Người tình để dành

Chương 6: Chương Hoán Đổi


Bạn đang đọc Người tình để dành – Chương 6: Chương Hoán Đổi

Hoán Đổi
Tác giả : Khuyêt Danh
Dịch giả : Mai Quyên ( Dennis Q )
(  Trích Tập truyện ngắn Người tình để dành )
Năm đó anh mười chín tuổi, vừa về nhà dì ở phương Nam nghỉ hè, một lần duy nhất.
Cô là cô bé nhà hàng xóm. Mẹ kế đối xử với cô rất tệ. Còn nhớ lần đầu anh gặp cô, cô mặc một chiếc váy bông trắng rất bẩn, trên mặt vẫn hằn vết ngón tay sưng đỏ, khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng thái độ rất lạnh lùng. Anh quỳ xuống trước mặt cô, hỏi: em có thích chó con không?
Anh đặt chú chó nhỏ màu trắng nhặt được vào trong chiếc giỏ tre rồi đưa cô xem.
Anh nói, em cười đi, anh sẽ tặng nó cho em.
Anh đã cho cô một khoảng thời gian vui vẻ, ấm áp. Dẫn cô đi câu cá, bắt bướm, ngắm nụ cười rạng rỡ ngây thơ của cô.
Hôm sinh nhật cô, anh đưa cô đi dạo phố đêm, tặng cô một chiếc kẹp tóc bươm bướm màu đỏ. Anh nói, em phải tin vào bản thân mình, rồi sẽ có ngày, em sẽ như một cô bướm, bay đến nơi em yêu thích.
Một tháng sau, anh rời nơi đó đi về phương Bắc. Ở ga tàu hỏa, cô ôm chú chó nhỏ không chịu rời xa.
Nhà ga đông đúc ồn ào, anh ló đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay với cô. Cô nhón chân lên, nghiêm túc hỏi, lớn lên rồi, em có thể lấy anh không? Tàu hỏa đã bắt đầu chạy. Anh mỉm cười để cô vui, trả lời, được.
Sau đó tàu rời xa nhà ga nhỏ phương Nam, cô bé cô đơn chạy đuổi theo tàu, cuối cùng không đuổi kịp nữa.

Năm ấy, cô mới tám tuổi.
Cho đến khi anh tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, anh không còn trở về phương Nam nữa.
Cô vẫn kiên trì viết thư cho anh. Bắt đầu từ nét chữ trẻ con tiểu học. Từng nét từng chữ kể anh nghe, cuộc sống của cô và chú chó nhỏ.
Anh chưa từng hồi âm, chỉ khi sinh nhật cô và năm mới đến mới gửi cho cô những tấm thiệp rất đẹp. Bên trên viết: Chúc Tiểu Quai và Tiểu Lam vui vẻ mạnh khỏe. Tiểu Quai là tên chú chó nhỏ, Lam là tên của cô.
Ba năm sau, Tiểu Quai bị bệnh rồi chết. Trong thư cô viết cho anh, nói Tiểu Quai đã rời xa em, nhưng niềm hy vọng trong em vẫn còn. Tuy em biết mình không có được đôi cánh của bươm bướm, nhưng nhất định sẽ đi đến nơi em mong muốn.
Kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp hai, cô nói với anh cô sẽ đi Bắc Kinh. Họ đã tròn bảy năm không gặp lại nhau.
Anh đứng ở nhà ga đợi cô. Trong dòng người nghìn nghịt xuất hiện một cô gái mười lăm tuổi, mặc một chiếc váy bông trắng, đôi mắt đen nhánh lấp lánh sáng.
Anh đưa cô đến nhà hàng ăn cơm, cùng đi có Kỳ, vị hôn thê của anh.
Anh dẫn cô đến Cố Cung, trong góc nhỏ của tường thành u ám, anh hỏi cô, em có thích Kỳ không. Cô nói, Kỳ là cô gái tốt, xinh đẹp, ưu nhã. Sau đó, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, cô mỉm cười nhìn anh.
Cô ở lại Bắc Kinh một tuần rất bình lặng, chuẩn bị về lại phương Nam để học cấp ba. Đêm trước khi đi, cô đòi cho anh tất cả. Cô gỡ chiếc kẹp tóc bươm bướm trên tóc xuống, mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác nước. Anh nói, ba tháng sau anh và Kỳ sẽ làm đám cưới, anh không thể làm thế. Cô nói, xin anh, xin anh hãy cần em.
