Người tình để dành

Chương 2: huông Gió


Bạn đang đọc Người tình để dành – Chương 2: huông Gió

Chuông Gió
Tác giả : Khuyết Danh
Dịch giả : Vũ Phong Tạo
(Trích Tập truyện ngắn Người tình để dành)
Có hai chiếc chuông gió treo nơi đầu giường của Tiểu Mai. Một chiếc được làm bằng giấy, một chiếc được làm bằng bạc. Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm, hai người đi chơi phố và rẽ vào một cửa hàng, thấy trong tủ kính có treo một cái chuông gió. Tiểu Mai buột miệng khen: “Anh Quân ơi! Cái chuông gió kia xinh biết bao!”.
Quân nói với ngưòi yêu: “Nếu em thích anh sẽ mua cho em”. Nhưng khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió ghi giá một trăm ngàn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở một nụ cười như cáo lỗi với cô.
Về nhà. Quân lấy giấy gấp một chiếc chuông gió giống hệt như chiếc chuông gió bằng bạc treo ở cửa hàng. Chiếc chuông gió ấy cũng xinh như thế, cũng sơn màu tím như thế và anh đem tặng Tiểu Mai.

Tiểu Mai đã treo chiếc chuông gió bằng giấy Quân làm tặng cô ở đầu giường của mình. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột soạt, khô khốc nhưng Tiểu Mai nghe vẫn thấy tiếng chuông ngân vang lảnh lót. Cặp mắt Tiểu Mai lúc này chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ: “Mình sẽ mãi mãi treo chiếc chuông gió này trong trái tim mình”.
Số phận đẩy đưa thế nào, cuối cùng Tiểu Mai không lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai vào phòng riêng của hai vợ chồng, cô liền lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió mà Quân làm bằng giấy treo lên đầu giường.
Tân thấy vậy liền nói với Tiểu Mai: “Cái chuông này làm bằng giấy thì treo lên làm gì?”.
Tiểu Mai bướng bỉnh nói: “Nhưng em thấy nó đẹp, em muốn treo”.
Tân nói: “Chiếc chuông ấy là do Quân làm tặng em chứ gì? Thảo nào!”.
Tiểu Mai im lặng… Cuối cùng Tân thở dài nói: “Thôi em cứ treo lên cũng được!”.
Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua về một chiếc chuông gió được làm bằng bạc. Gió khẽ thổi khiến chiếc chuông cũng đong đưa và phát ra tiếng kêu tinh tang, rất vui tai.
Khi con trai của Tân và Tiểu Mai lên ba, nó nghịch và vặt đi một quả chuông nhỏ của chiếc chuông giấy rồi xé vụn đi, Tiểu Mai giận quá phát thằng bé mấy cái thật đau. Thấy vậy, Tân chỉ im lặng. Anh lấy giấy ra gấp một quả chuông, cũng tô màu tím, xâu chỉ vào chiếc chuông gió rồi treo lên như cũ. Thấy thế, Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, cô nói với Tân: “Anh thật tốt với em!”.
Thằng con trai sợ mẹ, nên không còn dám nghịch chiếc chuông ấy nữa. Nó chỉ nghịch chiếc chuông làm bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng kêu tinh tang tinh tang cất lên từ cái chuông làm bằng bạc ấy.
Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông bằng bạc ra một quả để chơi. Thấy thế, Tiểu Mai không đánh cũng chẳng mắng nó. Tân cũng mặc kệ. Anh không treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa. Thế là chùm chuông bạc ấy thiếu mất một quả. Nó vẫn được treo ở đầu giường cùng chiếc chuông làm bằng giấy. Khi có gió thổi, chiếc chuông gió bằng bạc lại reo tinh tang tinh tang từng hồi.
Rồi không may, nhà Tân bị hoả hoạn. Tân vội bế con và nắm tay vợ kéo chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai giằng tay ra và chạy vào trong nhà. Tân kéo vợ lại, Tiểu Mai giẫy ra. Cô nói với Tân: “Em vào lấy cái này”.
Tân bảo: “Để anh vào lấy cho!”
Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt để giật chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài. Chẳng may, Tân vấp phải ngưỡng cửa ngã sõng soài. Khi bò dậy đựơc thì ngọn lửa đã cháy sém cả mặt anh.

Vừa ra khỏi cửa, Tân ngất lịm đi, nằm vật xuống đất. Chiếc chuông gió được làm bằng giấy vẫn còn nguyên vẹn. Vừa lúc đó thì đội cứu hoả đến. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.
Sau một thời gian điều trị, Tân được tháo băng. Trong gương hiện lên một khuôn mặt nhăn nhúm toàn sẹo. Tân uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính cứa vào, máu từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích. Khi đi, Tân viết lại cho Tiểu Mai một bức thư:
“Mai!
Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu! Đừng tìm anh làm gì. Em có tìm cũng không thấy đâu. Cầu mong cho em được hạnh phúc.”
Tiểu Mai đầm đìa nước mắt, cô nói: “Anh Tân ơi! Sao anh lại đối xử với em như thế? Em yêu anh cơ mà!”.
Tiểu Mai ấp cái chuông gió bằng bạc vào ngực mình. Từng giọt, từng giọt  nước mắt cô nhỏ xuống chiếc chuông gió.
Mấy năm sau, Quân ly dị vợ. Anh đến tìm Tiểu Mai. Thế là Tiểu Mai lại bứơc vào nhà Quân. Cô lại lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió bằng bạc vào treo lên đầu giường. Mặt Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng giá. Quân không muốn kỷ vật của người đàn ông khác lưu lại trong nhà anh.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân. Tiểu Mai thấy rùng mình. Cô lặng lẽ gỡ chiếc chuông gió xuống rồi xếp nó vào trong túi. Sau đó, cô xách túi đi ra khỏi nhà Quân.
Quân gọi: “Tiểu Mai! Em đi đâu? Ở lại đây với anh!”.
Tiểu Mai lạnh lùng đáp: “Anh đừng giữ tôi lại làm gì!”.
Tiểu Mai quay về ngôi nhà của Tân. Cô lấy chiếc chuông gió làm bằng giấy và bật diêm đốt đi. Trong tích tắc, ngọn lửa đã biến cái chuông gió làm bằng giấy thành một dúm tro tàn.
Tiểu Mai lại treo chiếc chuông gió bằng bạc lên đầu giường. Cô thẫn thờ ngồI ngắm mãi chiếc chuông gió bằng bạc ấy.
Gió thổi. Quả chuông lại đong đưa đong đưa. Tiếng chuông tinh tang tinh tang theo gió bay đi xa mãi.
Nước mắt Tiểu Mai lại trào ra, cô lẩm nhẩm gọi: “Anh Tân ơi! Anh có nghe thấy tiếng chuông gió tinh tang tinh tang không anh?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.