Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 127: Nhớ Giữ Cho Kĩ


Bạn đang đọc Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt! – Chương 127: Nhớ Giữ Cho Kĩ


“Này…”
“Gọi lắm! Có gì thì nói luôn đi.”
“Trong thời gian tao không có ở đây, mày lên rừng chơi với khỉ phải không?”
“Này thì khỉ!”
Bạch Thường Hi không nhịn nổi vút tay tặng cho Bạch Thi Tịnh một cái tát.
Trong khi con em bị cả một đàn cho hoang vây vào cắn sủa, thì thằng anh chẳng biết đang làm gì ở một nơi xó xỉnh nào đó.
Bạch Thi Tịnh bị cô tát như vậy thì trừng mắt oan ức.
Có gì mà phải làm gắt lên thế?! Cậu chỉ thấy bộ dạng lếch thếch của Bạch Thường Hi thì chỉ tiện mồm hỏi thôi mà?
Vì đang được Lại Vi Vi dìu trên vai nên Bạch Thường Hi có cái chống chân để làm càn, không ngừng soi mói từng thói hư tật xấu của cậu.
Người khác nghe thấy nhìn vào cũng chỉ thấy cô như một người nạn nhân đáng thương trong một mối quan hệ anh em ném cho chó nó cũng chẳng thèm gặm.
Bạch Thi Tịnh: “…” Nghi ngờ Liễu Huệ Di không biết có phải là nhặt Bạch Thường Hi từ bãi rác hay không mà sao cái nết nó lại chẳng giống nhau gì cả.
Biết mình cũng có lỗi khi để hai người ở lại đi chơi một mình, cậu im lặng nghe cô mắng một hồi, khi Bạch Thường Hi mệt quá dừng lại thì chủ động cõng cô lên.
Khác với lần Lại Vi Vi được cõng, Bạch Thường Hi phấn chấn hẳn ra mặt, đắc ý cười đến không khép được miệng.

Này thì bỏ cô, cho cậu cõng!
Lại Vi Vi há miệng kinh ngạc hết nhìn Bạch Thường Hi ăn ý nhảy lên lưng Bạch Thi Tịnh, thấy hai anh em họ thoải mái bông đùa, trong lòng cô bỗng có chút ghen tỵ.
Bí mật nắm lấy một góc áo nhỏ của cậu.
Quảng trường thành phố nơi họ đang đứng nằm ở trung tâm chuỗi các ngõ giao của những mạch đường quan trọng, xung quanh đây còn là những con phố với các gian hàng đủ các loại hàng phẩm.
Nơi đây cũng là địa điểm của những hãng thời trang nổi tiếng chọn làm chi nhánh.
“Ài~! Áo này không có size nào to hơn nữa sao?”
“Xin lỗi thưa quý khách.

đây là size XL to nhất trong tiệm rồi ạ.”
Mạn Kỳ Tuyết chán nản bĩu môi.
Sắp tới chị sẽ tham gia thủ vai trong một dự án phim mới, muốn sửa soạn một chút trang phục đẻ tạo ấn tượng vai diễn khi ghi hình.
Khổ nỗi tìm quanh cả cái cửa tiệm này duy nhất một chiếc áo thun ưng ý, vậy mà lại không vừa.
“Quản lí ơi, làm sao đây?”
Mạn Kỳ Tuyết quay sang nhìn người quản lí đang khự nự bê cả đống quần áo do cô ném qua.

Nhận được ánh mắt cứu viện của chị, chỉ nhăn mày nói.
“Từ thiện cỡ ngực cho những người cần đi.

đây là quán thứ 5 mà vẫn chưa xong chỉ vì ngực của cô qua to thôi đấy.”
Bỗng Mạn Kỳ Tuyết im lặng nhìn người quản lí ấy, khóe miệng câu lên càng luc càng khiến cho người ta hận không thể tìm một thứ gì đó xả giận.
“Anh cần không? Để tôi nhả vía ngực to cho anh.”
“…!Tôi là con trai thì cần làm gì?”
Kết cục vẫn chỉ là áo thun không vừa, người quản lí nhìn đống quần áo của Mạn Kỳ Tuyết mà mình đang bê, tự nhủ sắp tới lại phải sang một tiệm thời trang khác nữa đây.
Anh ta đang biện một lí do hợp lí để đá chị về nhà, ngước mắt thì phát hiện Mạn Kỳ Tuyết đang chăm chăm nhìn ra ngoài đường, thẳng hướng bờ hồ trong quảng trường thành phố.
Mà để ý kĩ hơn nữa, qua lớp kính cửa hàng, người quản lí có thể thấy Bạch Thi Tịnh đang cõng Bạch Thường Hi đi loanh quanh trong công viên gần đó.