Nước mắt cô rơi ướt đẫm lòng bàn tay anh. Trong bóng tối, anh nhìn không rõ nét mặt cô, chỉ nghe thấy cô khẽ hỏi, nếu sau này anh ly hôn, em có thể lấy anh không? Trong cơn rung động, anh mơ hồ đáp, được.
Sáng sớm, cô không từ mà biệt, một mình bỏ về phương Nam.

Những ngày tháng sau kết hôn bình lặng như nước. Hai năm sau Kỳ đi học ở Mỹ, chuẩn bị đón anh sang bên đó.
Anh từ bỏ công việc, mở một quán bar nho nhỏ để tận hưởng nốt những tháng ngày còn lại ở quê nhà.
Anh đặt tên quán là BLUE, vẫn nhận được thư của cô. Cô nói mình sắp tốt nghiệp rồi, nếu không thi đậu vào Đại học Bắc Kinh thì sẽ không học nữa mà đến Bắc Kinh làm việc. Anh nói, một hai năm nữa anh phải đi rồi. Cô đáp, không sao, chỉ cần thời gian còn lại là đủ.
Lần gặp nhau sau đó cô mười chín tuổi, còn anh đã ba mươi rồi.
Họ sống với nhau một năm. Cho đến khi visa của anh làm xong, anh chuẩn bị ra nước ngoài đoàn tụ với Kỳ.
Anh giao BLUE lại cho cô. Anh nói, em có thể kết hôn ở Bắc Kinh. Sau này anh sẽ còn trở về thăm em.
Cô nói, em sẽ ở lại Bắc Kinh đợi anh, không lấy ai khác.
Cô vẫn đều đặn viết thư cho anh, lá này tiếp nối lá khác.
Và anh, chỉ khi sinh nhật cô và năm mới đến, mới gửi cho cô những tấm thiệp xinh đẹp.
Anh đi một mạch năm năm liền. Đến khi ly dị với Kỳ, công việc cũng bắt đầu trục trặc. Thế là anh quyết định về nước phát triển sự nghiệp.
Ở cửa BLUE, nhìn thấy cô gái đứng sau quầy bar, vẫn mặc một chiếc váy trắng giản dị. Nhìn cô có vẻ trắng nhợt và gầy đi nhiều. Cô nói, anh về rồi. Sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.

Nhưng cô đã bị bệnh nặng.
Bệnh tình đã đến mức không thể chữa trị. Anh ở bên cô, cả ngày lẫn đêm. Anh đọc Kinh Thánh cho cô nghe. Khi cô ngủ, anh nhè nhẹ đan ngón tay mình vào những ngón tay cô. Những ngày nắng đẹp, anh bế cô đến ban công phòng bệnh phơi nắng. Cô hỏi, nếu bệnh em khỏi rồi, có thể lấy anh không? Trong lòng cô vẫn luôn nuôi hy vọng. Anh quay đầu đi, nuốt nước mắt trả lời cô, được.
Nửa năm lặng lẽ trôi qua, sinh mệnh của cô đã bước vào những giây phút cuối cùng. Sáng sớm hôm ấy, sức khỏe cô đột ngột khá hơn. Cô bắt anh đi mua tóc giả ình. Vì hóa trị nên tóc của cô đã rụng hết cả.
Cô tết tóc lại thành hai dải. Đó là dáng vẻ thời thơ ấu của cô.
Sau đó cô bảo anh mang một chiếc hộp buộc dây lụa đến phòng bệnh. Trong đó có những tấm thiệp anh gửi cho cô bắt đầu từ lúc cô tám tuổi.
Mỗi năm anh gửi cho cô hai tấm thiệp.
Cô vuốt ve từng tấm thiệp đã ngả vàng, và những nét chữ đã phai nhạt trên ấy. Đây là tất cả tài sản cô có được trong những tháng ngày đằng đẵng mà anh rời xa cô.
Cuối cùng, cô cũng đã thấm mệt. Khi nằm xuống giường, cô nói anh gài chiếc kẹp bươm bướm lên tóc ình. Cô hỏi, nếu còn có kiếp sau, em có thể lấy anh không? Anh nhẹ nhàng hôn cô, trả lời, được.
Anh đã từng đem đến một chú chó nhỏ màu trắng để đổi lấy nụ cười của cô.
Sau đó, cô đã dành cả một đời để đổi lấy lời hứa mà anh không thể nào thực hiện được.
