Đọc truyện Người Tình Của Thuyền Trưởng – Chương 5
Kate nghiêng người qua thành tàu Bermudian, hai tay bám chặt vào thanh vịn. Nàng đội chiếc mũ rơm rộng vành, khoác áo choàng màu xanh nhạt với những nếp rủ qua vai. nàng cảm thấy khắp người đang bừng bừng, nóng ran. Nàng hít 1 hơi và kêu lên.
− Danny, mình đang nóng điên cả người. Mặc kệ cô Nell, mình cởi cái của nợ này ra đây.
− Tại Kate hồi hộp đến phát sốt lên đấy thôi. Tốt nhất là đừng cởi áo choàng ra.
Hôm nay, Danny đóng bộ áo đuôi tôm màu xanh, sơ mi trắng, cổ cồn cứng, gilê xanh lơ, quần màu ngà, chiếc mũ cao và đôi ủng cổ cao bóng loáng; một bộ y phục trang trọng cậu dành cho Kate, nhưng vẻ mặt và ánh mắt cậu thì lại chẳng ăn nhập gì với quần áo cả.
Nàng ngắm nhìn 1 lượt con tàu và mỉm cười. Bermudian là 1 chiếc tàu buôn lớn, được vũ trang bằng 4 cỗ súng. Thủy thủ đội gồm 20 người đàn ông dạn dầy nghề đi biển. Họ sắp đưa Kate và bà Premble trở về Anh!
Kate cảm thấy nóng ruột kinh khủng. Thế là cuối cùng nàng cũng rời khỏi Bermuda, tuy điều này không khỏi làm nàng buồn đôi chút. Nhưng nàng sắp được gặp cha rồi!
Danny chợt cầm tay nàng, nói
− Để tôi đưa Kate xuống nghỉ ngơi đôi chút.
Nàng để Danny dẫn về phía đuôi tàu, nơi có cầu thang đưa xuống dãy ca-bin dành cho hành khách. Phòng đôi của nàng và Ellen nằm ngay phía bên phải. Căn phòng xinh xắn được ốp gỗ nâu dầy xung quanh chân tường, đồ đạc bày biện đẹp mắt, hai chiếc giường bố trí ở hai góc đối diện. Kate gieo mình xuống 1 chiếc ghế kiểu nữ hoàng Anne và thở dài.
− Trời ơi, ở đây tù túng quá. (làm nhớ đến 1 thời huy hoàng được giam trong lãnh cung) – Nàng nhỉn khuôn mặt lầm lì của Danny và nói dịu dàng. – Chúng mình sẽ lại chóng ở bên nhau thôi mà, Danny!
− Như đôi vợ chồng chứ?
− Ôi, vì Chúa, xin cậu hãy thôi ngay cái trò đóng vai tình nhân bị hắt hủi đi, không hợp đâu. – Kate đột nhiên nổi khùng.
Thế là Danny liền quỳ xuống trước mặt nàng và nắm lấy đôi bàn tay đi găng của nàng, khiến nàng ngạc nhiên.
− Hôn tôi đi, Kate… nào! – Chàng nài nỉ.
Nàng gật đầu cười và vòng tay quanh cổ Danny đặt lên môi cậu 1 cái hôn thân mật.
− Đây, nhóc Danny. Một cái hôn rồi nhé – và đứng dậy đi, không quần cậu đen thui hết bây giờ!
− Tôi cóc cần biết quần áo tôi ra sao. Hôn tôi nữa đi.
− Không, nhóc ạ! Mình vừa cho cậu hơn cả điều mà cậu xứng đáng được hưởng đấy. – Nàng nghiêm giọng, nhưng vẻ trêu chọc ánh lên trong đôi mắt xám của nàng đã phản lại giọng nàng.
Danny giật mình.
− Tại sao, Kate định ám chỉ điều gì vậy?
Nàng đứng dậy và đi 1 vòng quang phòng trước khi đối diện với Danny. Cậu ta nắm bàn tay nàng và đứng lên, cặp mắt hướng về phía nàng ngon ngóng.
− Được lắm thưa ông, qua 1 nguồn tin cực kỳ đáng tin cậy, tôi được biết là ông đã dành phần lớn thời gian tối hôm qua ở phòng khách của Elizabeth Tucker trong khi ông bà Tucker vắng nhà! – Nàng cười ngặt nghoẹo bởi khuôn mặt thộn ra của cậu ta, và bồi tiếp, – Danny, mình cứ tuởng là cậu đã hôn thoả thích rồi chứ.
− Kate! Quỷ bắt cô đi! Cô là phù thủy chắc? Mà tại sao có thể biết nhanh thế nhỉ? Này… ai hớt lẻo với Kate vậy?-Danny hỏi với vẻ phẫn nộ và có phần hung hăng.
Nàng cười rúc rích
− Cậu không việc gì phải tự ái, cậu bá thân mấn! Nếu cậu đã ngốc nghếc đnế độ đi hẹn hò lén lút với một đứa hầu gái thì lẻ ra cậu phỉa tính chuyện đề phòng miệng lưỡi xấu xa của đám gia nhân chứ.
− Kate ghen phải không Kate?-Danny hỏi với vẻ hy vọng.-Trời!, Kate không việc gì phỉa ghen. Chuyện ấy chẳng là cái gì. Xét cho cùng tôi đâu phỉa là thầy tu mà Kate cũng vậy.
− Ghen ấy à?-nàng bật lên cắt ngang lời chàng.-Cậu đúng là lẩn thẩn! Dù cho mình có bất một cảo nghĩ nào về chuyện ấy thì cũng khônt có gì gần với sự ghen tuông cả. Đó là chuyện riêng của cậu với người mà cậu hôn mặc dù mình muốn cảnh cáo cậu vì cậu quá bất cẩn. Danny, cậu có thể làm mọi việc lộn tùng phèo lên dấy. Mình thấy cậu vẫn còn chưa nhận thức ra là cậu không hề yêu mình.