Người quản lí có thể cơ hồ nhận ra cậu là bởi sau vụ tin đồn đó, cậu đã quá nổi tiếng trong ngành rồi.
“Anh quản lí nè.”
Đột nhiên chị gọi hồn anh lại, còn chưa kịp định thần thì đã thấy Mạn Kỳ Tuyết ném phắt qua chỗ anh cái áo thun đang cầm trên tay, trên khóe miệng là một nụ cười rạng rỡ.
“Nhờ anh bê đống đồ này về nhà hộ tôi.

Nha~!”
Đặc biệt ở âm cuối chị còn nháy mắt một cái, nói rồi bật động cơ bay thẳng ra ngoài đường, làm người quản lí hét còn chẳng kịp.
“MẠN KỲ TUYẾT!!! Cô đúng là ác quỷ!!!”
Bạch Thi Tịnh trong khi đang răn Bạch Thường Hi và Lại Vi Vi đừng cợt nhả với nhau nữa, đột nhiên thấy mọi người xung quanh ai đi qua cũng ngoái đầu nhìn cậu, quay đầu nhìn về phía sau thì bất ngờ gặp Mạn Kỳ Tuyết.
Đúng là sinh ra đã là người nằm trong vầng quang chiếc sáng của mặt trời, Mạn Kỳ Tuyết cực nổi bật trong đám đông.
Dù cho chị đang mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần vải đen đơn giản, nhưng khí chất toát ra từ cơ thể lại thuộc về một người quyền quý xa hoa.
Mái tóc vàng óng mượt, uốn xoăn dạng sóng biển màu vàng như cánh mai sáng đầu xuân, dưới ánh mặt trời còn như đang phát sáng.
“Chào Thi Tịnh.” Chị niềm nở mỉm cười: “Đã lâu không gặp.

Trông em càng ngày càng xinh ra ấy nhỉ?”
“Chị Tuyết, câu này phải dành cho chị mới đúng.”
Mạn Kỳ Tuyết cười đến thoải mái, không khách khí mà khoác lấy tay cậu, ghé sát mặt mình vào tai cậu nói nhỏ.

“Em thực sự thấy chị xinh sao? Nếu thế, em thấy chị đẹp hơn hay Sa Hoàng đẹp hơn?”
Bạch Thi Tịnh hơi ngẩn người nhìn chị, mãi về sau mới có thể trả lời.
“Sao em có thể so sánh được? Chị là con gái còn anh ta là con trai mà?”
“Haiz!” Bỗng Mạn Kỳ Tuyết thở dài tiếc nuối: “Đúng là vậy thật.

Chị thực sự rất muốn nghe đáp án đến từ em.” Để đến nữa khi em chia tay với Mạn Châu Sa Hoàng, chị còn có cái để kiêu hành tán em được chứ?
Tất nhiên đây chỉ là ý định đùa cợt, nhưng đúng thật là chị rất có ấn tượng với Bạch Thi Tịnh.
Nếu mà cậu chủ động đến với chị, đương nhiên Mạn Kỳ Tuyết sẽ ngay lập tức mở cửa đón cậu vào, còn là rất hăng hái.
Mong rằng Mạn Châu Sa Hoàng nhớ mà giữ cho kĩ.

Hắc hắc!
Bạch Thi Tịnh nãy giờ để ý đến những chuyển biến trong biểu cảm của chị, lại nhớ tới Mạn Châu Sa Hoàng mỗi khi đang nghĩ một chuyện gì đó mờ ám, đều có chung một nụ cười gian như thế này.
Quả là hai chị em, không lệch đi đâu được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.