Sau khi cởi áo lót của bạn gái, tôi đã khóc…
Tác giả : Khuyết Danh
Dịch giả : Dennis Q
(Trích Tập truyện ngắn Người tình để dành)

Lúc trước tôi có quan hệ với cô ấy, hoàn toàn không biết cô ấy có phải là gái trinh không, trong điện thoại cô ấy nói thế. Con gái bây giờ đều thích dối trá, tôi cười, trong lòng thầm đoán rằng lại thêm một cô gái giả nai nữa. Những cô gái trinh tự xưng như thế, Lâm Ngôn tôi đã gặp qua nhiều rồi, có người giả bộ vẫn non nớt hơn người khác, có người giả bộ có vẻ giống, cũng có người làm ra vẻ y như thật. Nhưng kết quả trước mắt là tôi chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu toàn bộ sự thật, đương nhiên những cô gái giả bộ mình là gái trinh này, tôi chẳng xử tệ với bản thân mình, tất cả tôi đều thẳng tay “thu hoạch” cả!
Ở thành phố lớn được mệnh danh là “thành phố quốc tế” này, tôi giống với rất nhiều thanh niên ngoại lai khác, luôn làm việc cật lực để thực hiện ước mơ và tương lai của mình, đồng thời cũng phải luôn cắn răng chịu đựng những dằn vặt trong tinh thần và sự hành hạ đau đớn trong tâm hồn. Ở cái thành phố đầy mê hoặc cám dỗ này, chúng tôi chẳng có nhiều trò tiêu khiển cũng không nhiều tiền để đi “thoải mái”, chỉ có thể vứt cái thể lực có hạn của mình vào trong những bận rộn bôn ba, ngẩng đầu lên để nhìn người ta ăn thịt, khom lưng cúi đầu để lao động, đem chút lòng tự tôn thảm hại còn lại quăng cho cuộc sống, hay đem ra bán cho hiện thực này, chỉ có cái mặt nóng bỏng áp sát phần mông đít lạnh ngắt của người đời. Những chí khí mạnh mẽ chúng tôi từng có đã sớm thả trôi, có sao hay vậy; những mãnh liệt hùng hồn đều sớm tan tành như mây khói; những hăng hái hăm hở của tuổi trẻ cũng sớm chẳng còn gì; nét phong nhã hào hoa từng có cũng sớm lãng phí hết cả… Còn lại dưới ánh nhìn của chúng tôi chỉ còn là cái thân thể với những hoocmon cứ va đập kích thích không ngừng không nghỉ, mà có nhiều lúc đành coi những cuộc tìm kiếm giới tính khác là phương thuốc hay để an ủi và cân bằng chính mình, có lẽ đây là cách xoa dịu ngắn ngủi để làm tâm hồn bình lặng lại…
Cô bé nữ sinh tự xưng mình là gái trinh tên gọi là Linda, là người mà bạn tôi giới thiệu trong một lần gặp mặt. Vốn chỉ định quen biết cô nữ sinh cao cao, tóc dài này trong chốc lát mà thôi, vì cô cũng không phải loại xinh đẹp gì cho lắm, chỉ là cảm thấy rất thoải mái, quan trọng nhất là tôi thích những cô nữ sinh có vóc dáng cao, lúc đó cũng chưa dám nghĩ sẽ có quan hệ qua lại với cô ta, cùng nhau uống chút rượu mới phát hiện ra rằng tửu lượng của cô rất lớn, hơn nữa cũng là người từ nơi khác tới Thượng Hải sinh sống, là một cô gái dễ lấy lòng người khác. Ngồi trò chuyện một buổi tối như vậy, cả 2 đều có ấn tượng rất tốt về nhau, rồi như lẽ tự nhiên lưu lại số điện thoại di động. Bẵng đi vài tuần, có thể kết luận rằng dường như tôi đã quên béng mất cô ta. Do công việc yêu cầu, tôi phải giao thiệp với rất nhiều người, luôn đi thăm hỏi khách hàng, cũng không thể nhớ hết từng người mình đã từng tiếp xúc. Cho đến lúc người bạn giới thiệu Linda cho tôi bị bệnh phải nhập viện, trùng hợp thế nào Linda cũng đến đó thăm bạn. Lần gặp mặt đó, tôi và Linda đã không gặp nhau cũng gần 2 tháng rồi. Sau khi ra khỏi bệnh viện, chúng tôi tìm một quán ăn, uống chút rượu, ăn chút cơm. Và cứ thế giống như lần trước, chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui. Xem ra, tôi cũng hơi thích cô ta, và cô cũng cảm nhận thấy điều đó. Tối hôm ấy, cô nói đến bạn trai của cô đang ở Bắc Kinh, còn nói cho tới nay cả 2 đều chưa xảy ra chuyện gì. Cô khen bạn trai cô nghiêm túc đứng đắn, nói rằng phải đợi đến ngày họ kết hôn mới ở chung. Tôi chỉ nghĩ cô ta uống nhiều rồi chứ làm gì có chuyện đó, thời buổi này đàn ông biến thái đúng là còn quá nhiều, có bạn gái mà còn chưa lên giường, đúng là dở hơi! Nhưng cũng không loại trừ anh ta là gã đàn ông cổ hủ lạc hậu. Tôi ngoài mặt làm ra vẻ tán thưởng sự đứng đắn của hắn, nhưng hì mũi, trong bụng lại rủa thầm:
“Thằng ngu!”
