Cô gái hỏi.
“Được rồi.” – Julian trả lời. “Cảm ơn cô.”