Bạn đang đọc Người tình kỳ ảo – Chương 18-P2
Ben cười lớn hơn. Ông ta liếc nhìn Selena. “Sao cô không đưa anh ấy đến dự buổi họp mặt sắp tới của chúng ta ở câu lạc bộ Socrates nhỉ? Tôi rất muốn mọi người được gặp anh ấy. Không phải lúc nào tôi cũng tìm được một người biết về lịch sử Hy Lạp cổ đại gần bằng tôi thế này đâu”. Nói đoạn ông ta quay sang Julian. “Rất hân hạnh”.
“Hẹn gặp lại sau nhé.” – Ben nói và vẫy Selena.
“Được.” – Selena nói với Julian khi Ben đã lẫn vào đám đông. “Anh, một người bạn của tôi, đã hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi. Anh đã gây ấn tượng với một trong những học giả hàng đầu về Hy Lạp cổ đại của đất nước này”.
Julian có vẻ không quan tâm lắm đến điều đó, nhưng Grace thì có. “Lanie này, cậu có nghĩ rằng Julian có thể trở thành một giảng viên đại học khi anh ấy phá vỡ được lời nguyền không? Mình đang nghĩ anh ấy sẽ…”.
“Đừng, Grace.” – Julina ngắt lời cô.
“Đừng cái gì? Sắp tới anh sẽ cần cái gì đó…”.
“Anh sẽ không ở lại đây”.
Ánh mắt anh lạnh lẽo vô cảm y như ánh mắt anh đêm đầu tiên khi cô triệu gọi anh. Nó như đâm thẳng vào tim cô.
“Ý anh là gì?” – Grace hỏi.
Anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác trả lời: “Athena đã nói bà ấy có thể đưa anh trở về nhà. Một khi lời nguyền được hóa giải, bà ấy sẽ đưa anh trở lại Macedon”.
Grace cảm thấy nghẹt thở. “Em hiểu rồi.” – Cô nói, mặc dù cô đang chết đi ở trong lòng. “Anh sẽ chỉ lợi dụng thân xác em, rồi sau đó bỏ đi”. Họng cô nghẹn đắng. “Ít nhất thì sau đó em cũng không cần phải nhờ Selena lái xe đưa về nhà”.
Julian rúm người lại như thể cô vừa tát thẳng vào mặt anh. “Thế em muốn gì ở anh hả Grace? Vì sao em muốn anh ở lại đây?”.
Cô không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào. Tất cả những gì cô biết là cô không muốn anh ra đi. Cô muốn anh ở lại.
Nhưng nếu anh không muốn thì cô cũng không ép.
“Anh biết không,” – cô nói và ý nghĩ anh sẽ rời bỏ cô khiến cô tức giận – “em không muốn anh ở lại đây. Thực ra, sao anh không qua nhà Selena ở vài ngày nhỉ?”. Rồi cô nhìn sang Selena. “Cậu không phiền chứ?”.
Selena há miệng ra rồi lại ngậm miệng lại như con cá đớp không khí.
Julian với tay nắm lấy cô. “Grace…”.
“Đừng chạm vào người em.” – Cô vừa nói vừa giằng tay khỏi tay anh. “Anh làm em nổi da gà”.
“Grace!” – Selena gắt lên. “Mình không thể tin cậu lại…”.
“Không sao đâu.” – Julian nói giọng trống rỗng, lạnh lùng. “Ít nhất thì cô ấy cũng không tát vào mặt tôi khi trút hơi thở cuối cùng”.
Cô đã khiến anh tổn thương. Grace có thể thấy điều đó trong mắt anh, nhưng chính anh cũng làm cô tổn thương. Thật kinh khủng.
“Gặp lại cậu sau.” – Cô nói với Selena rồi để mặc Julian đứng đó.
Selena thở dài nhìn Julian trong khi anh dõi theo bước chân Grace đang bỏ đi. Toàn thân anh bất động như đá và cô thấy hàm anh giật giật.
“Họ tấn công, họ ghi bàn. Một cú đánh xuyên thẳng qua tim nhằm trúng vào những dây thần kinh tự ái”.
Julian nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt giận dữ. “Nói cho tôi biết, bà đồng. Lẽ ra tôi phải nói thể nào?”.
Selena trộn bộ bài. “Tôi không biết.” – Cô nói vẻ đăm chiêu. “Tôi đoán là anh không bao giờ có thể phạm sai lầm nếu trung thực”.
Julian vuốt mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chiếc bàn của Selena. Anh không định làm Grace buồn.
Và anh sẽ không bao giờ có thể quên nét mặt cô khi cô quật thẳng những lời này vào mặt anh. “Đừng chạm vào người em. Anh khiến em nổi da gà” .
Nỗi buồn đè nặng trong tim khiến anh thấy nghẹt thở. Số phận lại một lần nữa trêu đùa anh.
