Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 125: Cảm Giác Lạc Lõng Không Biết Bắt Nguồn Từ Đâu


Bạn đang đọc Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt! – Chương 125: Cảm Giác Lạc Lõng Không Biết Bắt Nguồn Từ Đâu


(Lưu ý: Gần cuối chương có một số đoạn khá nhạy cảm.

Nếu các bạn không đọc được đoạn ấy thì chỉ đến 2/ 3 chương truyện, các bạn có thể lướt sang chương tiếp theo nhé)
“Chẳng hiểu tại sao tôi lại phải đi cùng chị cơ chứ?”.

Bạch Thường Hi cắm ống hút vào cốc trà sữa, vừa hút trân châu vừa làu bàu nói.
“Nhóc có thể nói vậy với người vừa trả tiền trà sữa cho mình đấy hử?”
Lại Vi Vi bóc vỏ kem đậu đỏ hạnh nhân, lia ánh mắt hình viên đạn về phía của Bạch Thường Hi.
Cả hai sau khi đã đấu với nhau chán chê một hồi, quyết định tìm một nơi nào đó để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Thường Hi từ nãy đến giờ vẫn chưa rõ tung tích của một cô gái từ đâu bay tới này, vì đang ở cùng nhau nên tiện đường hỏi luôn.
“Này, chị bảo tên mình là Lại Vi Vi phải không?”
“Ừm hứm.”
“Vậy…!Chị với anh tôi là mối quan hệ như thế nào vậy?”
Lại Vi Vi cắn một miếng kem đậu đỏ, chậm rãi nói.
“Là người mới quen gần đây thôi.


Chúng tôi với nhau là bạn bè.”
“Ồ! Vậy bạn của lão Tịnh nè, anh tôi có người yêu rồi đấy.

Chị cẩn thận không chừng đụng phải bạn trai ảnh í là đi đời nhà ma luôn đó.”
Lại Vi Vi đang định há miệng cắn thêm một miếng kem, nghe cô nói ra câu này thì đờ đẫn quay đầu sang, lại bị biểu cảm cẩn thận dò xét của cô chọc cho cười rộ cả lên.
Ý tứ trong câu nói huỵch toẹt này của Bạch Thường Hi quá rõ ràng rồi.
Cô bé đang ngầm cảnh báo chị đừng mơ mộng tới Bạch Thi Tịnh, không là sẽ biết tay với Mạn Châu Sa Hoàng.
(Khi ở cùng Bạch Thường Hi, Lại Vi Vi sẽ được xưng là “chị” nhé.

Bạch Thường Hi năm nay 17 tuổi còn Lại Vi Vi 18)
Bạch Thường Hi ngơ ngác không hiểu tại sao Lại Vi Vi cười như thể nghe phải một câu chuyện gì đó hài hước lắm, xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất.
Lại Vi Vi biết mình hơi quá đáng, gắng sức để cho mình dừng cười lại, thấy cô thẹn đến đỏ cả hai mang tai thì không nhịn được sờ thử lên trên đó.
Bạch Thường Hi bị chị chạm vào như bị điện giật, vùng người lên thoát khỏi sự đụng chạm của Lại Vi Vi.
“Chị, chị, chị, chị, chị làm gì đó?!”
Lại Vi Vi nhìn Bạch Thường Hi, đối với sự phản kháng kịch liệt của cô không những không thu tay lại mà vươn ra xa, bẽo lấy một bên má ửng hồng màu anh đào của cô, cười cười nói.
“Nhóc nghe cho kĩ nè.” Chị duỗi một bên tay còn lại vén lên những sợi tóc lưa thưa bên sườn mặt ra sau mang tai cho Bạch Thường Hi: “Chị với lão Tịnh của nhóc chỉ là bạn bè thôi.

Chị coi anh ấy như anh trai của mình vậy.

Đừng lo gì nhiều nữa biết chưa?”
Bạch Thường Hi ngẩn ngơ bởi nụ cười dịu dàng ấy của Lại Vi Vi, đến tận khi chị đã đứng dậy rời đi cô vẫn chưa thể khôi phục lại được thần trí như ban đầu.
Trong vô thức, cô sờ tay lên chỗ má vừa bị Lại Vi Vi bẽo vào, giật mình kêu lên một tiếng rồi xoa xoa chỗ má đó.
Mặt cô nóng thật này! Cứ tưởng chỉ là do tưởng tượng thôi chứ?
Bạch Thường Hi thơ thẩn thêm một lúc nữa mới chợt nhận ra Lại Vi Vi đã biến mất, cô muốn đi tìm chị nhưng vừa đi được mấy bước, chân đã vấp phải một hòn đá trên đường.
Cô vô lực ngã quỵ hẳn xuống dưới, chật vật xuýt xoa chỗ đầu gối bị trầy xước đến nhỏ cả ra máu.
Bỗng Bạch Thường Hi thấy…!Sao hiện tại cô lại có cảm giác lạc lõng như thế này?
Bạch Thi Tịnh và cả Lại Vi Vi đều đã đi mất, chỉ còn lại cô bơ vơ với một bên chân bị thương.
Bình thường, trong lúc này sẽ có rất nhiều người vây quanh cô hỏi thăm.


