Đọc truyện Người Tình Của Anh Rể – Chương 17
– Chuyện không phải như em nghĩ đâu Mai.
Khả vội vàng giải thích, anh ta liếc sang Thư đang ôm cái lưng của mình, hình như anh đã hơi mạnh tay. Lúc này anh không thể nào tỏ ra quan tâm cô được, dù trong lòng anh có thấy áy náy.
Thư thì vẫn giữ nguyên bộ dáng dửng dưng, trường hợp này cô đã gặp quá nhiều rồi, đến mức mà không còn cảm thấy hoảng hốt nữa. Cô chỉ thấy lạ là tại sao chị Mai lại đến đây.
Mai bước đến đứng đối diện Thư, chị nghiến răng và cố kìm nén ham muốn tát Thư một cái. Lại một lần nữa nó bội ước, lại một lần nữa nó đâm nát tim chị. Hay cho cái miệng lúc nào cũng tỏ ra mình trong sạch của nó, hay cho những lời nói đổ tội cho bọn đàn ông cứ bám theo nó dù nó chẳng muốn. Hồ Ly tinh thì có đến chín cái mạng, dù nói dối có mang tội chết thì nó cũng chẳng chết ngay được!
– Mai, sao em lại đến đây?
Khả hỏi khi không thấy ai nói gì. Không gian như đang bị ép chặt xuống, đến nỗi mà anh phải giơ tay lên để đỡ lấy cho dễ thở. Nhưng lúc này Khả tự nghĩ, hôm qua Mai đã nói tuyệt tình như vậy với anh, vậy thì tại sao chị phải tức giận về chuyện này. Mà anh cũng thật là, việc gì phải giải thích với chị.
– Em muốn xin lỗi anh! – Mai nói, giọng chị vẫn rất khó khăn như đang ngăn mình không quá cao giọng – Song em nghĩ em không cần phải làm điều đó nữa. Anh đã có lựa chọn của mình rồi.
Mai định quay đi thì Khả giữ tay chị lại, anh thở mạnh đầy căng thẳng, rồi đánh mắt sang Thư:
– Anh với cô ta vô tình ngã vào nhau, anh có thể lấy tính mạng ra để đảm bảo giữa bọn anh…- Ngay lúc này, ký ức về nụ hôn bỗng nhiên hiện về khiến Khả phải ngập ngừng. Nhưng anh vẫn đè xuống và nói – Giữa bọn anh không hề có chuyện gì cả. Anh yêu em, Mai…
Mai nhận ra cách xưng hô của Khả đã thay đổi, không còn là kiểu xưng hô của nhiều năm về trước nữa. Cô dịu xuống một chút, nhìn sang Thư vẫn không thèm nói gì. Đó cũng là lý do khiến cho chị ghét nó. Tại sao nó không bao giờ giải thích? Chỉ mất một lời xin lỗi, hoặc một lời thanh minh thôi mà nó cũng không nói được. Nó làm như vậy chỉ càng khiến chị căm giận. Sự cứng rắn của nó chính là thứ mà chị muốn có, nhưng không bao giờ có được.
– Anh yêu em sao? – Mai hỏi Khả – Nếu yêu em, anh có dám ngay bây giờ, không suy nghĩ, không cần thêm thời gian mà nói rằng anh sẽ cưới em không?
Thư im lặng, không hiểu sao khi chị Mai hỏi câu này, trong cô lại có một chút không đành lòng. Thư chưa bao giờ phải lòng ai, cũng chưa từng có cảm giác này. Thật lạ quá, nhưng cô tin đó chỉ là thoáng qua thôi.
– Được, anh đồng ý. Anh sẽ cưới em.
Mai nhìn sang Thư, nhếch môi cười như đang chứng tỏ ưu thế của kẻ thắng cuộc. Dù nó có làm gì thì lần này nó cũng không thể thành công được đâu. Khả đã yêu chị gần mười năm, hiểu chứ? Tình yêu của anh không phải là loại tình cảm chớp nhoáng hay là hời hợt, mà dó là tình yêu đã được chứng minh qua thời gian.