Chắc hẳn hôm nay là một ngày buồn tẻ của họ trên đỉnh Olympus .
“Anh có muốn tôi bói cho anh một quẻ không?”. Câu hỏi của Selena lôi anh ra khỏi những suy nghĩ về quá khứ.
“Có chứ.” – Anh trả lời. “Vì sao lại không chứ?”. Cô ấy không thể nói với anh bất kỳ điều gì mà anh không biết.
“Câu hỏi của anh là gì?”.
“Tôi có bao giờ…” – Julian dừng lại không tiếp tục hỏi cô câu hỏi mà trước đây anh đã từng hỏi bà đồng ở Delphi nữa.
“Liệu tôi có thể giải được lời nguyền không?” – Anh lặng lẽ hỏi.
Selena xáo bộ bài, sau đó rút ra ba quân. Đôi mắt cô mở to.
Anh không cần cô phải đọc ý nghĩ của chúng. Anh có thể tự thấy được, một quân bài có ba thanh kiếm đâm vào một trái tim và một quân bài là một con quỷ đang lôi chiếc xích trói hai người.
“Được rồi,” – anh nói với Selena – “thực sự thì tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thoát khỏi nó”.
“Đó không phải là những gì các quân bài nói.” – Cô thì thầm. “Nhưng anh sẽ phải vượt qua muôn trùng chông gai đấy”.
Anh cười cay đắng. “Chông gai tôi có thể vượt qua được”. Chính nỗi đau trong tim mới là thứ sẽ giết chết anh.
Grace lau sạch nước mắt khi lái xe về đến nhà. Cô cắn chặt răng, bước ra khỏi xe và đóng sập cửa lại.
Quỷ tha ma bắt Julian đi. Anh ta đáng bị giam giữ trong cuốn sách đó vĩnh viễn. Cô không phải là một miếng thịt cho anh ta xơi lúc đói lòng.
Sao anh ta có thể…
Cô lóng ngóng tra chìa khóa vào cửa.
“Sao anh ấy lại không thể chứ?” – Cô thì thầm khi tìm thấy đúng chìa khóa và mở cửa ra.
Cơn giận nguôi dần trong cô. Cô tự nhận thấy mình thật vô lý. Việc Paul là một con lợn ích kỷ không phải do lỗi của Julian. Và việc cô như con chim sợ cành cong, sợ bị người ta lợi dụng cũng không phải lỗi của anh.
Cô đang đổ lỗi cho Julian vì những việc mà anh không hề liên quan và mặc dù…
Cô chỉ muốn có ai đó yêu mình. Ai đó muốn sống cùng với cô.
Cô hy vọng bằng cách giúp đỡ Julian, anh sẽ ở lại và…
Cô đóng cửa lại, lắc đầu. Cho dù cô có muốn thay đổi việc đó đến đâu, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc nó sẽ chiều theo ý cô. Cô đã nghe những điều Ben nói về cuộc đời Julian. Cả câu chuyện mà chính Julian kể cho lũ trẻ nghe về trận chiến đấu của anh.
Cô nhớ lại hình ảnh anh băng qua đường cứu đứa trẻ.
Julian được sinh ra và nuôi dưỡng để chỉ huy quân đội. Anh không thuộc về thế giới của cô.
Anh thuộc về thế giới của riêng anh.
Cô thật ích kỷ nếu cố tình giữ anh lại như một con vật cảnh được cô cứu sống.
Grace lê bước lên cầu thang, tim trĩu nặng, Cô sẽ chỉ cần phải giữ mình khỏi anh. Đó là tất cả những gì cô có thể làm. Bởi vì từ sâu thẳm trong tim mình, cô biết rằng cô càng tìm hiểm thêm về anh, cô sẽ càng quan tâm đến anh hơn. Và nếu Julian không hề có ý định ở lại, khi đó cô sẽ lại vô cùng đau khổ.
Đang lên nửa chừng cầu thang, cô nghe thấy tiếng ai gõ cửa trước. Trong giây lát, cô cảm thấy phấn chấn vì nghĩ rằng đó có thể là Julian – cho đến khi cô ra đến cửa và nhìn thấy bóng một người đàn ông bé nhỏ đang đứng ngoài hành lang.
Cô mở cửa và sững người lại.
Đó là Rodney Carmichael.
Anh ta mặc một bộ ple màu nâu sẫm, áo sơ mi vàng và thắt cà vạt đỏ. Mái tóc ngắn màu đen của anh ta được chải mượt ra sau và anh ta nhìn cô cười rạng rỡ. “Chào Grace”.
“Ông Cramichel.” – Cô lạnh lùng nói, mặc dù tim đang đập thình thịch. Có cái gì đó đáng sợ ở người đàn ông nhỏ thó, lanh lẹ này. “Ông làm gì ở đây vậy?”.
