Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 20: Người Nhà Quê


Bạn đang đọc Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt! – Chương 20: Người Nhà Quê


Bạch Thường Hi đang nằm ngủ trong phòng thì nghe thấy tiếng động ở dưới tầng, cô uể oải bật người dậy, mở cửa phòng bước xuống tầng, ở đó, cô thấy Bạch Thi Tịnh quần áo gọn gàng đang xỏ giày định ra bên ngoài.

Bạch Thường Hi thắc mắc hỏi.

“Hôm nay chủ nhật, anh đi đâu thế?”
“Có chút việc thôi.

Tí anh về.

Nhớ cắm cơm trưa cho anh đấy.” Bạch Thi Tịnh cầm chìa khoá nhà và ví tiền cho vào túi quần, ngó đầu dặn dò cô em gái.

Trước khi đi hẳn, cậu còn quay lại cố nói thêm câu nữa.

“Nhớ trông coi Bánh Bao cho cẩn thận, anh mà về thấy có biến sẽ chỉ trích mày đầu tiên.”
“Rồi rồi.

Đi làm đi ông nội.”
Bạch Thi Tịnh lừ Bạch Thường Hi một cái xong mới xoay đầu đi ra bên ngoài, bắt một chiếc taxi đi mất hút.

Bạch Thường Hi thở dài, cô xoa đầu vào nhà bếp lấy một cái bánh mì để gặm thì trên tầng vang lên một tiếng khóc của trẻ em sơ sinh – là của Bánh Bao, người em út 3 tháng tuổi của gia đình họ Bạch.


“Rồi rồi! Đừng khóc nữa! Tí chị mày lên thay bỉm cho!”
“Yay!”

“Quý khách đi đâu ạ?”
“Cho tôi đến cổng chính của tập đoàn Mạn thị.”
Bạch Thi Tịnh ngồi ở hàng ghế sau xe taxi, cậu nhìn giờ trên đồng hồ đeo trên tay, lại lấy ra trong túi quần chiếc điện thoại của Mạn Châu Sa Hoàng.

Không biết có thể gặp lại không nhỉ?
Dường như anh ta đã quên hẳn cậu rồi.

Bốn năm chẳng dài cũng chẳng ngắn.

Trong thời gian này con người cũng có thể vô tâm quên đi người còn lại sao?
Chiếc xe nhanh chóng đi vào trong trung tâm thành phố L, vụt qua những toà nhà cao tầng rồi dừng lại trước cổng của một tập đoàn bề thế.

“U oa!” Bạch Thi Tịnh dù đã nhìn chính diện của tập đoàn Mạn thị qua ti vi, nhưng khi nhìn trực tiếp nó còn to lớn hơn rất nhiều.

Chỉ với cổng trước đã cao 7m, rộng 10m, được bố trí camera, cột chắn và người bảo vệ kiểm soát nghiêm ngặt.

Thật chẳng biết bên trong nội thất của toà nhà lớn rốt cuộc còn hoành tráng đến mức nào nữa.

Bạch Thi Tịnh thanh toán tiền cho tài xế taxi, đi qua chốt kiểm tra và quét người mới có thể bước vào bên trong.

Tại quầy lễ tân của tập đoàn luôn có những nhân viên với đồng phục có cúc áo ráp bạc túc trực thường xuyên, ngồi làm việc tại một chiếc bàn làm việc được làm nên bởi đá cẩm thạch, bên dưới những ánh đèn chùm lớn lộng lẫy.

Bạch Thi Tịnh sải bước vòng qua một bệ đài phun nước rộng một cách tráng lệ, đi trên những lát gạch đá hoa bóng sáng phản lại ánh đèn.

Cậu đứng trước quầy lễ tân.

Một nhân viên nữ thấy cậu liền lịch sự chào hỏi.

“Thưa ngài, ngài cần giúp gì ạ?”
“À, tôi muốn gặp Mạn tổng.”
Nụ cười của nữ nhân viên chợt cứng lại, cô mở to mắt không tin được mình vừa nghe thấy gì.

Bạch Thi Tịnh khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô.


“Sao thế? Có vấn đề gì ở tôi sao?”
“A… ừm.

Xin lỗi, nhưng… ngài không thể gặp Mạn tổng được đâu.”
“Tại sao không thể?”
“Ơ… ờ…”
Cô nhân viên nọ còn đang ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, thì từ đằng xa có thân ảnh của một nữa nhân tiến đến.

Cô ta vừa cười vừa nhạo báng Bạch Thi Tịnh.

“Ha ha ha! Cậu muốn gặp Sa Hoàng? Một tên nhãi xấu xí như cậu mà dám ngóc đầu đòi được gặp mặt một con người cao quý như anh ấy sao?” Lại Vi Vi mặc một bộ váy bó hở vai tiến đến, đẩy xô vai của Bạch Thi Tịnh.

Tiến hét lớn của Lại Vi Vi khiến cho tất cả những ánh mắt xung quanh đây đều đổ dồn về phía hai người bọn họ.

“Tên nhãi?” Bạch Thi Tịnh nhíu mày: “Xin lỗi, nhưng hình như tôi nhiều tuổi hơn cô đấy.

Xin hãy xưng hô cho cẩn thận.”
“Cậu lấy tư cách gì để tôi xưng hô cho cẩn thận? Chẳng qua chỉ là một tên nhân viên khách sạn thấp hèn được Sa Hoàng ân ái một đêm đã tự sinh ảo tưởng.”
Hoá ra cô ả còn cay vụ bị Mạn Châu Sa Hoàng đuổi đi hôm trước vì sự có mặt bất ngờ của cậu.

Bạch Thi Tịnh thở dài, tự cười khổ trong lòng.

Người không có tư cách là cô ta mới đúng.

Dù biết Mạn Châu Sa Hoàng không mảy may để ý đến mình vẫn cố mà bám dai như đỉa.

Còn gọi hẳn tên của anh ta như thể thân mật lắm ấy.


“Tôi nghĩ chúng ta không nên làm to chuyện này lên kẻo làm ảnh hưởng tới mọi người ở đây.

Huống hồ…” Bạch Thi Tịnh lia tới Lại Vi Vi những tia sắc bén, miệng nhếch lên một bên cười khẩy: “Tiểu thư đây cũng chẳng thể gặp được Mạn tổng.”
Quả nhiên cậu nói này đã đâm thẳng vào tim đen của Lại Vi Vi.

Cô ta thẹn quá hoá giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đồ khốn sâu bọ!” Lại Vi Vi không còn màng đến thể diện nữa, muốn chồm người tới bóp cổ của Bạch Thi Tịnh.

“Lại tiểu thư, đây là nơi làm việc, không phải là nơi để cô làm loạn.” Một tiếng nói đàn ông chững chạc mà lại rất uy lực vọng lên sau lưng hai người.

Cả Bạch Thi Tịnh và Lại Vi Vi đều quay sang nhìn Hibicus.

Tưởng Hibicus được Mạn Châu Sa Hoàng bảo đến đây để đón mình, Lại Vi Vi cấp tốc sửa sang lại góc váy, nở một nụ cười dịu dàng, định vươn tay tới để bắt lấy tay của Hibicus.

Nào ngờ, anh ta lướt qua người của cô ta như không thấy gì, trực tiếp đi đến bắt tay với Bạch Thi Tịnh.1
“Cậu Bạch, Mạn tổng đang chờ cậu lên để nói chuyện.

Xin hãy đi theo tôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.