Mai gật đầu:
– Ngay tuần sau thì sao?
– Chỉ cần em thích là được.
– Em không thích, nhưng em không muốn anh và nó lại ngã vào nhau một lần nữa.
Thư hít một hơi thật sâu sau khi nghe Mai nói câu này, cô đưa tờ đơn nghỉ việc đến trước mặt Khả và nói rất giõng dạc:
– Dù không biết anh định giao việc gì cho tôi, nhưng tôi lên đây cũng chỉ là muốn đưa cái này cho anh.
– Cái gì đây?
– Từ giờ phút này tôi sẽ không làm ở khách sạn nữa. Không bao giờ. Anh cũng không phải tìm cách để gây khó dễ hay là đuổi tôi đi nữa.
Khả cầm lấy tờ đơn, anh định nói rằng anh chưa bao giờ cố tìm cách để đuổi cô khỏi công ty. Anh làm việc công tư phân minh, nếu như cô không gây tội anh cũng sẽ để cô làm việc yên ổn. Nhưng anh không thể nói ra được, vì trong hoàn cảnh này sẽ khiến Mai hiểu lầm rằng anh không muốn để cô đi.
– Dù sao cũng cảm ơn anh đã chiếu cố trong thời gian qua. Tôi mong anh sẽ giải quyết hộ tôi đề xuất thay đổi đồng phục mùa đông, vì điều đó thật sự cần thiết. Hãy quan tâm đến nhân viên của mình.
Thư chân thành nhìn Khả, sau đó cô quay gót rời đi. Thế là xong cái tội nợ của cô, từ này chắc cô không nợ nần ai nữa. Ngay ngày mai, cô sẽ rời khỏi đây. Chị Mai sẽ cưới Khả và sống bên anh ta. Trong những bước chân vội vàng của mình, Thư quyết định sẽ không bao giờ gặp lại Khả. Nhưng sao cô lại thấy buồn thế này.
Khả và Mai bước vào phòng làm việc của anh, mọi thứ vẫn còn thật lộn xộn, anh không biết phải nói gì với Mai nữa. Tại sao chị lại thay đổi quyết định nhanh như vậy? Khả bất mãn. Anh thấy mình giống như đồ chơi của chị, nhưng anh không muốn làm chị buồn. Bởi vì anh là một thằng đàn ông, anh nói được thì sẽ làm được. Đặc biệt là cưới chị.
– Tại sao em lại nói không muốn cưới anh nữa?
Mai nhún vai:
– Thử anh. Em sợ anh không còn yêu em.
Khả nhìn Mai, anh đang cố đoán suy nghĩ của cô.
– Em coi anh là gì? Trò đùa này không vui đâu.
– Là người em nhất định phải cưới. Em đã đau thương một lần trong hôn nhân, em định sẽ không bao giờ nhấn đời mình vào nó nữa. Nhưng lần này thì khác, vì là anh.
Khả dịu xuống:
– Em làm anh buồn đấy, anh đương nhiên là sẽ cưới em, nhưng anh phân vân không muốn rời khỏi thành phố này thôi.
– Anh không cần làm thế nữa.
– Tại sao?
– Vì em thấy không cần thiết nữa thôi.
Khả thấy nhẹ nhõm trong lòng khi Mai lại lần nữa thay đổi quyết định, dù không hiểu vì sao nhưng ít nhất anh đã có thể yên tâm mình không cần phải đưa ra sự lựa chọn. Song, nếu như vẫn phải chọn giữa đi và ở, thì có lẽ câu trả lời của anh vẫn là ở lại. Anh không thể vì cô mà rời đi. Một người trưởng thành khi yêu sẽ đều làm giống như anh thôi.
– Anh buồn đấy à? – Mai đột nhiên hỏi.
Khả giật mình:
– Gì cơ? Sao em lại nghĩ thế?
– Em luôn sẵn tính đa nghi mà.