Danny thở dài nặng nề, nhưng cố nén tự ái để không tranh cãi thêm.
Nàng cởi áo choàng và bắt đầu ra hiệu cho chàng đi cùng nàng lên boong. Danny lẳng lặng theo sau.
Giây phút khởi hành đến thật bất ngờ. Kate chưa kịp nhận ra thì đã thấy mình tách xa dần khỏi cha conLudlow và đám bạn bè đang vẫy tay chuác nàng và Ellen một chuyến vượt biển tốt lành. Rồi cảng Hamilton lùi dần khi con tàu rẻ sóng lướt đi. Ellen đứng lặng bên Kate, họ bám vào tay vịn chẳng để ý gì đến khung cảnh tất bật trên tàu, chỉ nhìn đăm đăm về phía dãi bờ mà họ đang rời xa.
Một lúc sau, không nhịn được nữa, Ellen thở dàn.
− Thật là đáng yêu biết bao. Trông kìa, Kathleen…ánh mặt trời như đang phủ một vầng hoà quang lên hòn đảo nhỏ bé của chúng ta
Kate cười khẽ
− Cô mắc cái bệnh lãng mạn kinh niên rồi, cô Nell ạ nhưng cô nói đúng dấy. Hòn đảo của chúng ta đẹp thật. Nó làm con nhớ đến bài thơ của Tom Moore, tuy con chỉ thuộc có mấy dòng:
Tuyệt trần nơi đây hòn đảo nhỏ
Bến bờ sau năm tháng lênh đênh
Những sườn dồi ngát thơm huong cỏ
Tặng nụ cười sương sớm biếc xanh
Có phải đây thiên đường trần thế
Sóng vỗ về những giấc mộng yêu đương
Mảnh đất gieo những vần thơ thi sỉ
Chốn ngàn đời yên nghĩ của thánh nhân!
Nàng thở dài khi ngâm nga câu cuối rồi quay sang Nell
− Cô bảo liệu con có gặp ông Tom Moore ở London không nhỉ?
Khuôn mặt của Ellen vụt trở nên cau có. Bà chẳng ưa gì những bài thơ tình phóng đãng của anh chang thi sỉ này. Hơn nữa hắn có vẻ là một tay trác táng và bà không thích hắn chĩa sự quyến rủ vào Kathleen của bà.
− Tất nhiên cô mong là không!-bà đáp nghiêm nghị.
Kate cười
− Thật là một tâmhồn lãng mạn như cô mà lại ghét một nhà thơ
− Con thừa biết là cô đâu có phàn nàn về nghề nghiệp của Moore. Nhưng thơ của hắn ta không thích hợp với lỗ tai của một trinh nữ đâu và cô phải bảo cho con biết, cưng ạ, là kiểu cư xử của hắn ta với con là hết sức phóng đãng đấy
− Vớ vẫn.-Kate kêu lên.
− Con bảo vớ vẫn? Thế một người đàn ông đứng đắn mà lại đi thầm thì toàn những điều nhảm nhí vào tai một cô gái 17 tuổi à?
− Lúc ấy con đã gần 18 rồi nhưng điều đó không quan trọng. Anh ấy chưa hề nói một lời thiếu đứng đắn với con, cô Nell ạ, mà anh ấy cũng chưa bao giờ tìm cách hôn con
− Xin chúa cứu rỗi! Con kính nể hắn ta về những chuyện đó lắm hả? Làm sao mà hắn hôn được con khi biết là cô luôn để mắt trông chừng?
Kate cười rũ
− Một sinh vật khủng khiếp. Thế ra cô đã dọ thám chúng con đó à? Con xin tuyên bố thế là không ngay thằng đâu cô Nell
− Im đi bé con! Rõ ràng hắn ta không phải loại đàn ông có thể gắn bó sâu sắc được. Con còn ngây thơ lắm cưng ạ. Nhưng thôi không tán chuyện lăng nhăng nữa. Đầu cô quay cuồng lên đây này.-cô Ellen nói và đặt tay lên trán
Kate lo lắng nhìn bà
− Cô Nell để con nới bớt cúc áo ngực cho cô nhé. Cái áo len này chật quá
− Không, không. Thôi để ngồi xuống một chút.-Bà đi tới chiếc băng và nặng nề thả mình xuống.
Kate nhìn bà lo ngại. Con tàu mới đi được một dặm thế mà Ellen đã cảm thấy khó ở còn bao nhiêu ngày lênh đênh trên biển nữa thì làm sao đây. Mặc cho Ellen phản đối, Kate bắt dầu tháo bớt khuy trên chiếc áo len màu nâu sẫm của bà. Bỗng một giọng đàn ông vang lên khinế nàng quay lại
− Tôi có thể giúp gì không?-Đó là viên thuyênphò thứ nhất của tàu Bermudian
− Ôi thế thí hay quá.-Kate đáp liền-bà gia sư củ tôi bị say sóng
− Tôi rất lấy làm ái ngại. Nhưng tôi tin là ông đầu bếp có thuốc chữa đấy, tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ.-Và không nói thêm lời nào anh ta vội vã bỏ đi
Ellen rên rỉ.
− Kate ơi đưa cô về phòng ngay, cô sợ mình ốm mất rồi.
Kate đỡ bà đứng dậy . Vừa đến phòng Ellen liền đâm bổ vào chậu rửa, nôn thốc nôn tháo, liên tục vừa nôn vưà khóc. Kate phải vừa dỗ dành vừa lau mặt và cằm cho bà bằng một chiếc khăn tay ướt.