Tôi bắt đầu chủ động tấn công!
Lại mấy ngày nữa trôi qua, tôi chủ động gọi điện cho cô ta, hẹn cô ra quán rượu ngồi một lát. Cô do dự một chút rồi cuối cùng cũng nhận lời.
Tối đó chúng tôi lại uống rất nhiều rượu, uống say sưa, sau đó lời lẽ càng ngày càng suồng sã, càng ngày càng nóng bỏng, ánh mắt bắt đầu “mờ ám”, tay chân cũng bắt đầu lung tung. Lúc tôi nhè nhẹ sờ lên ngực của cô, cô ta ngăn lại, đừng làm thế được không? Tôi rút tay lại, cũng may nhờ rượu mà vẫn lấp liếm được. Thật muốn tông cửa nhảy ra ngoài ngay, đúng là mất mặt quá! Tôi chửi rủa mình. Một hôm, đó là chiều thứ 7, tôi nhận điện thoại của cô ta, cô nói cô là gái trinh. KAO, gái trinh? Tôi quả thật không dám tin, nếu đổi lại là một người khác thì còn có thể. Còn cô ta? Tôi suýt tí nữa đã cười lớn trong điện thoại. Dựa vào quan điểm đã có được sau nhiều năm lang bạt khắp nơi của mình, Linda ít nhất đã qua tay 3-5 người đàn ông rồi.
Lúc cảm nhận thấy giọng nói không thoải mái lắm của tôi, cô ta hơi gấp gáp nói: “Bọn đàn ông thối các anh suốt ngày nghĩ về gái trinh, nhưng một khi gái trinh xuất hiện rồi lại tỏ vẻ nghi ngờ, suy tính cái quỷ gì chứ? Không giấu gì anh, không chỉ mỗi anh cho rằng tôi không phải gái trinh, rất nhiều gã cũng chẳng tin tôi là gái trinh! Đúng thế đó, người ta xem tôi là loại con gái có thể dễ dàng vứt bỏ, nhưng thực tế tôi cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình. Không phải cứ là đàn ông thì tôi đều hiến thân cả đâu! Tôi thấy bây giờ tôi là gái trinh rất bình thường, nếu như có chỗ nào không bình thường thì chính là bọn đàn ông các anh đầu óc có vấn đề đó!”
Tôi không nói lời nào, ngược lại còn cảm thấy hơi cảm động. Nữ sinh như thế bây giờ thật không còn nhiều nữa, thử nghĩ tới mấy cô gái đã nằm dưới thân tôi xem, hình như chẳng có nổi một cô gái trinh. Có lúc tôi cảm thấy rất đau buồn, từ lúc không còn là trai tân, tôi chẳng gặp được gái trinh nữa, hơn nữa người phá tân tôi lại là một phụ nữ đã có chồng. Tôi rất muốn cô ấy trở thành bạn gái tôi, không sợ chuyện cô ấy đã có bạn trai rồi, nhưng tôi lại rất hiểu rằng mình vốn không xứng với cô. Vì bản thân tôi cũng đếch phải trai tân chó gì cả. Không biết bản thân chưa từng nếm trải mùi vị khác thường của gái trinh, hay là đàn ông luôn chiếm được thế thượng phong, trong xương tủy bốc lên những dục vọng và kích thích vô cùng lưu manh, gái trinh rốt cuộc là dạng gì?
Cuối cùng trong một đêm mưa gió, cô ấy nằm bên cạnh tôi, hương thơm toát ra từ thân thể của cô có vẻ như cũng là mùi vị của gái trinh, thoải mái mà khiến người vui sướng, mĩ miều mà khoan thai, lúc tôi vén áo lót của cô thấy đôi núm vú nhỏ nhắn xinh xẻo hiện ra, tim của tôi đột nhiên run rẩy. Cô ấy là gái trinh! Tôi đắc ý với sự thuận lợi của mình, hoan hô sự chiếm hữu của mình, tôi sẽ khắc sâu trong lòng vì sự kết hợp của tôi với một cô gái trinh lần đầu tiên trong cuộc đời. Lúc tôi run cầm cập chuẩn bị cởi chiếc quần lót màu đen đầy khêu gợi của cô, Linda bắt đầu nói: Lâm Ngôn, anh thấy khá hơn chưa? Em có thể hiến dâng cho anh thân xác được giữ gìn bao năm qua, nhưng anh có thể làm những gì vì em?
