Bạn đang đọc Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt! – Chương 143: Phận Người Thư Kí
Tên thanh niên đó không có học thức, dao du với bè đám xấu rồi vào quá Bar chơi.
Thấy có một cô nhân viên bưng bê đồ uống xinh đẹp nên bám theo gạ gẫm với ý đồ xấu.
Rõ ràng cô gái ấy đã từ chối và tránh mặt đi, vậy mà hắn vẫn cứ sấn sổ bám theo sau, còn có ý đồ sờ mó cô ở ngay thanh thiên bạch nhật.
Chẳng hiểu tại sao đột nhiên…!ăn phải một cái guốc của Du Du Lan.
Xong sau đó là một màn đôi co mà phần thua thuộc về hắn.
Thực ra hắn cảm thấy hơi sợ, nhìn bộ váy trên người của Du Du Lan không hề rẻ chút nào, nhìn qua ai cũng có thể ngờ ngợ đoán ra được gia thế đằng sau của bà khủng đến cỡ nào.
Nhưng hắn đã lỡ rồi, được ăn cả ngã về không, hắn quyết chiến luôn với Du Du Lan!
“Đồ con đàn bà thối!!! Bà biết tay tôi!”
Hắn xông đến, cầm lấy cổ váy của Du Du Lan định đánh.
Nhưng bỗng từ dưới vùng hạ thể truyền tới một cảm giác đau nhức.
Tên thanh niên đó lùi ra phía sau, tay ôm lấy vùng bộ phận đã thất thủ, chân run rẩy đến nỗi không thể đứng vững được.
“Chơi…!bẩn quá!”
Du Du Lan không quan tâm tới hắn, quay qua bảo nữ nhân viên phục vụ nãy giờ núp sau bà, bảo cô có thể rời đi.
Thấy mục tiêu đang chạy đi mất, hắn tức đến ói cả ra máu, ôm mọi sự nhục nhã mà liều mình xông vào Du Du Lan.
Nhưng cứ mỗi lần hắn lao tới là một lần chân bà vung phải phần cấm cửa của hắn.
Hắn ta thay đổi tư thế lao tới, nhưng kết quả vẫn là thứ ấy bị tổn thương.
Tên thanh niên ngã nằm xuống sàn, trăn trối một lời cuối cùng.
“Đ*t m*, trông hào hoa phong nhã…!nhưng sao nham hiểm qua vậy?”
Rồi sau đó hắn gục đầu xuống đất, tắc cmn thở luôn.
Du Du Lan đứng giữa sự reo hò của đám đông, chỉ khách khí vẫy vẫy tay.
“Thấy việc bất bình thì ra tay giúp đỡ thôi.
Cảm ơn cảm ơn.”
Hibicus: “…” Ủa? Ai đây? Anh có quen không?
Biết bà có thể tự lo cho mình nên Hibicus quay trở lại với mục tiêu ban đầu là đi tìm Mạn Châu Sa Hoàng.
Nhưng khi đang đi, bỗng từ đâu có một mùi thum thủm len lỏi vào trong hai cánh mũi của anh.
Mặt của Hibicus tái mét, khó khăn nuốt nước bọt rồi nhìn xuống chỗ bỉm tã đã xễ xuống nặng nề của Bánh Bao.
Cái cuộc đời chó má gì thế này…?
Một lần nữa, bóng hình của một người đàn ông rệu rã lật đật bước vào siêu thị nhỏ trước đó, mua bỉm và khăn ướt, vào nhà vệ sinh tìm trên mạng cách để thay tã cho em bé.
Lúi húi cả một hồi mới an toàn gỡ ra được mấy quả bom nguyên tử cho vào thùng rác.
Xong sau đó, lại trở về quán Bar.
Nhìn quanh năm dãy phòng thuê riêng không tìm thấy Mạn Châu Sa Hoàng, xe của anh ta vẫn còn ở trong bãi đỗ nên có thể chắc chắn là anh chưa về.
Điện thoại không liên lạc được, rốt cuộc Mạn Châu Sa Hoàng đang ở đâu vậy?
Hibicus lờ đờ như người mất hồn, tự nhủ mình phải xin nghỉ phép một tháng thôi.
Bỗng từ đâu có một tia sáng thiên đàng rọi thẳng vào trong tâm hồn mong manh đã chịu bấy đau thương của Hibicus, một lần nhấc anh thẳng luôn lên chốn bồng lai.
Anh nhìn lên một căn phòng ở tận cùng trong dãy 5.
Kia, kia, kia, kia…!!! Phòng V506! Anh tìm thấy phòng V506 rồi!!!
Hibicus xúc động gớt nước mắt.
Vậy là anh đã đúng…!Thế thì tại sao lũ nhân viên khi anh hỏi đó lại bảo là không có vậy?
Lũ khốn mất dạy đó…!Anh sẽ phải bảo Mạn Châu Sa Hoàng đánh sập chỗ này mới được!
Hibicus luồn qua chỗ có những mảnh gỗ gãy vụn trước cửa, giật mình nhìn thấy hai người mặc đồng phục nhân viên bảo vệ quán Bar nằm la liệt ở trên sàn.
Hai người bọn họ đều đã bất tỉnh, e rằng đã gặp phải điềm xấu.
Lẽ nào Mạn Châu Sa Hoàng bên trong…!
Bước chân của Hibicus nhanh như gắn thêm động cơ, chạy thục mạng rồi đẩy mạnh cửa ra.
Cửa phòng đập rầm cái vào tường như sắp sửa bị rơi cả bản lề ra luôn rồi.
“Mạn tổng!!! Tôi tìm thấy ngài r…!”
“Cởi quần ra mau!”
“Không…!”
Đập vào mắt anh là cảnh Bạch Thi Tịnh đang giằng lấy khóa quần của Mạn Châu Sa Hoàng, còn anh thì mệt lả những vẫn sống chết giữ lấy tay của cậu.
Bạch Thi Tịnh giận dữ: “Nếu không giải quyết thứ ấy thì khi nào mới được về?!”
Mạn Châu Sa Hoàng thất thần: “Không được…”
Lúc này anh còn giữ dược lí trí, nhưng nếu bây giờ thả ra, chắc chắn anh sẽ không thể quay đầu lại được nữa!
“Cởi!”
“Không…”
“Cởi!!!”
“Không…!”
Bỗng cả hai người dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Hibicus đang đứng hình ở ngoài cửa, lấy tay che mắt của Bánh Bao.
“Trong này không có ai.
Trong này không có ai.
Trong này không có ai.”
Nói rồi đóng cửa lại rồi đi, tiếp tục hành trình “đi tìm tổng giám đốc”.
“Mạn tổng!!! Ngài ở đâu? Mạn tổng ới!!!”.