Khả không trả lời, anh ngồi xuống ghế của mình. Cuộc sống trở nên phức tạp hơn khi người ta có tình yêu. Bố anh nói đúng, ông từng bảo anh đàn ông có thể làm được muôn ngàn thứ một cách mạnh mẽ, quyết đoán nhưng khi nói đến chuyện cưới xin vợ con lại như một kẻ nhát gan. Đời anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy một ai đó làm vợ. Chuyện này thật sự là một bước ngoặt.
– Chúng ta đi ăn gì đó vào tối nay nhé, anh sẽ mời.
– Em định mời ăn đến chỗ Thư ăn tối.
Khả ngẩng đầu lên, anh nhíu mày chờ đợi lý do.
– Một bữa tiệc chia tay.
– Chia tay?
– Anh không biết gì sao? Thư sẽ đi. Đó là lý do nó quyết định nghỉ việc.
– Đi? Đi đâu? Còn căn nhà và còn mẹ em thì sao?
– Anh lo lắng à?
Khả tự nhiên thấy bực bội, đó là một câu hỏi rất tự nhiên bộc phát, hà cớ gì cô phải ghen tuông như vậy? Mai như nhận ra điều đó, cô ho khan:
– Em xin lỗi. Nhưng lý do vì sao thì chỉ có Thư mới biết.
Mai không thể nói với Khả chuyện chính cô đã ép Thư rời đi. Cô không thể để lộ trái tim mong manh và tình yêu mang nhiều sợ hãi của mình cho anh biết. Cô ích kỷ, điều đó có biết, cô không phải người tốt, điều đó cô cũng biết, nhưng bảo vệ những gì thuộc về mình là sai hay sao? Cô đã từng rơi xuống vực sâu, rồi Khả đến và đỡ lấy cô. Anh là niềm tin cuối cùng trong cô, cô không thể mất anh được.
– Thế thì…đến để chia tay cô ta thôi – Khả nói.
Thư nhìn chị Mai vui vẻ nấu nướng ở trong bếp, sự hằn học ban chiều của chị đã biến mất. Chị có vẻ như đã hoàn toàn yên tâm rồi. Thư cũng muốn chị yên tâm. Cô nhìn sang Khả đang ngồi sửa lại vòi nước một cách tỉ mẩn. Không ngờ được một công tử bột như anh mà cũng biết làm mấy việc thế này.
Thư còn chưa biết mình nên đi đâu và nên làm gì, mọi việc được quyết định trong chớp nhoáng. Cô làm tất cả chỉ vì chị Mai đó thôi.
– Ăn cơm thôi nào, xong hết cả rồi.
Thư cất đi vẻ mặt buồn bã, trưng ra một sự vui tươi rồi chạy đến sắp xếp bàn ăn phụ Mai. Mẹ từ trong phòng đi ra, trên tay bà là một nửa chiếc áo len. Dạo gần đây bà không có việc làm nên mua móc và len về để làm áo cho cô.
– Sao hôm nay có chuyện gì mà vui vậy? – Mẹ nhìn Mai hỏi.
Mai liếc sang Khả, nói với giọng hào hứng:
– Con thông báo với mẹ, con sẽ cưới anh Khả vào tuần sau.
Mẹ yên lặng, bà không tỏ rõ một thái độ gì cả. Ở tuổi của bà, mọi sự bất ngờ đều nằm ở trong lồng ngực, ít khi được thể hiện ra bên ngoài. Không khí trở nên trầm mặc đến kì lạ. Tại sao lại phải kết hôn nhanh chóng như vậy? Nó mới trải qua một cuộc tan vỡ, chẳng có ai lại đâm đầu vào cái thứ đã khiến mình suýt chết một lần. Bà hiểu được trong chuyện này, Mai chỉ làm vì sợ hãi. Nó sợ sẽ để mất chàng trai này.
– Được rồi, nâng ly chúc mừng nào – Thư phá vỡ bầu không khí, cô nâng cốc rượu của mình lên.