Nhưng hiện tại cô đang chỉ có một mình.
Liên tưởng như cô đang gặp phải một chuyện gì đó khó khăn nhưng không có ai để nhờ giúp vậy.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình bị bỏ rơi trong một tình huống cũng chẳng đến nỗi nào.
Tại sao cô lại cảm thấy như vây nhỉ?
Bạch Thường Hi vỗ vỗ lên má mình, tự nhủ phải đi tìm Bạch Thi Tịnh, vừa phủi áo đứng lên đã đụng phải một người ở sau lưng.
“Ô! Xin lõi nhé.

Tôi không để ý.”
“Chậc! Đâm vào người ta rồi xin lỗi thôi là xong đấy hả?!…!Hửm?”
Một tên choai choai chắc tầm chỉ cuối cấp 3, đầu mullet nhuộm đỏ, quần áo cài cúc lôi thôi và giọng nói cứ chút lại rít lên cao như bắt chước mấy bọn lưu manh, bảo kê ngoài chợ.

Hắn giận dữ rống lên, sau khi nhìn kĩ lại Bạch Thường Hi thì a lên một tiếng, chuyển qua ngữ khí trêu chọc rất khó chịu.
“Ái chà ái chà!” Hắn lè lưỡi liếm môi: “đây chẳng phải là hoa khôi trường ta sao? Ê! Bọn bây lại đây!”
Tên lưu manh vẫy vẫy 2, 3 người khác cùng chạy tới, chúng sấn sổ bao quanh cô, thi nhau bàn luận về những chuyện nhạy cảm mặc dù cô vẫn đang đứng ở ngay đó.
“Tao hỏi này.

Mày kiếm đâu ra một cô em mơm mởn như thế vậy? Ba vòng siêu hot hòn họt đó nha!”
“So với Eimi Fukada* thì em này quả là một trời một vực! Ực! Quá ngon!”
(*Tên một diễn viên J.A.V)
“Phê quá…!Tao bắt đầu c**g luôn rồi này.”

Bạch Thường Hi nghiến răng.

Từ khi nào mà cô đã bị bọn chúng dồn vào trong một con hẻm tối.
Chỗ đầu gối bị thương vẫn đang không ngừng ê ẩm, giữ bước đi không ngã đã khó, chưa chắc khi chạy cô đã có thể chạy được xa.
Thương tổn do người đàn ông lạ mặt kia để lại vẫn chưa khỏi hẳn, thêm cả cô cũng đang mắc phải một số bệnh tâm lí.

Hiện tại hoàn toàn không hề có sức phản kháng, yếu ớt như cành mai.
Tên đầu đỏ cười nham nhở, hắn hẩy hẩy đầu để lũ lưu manh kia im lặng, còn mình thì lẫm liệt tiến lên trước, bóp lấy cằm cô dồn vào tường.
Mặc cho Bạch Thường Hi hoảng loạn giãy giụa, hắn vẫn chẳng để tâm mà nhe ra bộ răng vàng lỏm do hút nhiều thuốc lá.
“Cô em có còn nhớ anh chứ? Anh là người đã đưa thư tình cho em nhưng bị em xé vụn rồi vứt vào thùng rác ấy?”
“Em có biết là anh đau lòng lắm luôn không? Cả đêm khóc đến sưng vù cả mắt.”
Vừa nói hắn vừa banh rộng mi mắt để lộ một khoảng trắng đầy tơ máu trong nhãn cầu, dí sát vào mặt của Bạch Thường Hi khiến cho bệnh tâm lí của cô tái phát, sợ đến phát khóc.
“Hi hi hi! Khóc sao? Cô em đang khiêu gợi anh đó hả? Đợi tí khi đang vui vẻ hẵng khóc mới đúng tình tiết chứ?”
Nói rồi, hắn vươn tay dứt khoát xé toạc áo cô ra.
Trong cả không gian nhiễm một bầu không khí quỷ dị đến nghẹn thở bởi những tràng cười ma quái của bọn lưu manh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.