Bạn đang đọc Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt! – Chương 134: Ủ Ấm
Bạch Thi Tịnh cựa mình tỉnh dậy, nằm lại một lúc để tìm về một chút kí ức.
Hai bên mắt của cậu bơ phờ, nhìn mình đang được Mạn Châu sa Hoàng ôm chặt vào lòng thì chỉ thở dài một cái, vươn người giãy ra khỏi vòng tay của anh, nhổm dậy ngáp một tiếng.
Nhưng vừa mới mở miệng thở hắt ra một chút đã đột ngột khom vội người đau đớn, hai bên tay vụng về nắm bóp vùng eo đang vô cùng ê ẩm sau một trận mây mưa kịch liệt.
Bạch Thi Tịnh khó khăn nuốt nước bọt, vạch thử cổ áo sơ mi mà Mạn Châu Sa Hoàng mặc tạm cho cậu cho bớt lạnh, thấy ngay cảnh hai chấm đậu nhỏ của mình sưng vù đỏ au, còn có mấy vết cắn vô cùng chói mắt nữa.
Cậu thầm chửi anh là đồ bản tính máu thú, vất vả lết cho thân mình đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Nhìn trong phòng không có quần áo thay thế, lại chẳng muốn mặc lại đồ cũ do đã nhiễm mồ hôi, hay của khách sạn vì vải của nó rất thô, mặc vào người khó chịu, cậu đành phải mặc lại cái áo sơ mi của anh, khập khễnh quay trở lại chiếc giường ở giữa căn phòng.
Mạn Châu Sa Hoàng vẫn còn đang ngủ rất say, nằm sấp người bao lấy cả một vùng rộng lớn trên lớp đệm êm.
Khuôn mặt góc cạnh sắc nét của một người đàn ông thành đạt hơi nghiêng đầu vùi vào trong gối, mái tóc xõa ra, đen nhánh, cứng cáp mà còn hơi ẩm ướt, rơi trên sườn mặt.
Đôi màu kiếm đậm màu dù đang ngủ nhưng vẫn hơi chau lại vào nhau như khi đang làmviệc.
Nhưng nó không hề tỏa ra khí tức của sự nghiêm nghị.
Đây chỉ là do một thói quen khó bỏ của anh.
Bạch Thi Tịnh vuốt cằm nhìn Mạn Châu Sa Hoàng, nghiền ngẫm nghĩ ngợi.
Sau đó cậu vươn tay lay lay người anh, muốn gọi anh dậy.
“Sa Hoàng, sáng đến bỏng mắt luôn rồi, định ngủ đến bao giờ nữa đây? Sáng nay anh không đi làm à?”
Mạn Châu Sa Hoàng chỉ hừ hừ một tiếng, không mở mắt mà chỉ cử động người một chút, tiếp tục với giấc ngủ sâu.
Bạch Thi Tịnh cạn lời, thẳng lưng hít một hơi thật dài.
Sau đó cậu nhảy tót ngồi trên lưng anh, chúi sát mặt vào tai anh.
“Dậy dậy dậy! Đồ bạch tuộc lười biếng này.
Hết bám người rồi lại đến bám giường đấy hả?”
Thấy sức công phá chưa đủ, cậu còn hôn lên tai anh một cái, dụi dụi đầu vào sau gáy anh.
“Không dậy là tôi giận đấy.”
Quả nhiên câu dọa nạt này của cậu đã đánh thẳng vào trong tiềm thức của anh.
Mạn Châu Sa Hoàng khẽ mở mắt, liếc nhìn Bạch Thi Tịnh, giọng nói bình thường trầm thấp nay cộng thêm cả vẻ mơ hồ mệt mỏi lại càng thêm từ tính.
“Thi Tịnh?”
“Đúng rồi đó, là tôi đây.”
Mạn Châu Sa Hoàng gật đầu nhè nhẹ, để cậu nằm ở trên người mình rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
“…” Đây là lần đầu tiên cậu thấy Mạn Châu Sa Hoàng “thèm ngủ” đến vậy đấy.
Chắc không phải là liền tù tì mấy ngày qua anh ta toàn tăng ca đêm đấy nhé?
Hóa ra mấy lời mà cậu nói đối với anh đều là gió thoảng bên tai thôi à?
Bộ không cần sức khỏe nữa hay sao?
Bạch Thi Tịnh bĩu môi, trong lòng bỗng khơi lên một chút hờn dỗi.
“15 phút nữa thôi.” Mạn Châu Sa Hoàng vừa nhắm mắt vừa nói: “Cho anh thêm 15 phút nữa.
Em cũng nằm bên cạnh anh luôn nhé?”
“Ừ ừ.” Bạch Thi Tịnh tựa mình vào vùng lưng ấm áp của anh: “Thôi thì ngủ được bao nhiêu thì ngủ.
Coi như là bù lại cho những ngày qua.”
Mạn Châu Sa Hoàng mỉm cười khe khẽ, chân mày cũng dần dần dãn ra bình thản, tiếp tục một giấc ngủ bình yên.
Câu nằm bao lấy cả người anh, mặc dù không thể ôm hết đươc nhưng vẫn cố để ủ ấm cho anh, biến anh trở thành một cái ổ riêng để cho mình rúc vào.
Vì đã ngủ đủ nên hiện tại Bạch Thi Tịnh không còn có thể chợp mắt được nữa, vì thế, cậu quyết định sẽ vừa nằm vừa suy nghĩ sự đời.
Mấy đợt nay sườn lợn càng ngày càng tăng giá.
Nếu được lên làm tổng thống, chắc chắn cậu sẽ bỏ giam hết tất cả những người bán thịt dám to gan chém giá.
Vì một thế giới hòa bình và bất cứ ai cũng có thể được ăn sườn xào chua ngọt!
Trong tổng số 6 giải Nobel sẽ tăng thêm một giải nữa, đó là giải Nobel sườn xào dành cho những ai dã góp phần bảo vệ vị ngon tuyệt hảo của sườn xào chua ngọt.
Mà nhắc đến đồ ăn thì…
Ọc ọc ọc!~
“…”
“…”
Mạn Châu Sa Hoàng hé mắt nhìn cậu, giọng cười bất đắc dĩ.
“Đói à?”
“Không phải.
Tôi có đói gì đâu?”
“Thế vừa nãy là tiếng gì vậy?”
“Chẳng có tiếng gì cả.
Chắc do anh nghe lầm đ…”
Ọc ọc ọc!~
“…”
Mạn Châu sa Hoàng nhìn cậu bịt miệng mà chúi đầu trốn vào hõm cổ của mình, đành phải vươn tay lấy điện thoại gọi đến quầy lễ tân.
Dặn họ 30 phút nữa sẽ mang bữa sáng lên phòng cho họ.
Anh hơi dừng lại một chút, nhìn cơ thể đang không có một mảnh vải che thân của mình, còn cậu thì chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi, bèn nhờ họ mang thêm 2 bộ quần áo..