Cảm thấy giống như bị sét đánh trúng, tôi đột nhiên chùn lại. Tôi có thể ra tay với những cô gái không phải là gái trinh, cũng không suy nghĩ gì nhiều, xong việc cũng không tự trách mình cũng chẳng ngại ngùng gì cả, vì tôi chẳng có cảm giác áy náy, cũng chẳng bao giờ chịu trách nhiệm.
Thế mà bây giờ, một cô gái trinh xuất hiện trước mặt tôi dễ như trở bàn tay, tôi lại cảm thấy chần chừ sợ hãi. Tôi biết mình cũng chẳng phải là con người cao thượng gì, cũng chẳng phải là người đàn ông đàng hoàng tử tế, thậm chí rất trơ tráo, rất đê tiện bỉ ổi, rất nhơ nhớp bẩn thỉu, cảnh tượng trước mắt bây giờ, tôi không dám gánh vác trách nhiệm, hay là lương tâm lên tiếng? Là không dám khinh rẻ cô gái trinh, hay là vẫn còn biết sợ hãi? Tôi quả thực không tìm ra lý do, không cách nào tìm được. Tôi muốn yêu cầu cô ấy làm bạn gái của tôi, nhưng tôi không mở miệng nổi. Lòng ham hư vinh của tôi lại chiếm đoạt linh hồn tôi nữa rồi.
Sau khi mặc quần áo vào cho cô ấy, tôi thở ra một hơi thật dài, không biết là vì chính tôi hay là vì Linda. Đêm đó cho dù chẳng xảy ra bất cứ điều gì, nhưng tôi lại cảm nhận được một mùi hương ấm áp đã lâu rồi không thấy… Lúc trước tôi có quan hệ với cô ấy, hoàn toàn không biết cô ấy có phải là gái trinh không, trong điện thoại cô ấy nói thế. Con gái bây giờ đều thích dối trá, tôi cười, trong lòng thầm đoán rằng lại thêm một cô gái giả nai nữa. Những cô gái trinh tự xưng như thế, Lâm Ngôn tôi đã gặp qua nhiều rồi, có người giả bộ vẫn non nớt hơn người khác, có người giả bộ có vẻ giống, cũng có người làm ra vẻ y như thật. Nhưng kết quả trước mắt là tôi chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu toàn bộ sự thật, đương nhiên những cô gái giả bộ mình là gái trinh này, tôi chẳng xử tệ với bản thân mình, tất cả tôi đều thẳng tay “thu hoạch” cả!
Ở thành phố lớn được mệnh danh là “thành phố quốc tế” này, tôi giống với rất nhiều thanh niên ngoại lai khác, luôn làm việc cật lực để thực hiện ước mơ và tương lai của mình, đồng thời cũng phải luôn cắn răng chịu đựng những dằn vặt trong tinh thần và sự hành hạ đau đớn trong tâm hồn. Ở cái thành phố đầy mê hoặc cám dỗ này, chúng tôi chẳng có nhiều trò tiêu khiển cũng không nhiều tiền để đi “thoải mái”, chỉ có thể vứt cái thể lực có hạn của mình vào trong những bận rộn bôn ba, ngẩng đầu lên để nhìn người ta ăn thịt, khom lưng cúi đầu để lao động, đem chút lòng tự tôn thảm hại còn lại quăng cho cuộc sống, hay đem ra bán cho hiện thực này, chỉ có cái mặt nóng bỏng áp sát phần mông đít lạnh ngắt của người đời. Những chí khí mạnh mẽ chúng tôi từng có đã sớm thả trôi, có sao hay vậy; những mãnh liệt hùng hồn đều sớm tan tành như mây khói; những hăng hái hăm hở của tuổi trẻ cũng sớm chẳng còn gì; nét phong nhã hào hoa từng có cũng sớm lãng phí hết cả… Còn lại dưới ánh nhìn của chúng tôi chỉ còn là cái thân thể với những hoocmon cứ va đập kích thích không ngừng không nghỉ, mà có nhiều lúc đành coi những cuộc tìm kiếm giới tính khác là phương thuốc hay để an ủi và cân bằng chính mình, có lẽ đây là cách xoa dịu ngắn ngủi để làm tâm hồn bình lặng lại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.