Mẹ cũng cười, đưa ly lên:
– Phải đấy, chuyện vui mà. Đã lâu rồi mẹ cũng chưa uống rượu.
Tối hôm ấy, ai cũng uống nhiều hơn mức bình thường một chút. Chuyện từ không vui lại trở thành chuyện vui. Thư luôn là người đầu têu, pha trò khiến tất cả mọi người đều mỉm cười. Thi thoảng cô lại đẩy chị Mai về phía Khả, sự va chạm ấy khiến chị đỏ mặt. Khả thì mạnh dạn hơn, anh quàng tay kéo chị về phía mình. Hành động ấy khiến cho Thư hơi chùng lại.
– Anh lái xe về nhà được không?
– Đương nhiên là không. Cho anh ngủ lại nhé? – Khả nháy mắt với Mai.
Mai không ngại ngần mà nói:
– Nếu anh không ngại thì cứ việc.
– Thế anh sẽ ở đâu?
– Ở ngoài hiên này.
– Em không muốn đưa anh về nhà em sao?
Mai nhận thấy được trong mắt Khả có thứ gì đó đổi khác, chị bỗng nhiên đỏ mặt. Có lẽ là anh đã say rồi, nhưng chị thì chỉ mới chuếnh choáng thôi. Khả uống không tốt, chỉ cần chút bia rượu cũng khiến anh nói nhiều hơn mức bình thường. Thư là người rõ điều đó tốt nhất nên hôm nay anh đã biết ngăn anh đúng lúc.
– Em đưa anh về nhà nhé? – Mai nói.
Khả nhăn mặt:
– Sao đàn ông lại để phụ nữ đưa về nhà được. Anh sẽ tự bắt taxi về.
– Em không phải vì ngại ngần hay muốn giữ giá gì đâu. Chỉ là…
– Em không cần giải thích – Khả cắt lời – Anh hiểu em chưa thực sự sẵn sàng với anh. Em chỉ đang cố đưa mình vào một chuyện bất đắc dĩ thôi.
Mai ngạc nhiên khi Khả nói như vậy, rõ ràng là anh vẫn đang rất tỉnh táo. Chị thấy lúng túng vì anh đã đọc đúng nội tâm của chị. Anh nhìn thấy nỗi sợ và sự cố chấp trong chị. Nhưng chị vẫn sẽ làm, chỉ có điều đó mới khiến chị yên tâm được.
Khả đặt tay lên mái tóc của Mai, anh nhìn chị thật sâu. Anh đã yêu chị từ lần đầu gặp gỡ, đến nay điều đó vẫn tồn tại. Khả ghé lại gần sát, anh phát hiện ra Mai đã nhắm mắt lại và chờ đợi anh trao chị một nụ hôn. Không nghĩ nhiều nữa, Khả cúi gần hơn. Lúc môi anh vừa chạm nhẹ lên môi chị, thì từ đằng sau cửa nhà đột nhiên bật mở khiến cả hai giật mình. Họ đứng cách xa nhau như đám trẻ làm chuyện tội lỗi. Khả ho Khan, Mai thì nhìn ngó xung quanh để bớt ngại.
Thư vừa thở vừa nhìn hai người, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ sợ hãi:
– Mẹ…anh đưa mẹ đến bệnh viện giùm tôi được không?
Khả và Mai nhìn nhau, rồi anh nhanh chóng chạy vào nhà.
Trên sàn đất, mẹ của Thư nằm úp xuống, cuộn len, cái móc và nửa chiếc áo le ngổn ngang quanh thân bà. Hai mắt bà nhắm nghiền vào nhau.
Khi Thư đã quyết định sống vì chị Mai, cô sẽ rời khỏi thành phố thì mẹ cô lại bất tỉnh không rõ nguyên do. Khả và Mai dù đã định ngày cưới, nhưng cả hai vẫn khó khăn trong việc chạm vào đối phương. Những mối quan hệ đang toả ra những cái nhánh của mình. Mọi chuyện sẽ ra sao?