“Tôi chỉ muốn ghé qua chào cô. Tôi nghĩ chúng ta có thể…”.
“Ông cần phải đi ngay”.
Anh ta chau mày nhìn cô. “Vì sao? Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi mà”.
“Bởi vì tôi không gặp gỡ bệnh nhân tại nhà”.
“Vâng, nhưng tôi không…”.
“Ông Cramichel,” – cô nói giọng cứng rắn – “tôi thực sự muốn ông đi ngay. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy”.
Không hề bị giọng nói giận dữ của cô tác động, anh ta gật đầu với một sự kiên nhẫn thánh thiện. “Ồ, chắc hẳn bây giờ cô đang rất bận rộn. Tôi có thể chờ dịp khác. Bây giờ tôi cũng có khá nhiều việc phải làm. Thế tối nay tôi quay lại được không? Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau”.
Hoàn toàn bị sốc, cô nhìn thẳng vào mặt anh ta nói: “Không”.
Anh ta mỉm cười. “Thôi nào, Grace. Đừng như thế nữa. Cô biết là chúng ta sinh ra là để dành cho nhau mà. Nếu cô cho phép tôi…”.
“Đi ngay!”.
“Thôi được, nhưng tôi sẽ quay lại. Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói với nhau”. Anh ta quay đi và tiến thẳng qua hành lang nhà cô.
Tim cô đập loạn xạ, Grace đóng cửa và cẩn thận khóa lại.
“Tôi sẽ giết cô Luanne ạ.” – Cô vừa bước xuống bếp vừa nói. Khi bước qua phòng khách, bóng người hiện ra qua cửa sổ khiến cô chú ý.
Đó là Rodney.
Khiếp sợ, Grace vội nhấc điện thoại gọi cho cảnh sát. Phải gần một tiếng sau cảnh sát mới tới. Trong suốt thời gian đó, Rodney đứng bên ngoài đi từ cửa sổ nọ sang cửa sổ kia, theo dõi cô qua khe những tấm rèm cửa và phải đến tận khi nhìn thấy xe cảnh sát tiến vào cổng, anh ta mới chạy băng qua sân sau nhà cô và biến mất.
Grace hít một hơi dài lấy lại can đảm rồi mới ra mở cửa cho cảnh sát vào nhà.
Họ chỉ ở lại giải thích với cô rằng họ không thể làm gì để khiến Rodney vĩnh viễn tránh xa cô cả. Cách tốt nhất mà cô có thể làm là đề nghị tòa ra lệnh cấm tiếp xúc, nhưng bởi vì hiện nay cô đang được yêu cầu điều trị cho Rodney cho đến khi Luanne trở về, nên điều đó không thể thực hiện được.
“Tôi xin lỗi!” – Viên cảnh sát nói khi bước ra khỏi cửa. “Nhưng anh ta cũng không vi phạm bất cứ quy định nào để chúng tôi có thể bắt anh ta tránh xa cô được. Cô có thể đề nghị tòa ra quyết định cấm đột nhập, nhưng với điều kiện anh ta phải có tiền sự về việc đột nhập, nói chung tòa cũng không thể làm gì nhiều đối với anh ta”.
Viên sĩ quan trẻ nhìn cô đầy thông cảm. “Tôi biết là điều này thật chẳng dễ chịu gì. Chúng tôi có thể đi tuần ở khu vực này thường xuyên hơn một chút, nhưng quả thực mùa hè là mùa chúng tôi rất bận rộn. Với tư cách cá nhân, tôi khuyên cô nên có bạn ở cùng trong một thời gian”.
“Vâng, cảm ơn anh”. Ngay khi họ rời khỏi nhà cô, cô lao đi khắp nhà kiểm tra để chắc chắn rằng toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào đã được khóa chặt.
Grace lo sợ nhìn quanh nhà, e rằng Rodney có thể chui qua khe tường vào nhà như một con gián.
Giá mà cô biết được liệu Rodney có nguy hiểm hay không. Bệnh án của anh ta từ bệnh viện liên bang có nhắc tới hành vi quấy rối thường xuyên của anh ta đối với cuộc sống của nhiều phụ nữ, tuy nhiên anh ta chưa bao giờ gây hại về mặt thể chất cho bất kỳ ai. Anh ta chỉ khiến các nạn nhân khiếp sợ vì sự theo đuổi mù quáng của anh ta, đó là lý do vì sao anh ta được đưa tới bệnh viện để kiểm tra.
Người bác sĩ tâm lý trong Grace mách bảo rằng ở Rodney không có gì đặc biệt nguy hiểm, nhưng dù sao người phụ nữ trong cô vẫn rất sợ hãi.
Cô không hề muốn trở thành một con số thống kê.
Không, cô không thể ở lại đây để chờ anh ta quay lại và tìm thấy cô đơn độc một mình.
Cô lao lên gác đi gói ghém đồ đạc.