Đọc truyện Người Tình Bóng Tối – Chương 3
“Em hoàn toàn mất trí rồi à?”
Một linh hồn dễ vỡ có lẽ đã nao núng trước một câu hỏi như thế nhằm thẳng vào mình – đặc biệt khi nó được thốt ra gần giống với một tiếng gầm bở một mẫu đàn ông gây ấn tượng – nhưng Portia không cảm thấy bị xúc phạm. Thực ra anh rể cô đâu có thói quen thường xuyên căn vặn sự tỉnh táo của cô. Anh ấy chỉ làm việc này hai lần trước đây. Một lần khi cô dồn một ma cà rồng sáu-trăm-năm tuổi đang gầm rít vào góc khuất trong thời gian tạm nghỉ ở buổi biểu diễn âm nhạc giữa mùa hè của Quý bà Quattlebaum, giữ hắn ta lại bằng một cây mã vĩ của chiếc đàn violin cho đến khi Adrian có thể đến với cái cung tên của anh ta. Và tháng trước, khi cô từ chối không phải một, mà là hai quý ông trẻ, giàu có, đẹp trai hăm hở muốn biến cô thành cô dâu của họ.
Nếu anh gầm lên vì tức giận chứ không phải sự quan tâm, Portia có lẽ đã thấy cảnh giác hơn. Nhưng cô biết Adrian không thể yêu thương cô nhều hơn nếu cô là em gái ruột của anh thay vì là em gái của vợ anh.
Chính sự chắc chắn đó cho phép cô thản nhiên chớp mắt ngước nhìn anh từ chiếc ghế bành trước lò sưởi trong khi anh đi đi lại lại trong phòng khách của dinh thự ở Mayfair, cau có như một con yêu tinh, những ngón tay cào cào mái tóc màu mật ong cho đến khi nó dựng đứng lên như một cái bờm sư tử.
Anh quay ngoắt lại trên chiếc giày bóng loáng và dứ dứ một ngón tay về phía cô, “Em có thể có nguy cơ mất trí, nhưng anh vẫn còn sở hữu đầy đủ tất cả năng lực của mình. Và nếu trong một phút em tin rằng anh sẽ cho phép em đặt mình vào sự nguy hiểm chết người như thế, thì em đã hoàn toàn lầm rồi”.
“Em không hề định đặt mình vào nguy hiểm chút nào”, cô trả lời. “Hiện giờ em đã tìm thấy anh ấy, em chỉ đơn giản muốn có một cuộc nói chuyện xã giao với em trai của anh thôi”.
Chị gái cả Caroline của cô đứng lên từ ghế sô-pha bọc gấm thêu kim tuyến và với tay ôm lấy cánh tay chồng mình. Với cái bụng đang dần to lên bởi đứa con thứ hai của họ và mái tóc vàng nhạt chải mượt cuộn ra sau thành một búi, cô giống như một bức tượng Thánh mẫu điềm tĩnh. Nhưng tia sáng hài hước và thông minh trong đôi mắt xám khiến cô có vẻ ít trầm lặng hơn, “Adrian đúng đấy, cưng à. Chuyện này quá mạo hiểm. Em quên chuyện gì xảy ra trong lần cuối cùng em cố gắng cứu cậu ấy à? Em đã suýt chết”.
“Anh ấy suýt chết”, Porita nhắc chị gái mình, “Em đã cứu anh ấy”.
Adrian và Calorine nhìn nhau, còn Portia chỉ mím môi lại thành một đường cứng rắn. Cô chưa bao giờ kể với anh chính xác chuyện đã xảy ra trong hầm mô gần sáu năm trước. Và bây giờ cô cũng không hế có ý định làm thế.
“Chị biết em đã nhiều đêm mất ngủ vì lo lắng cho Julian”, Caroline nói, “Tất cả chúng ta đều thế. Nhưng em vẫn phải suy nghĩ đến nguy hiểm xảy ra với chính mình”.
“Một nguy hiểm nho nhỏ vẫn không làm chị tránh xa Adrian khi mọi người cho rằng anh ấy là một ma cà rồng”.
“Trong chuyện này có một sự khác biệt đáng chú ý. Và Julian có lẽ không phả là ma cà rồng mà em biết. Cậu ấy đã bỏ đi gần sáu năm và chúng ta hoàn toàn không nghe tin tức gì về cậu ấy trong suốt hững năm đó. Không một lá thư, không một lời nói, không một tiếng thì thầm. Cậu ấy thậm chí không liên lạc với chúng ta sau khi được báo rằng Eloisa đã ra đời”. Calorine liếc trộm một cách đầy âu yếm về đứa bé má hồng tóc màu mật ong đang vui vẻ gặm núm tua màu của một chiếc đện ghế sô-pha. “Cậu ấy cũng không hồi đáp khi Adrian gởi thư thông báo rằng mẹ họ đã chết vì bệnh lao phổi ở Ý. Cậu ấy và Adrian đã từng là anh em vô cùng thân thiết. Tại sao cậu ấy lại cắt đứt tất cả những ràng buộc với chúng ta nếu cậu ấy không quyết định quay lưng lại với việc kiếm tìm linh hồn của mình”.
“Em không biết”, Portia thừa ngận, “Nhưng cách duy nhất để tìm ra là hỏi anh ấy”.
“Và vì sao nó phải giải bày với em?” Adrian hỏi, nhướng một bên lông mày hung hung, “Bởi vì nó luôn để mắt tới một cô gái xinh đẹp? Bởi vì vẫn còn một chút tình cảm còn lại trong nó sau tất cả những năm sống như một con quái vật, vài phần con người nào đó?”
Portia câm nín. Không có từ ngữ nào giải thích được mối liên hệ gắn kết cô cảm thấy nơi trái tim mình kể từ khi họ ở trong hầm mộ đó. Ngay cả khi có thể giải thích, cô cũng biết họ cũng chỉ buộc tội cô là đã bám lấy những tưởng tượng của một cô gái trẻ.
Adrian quỳ một đầu gối xuống trước ghế, nhìn thẳng vào mắt cô. Cha mẹ Portia đã chết trong một tai nạn xe ngựa khi cô mới chín tuổi. Sau khi anh và Calorine kết hôn, Adrian đã nồng nhiệt chào đón cô vào ngôi nhà của họ, chưa bao giờ tỏ ý rằng họ sẽ đẩy cô cho người họ hàng kinh khủng nào đó như ông chú họ dâm đãng Cecil hay dì Marietta nhạt nhẽo.
Anh nắm lấy hai bàn tay cô, đôi mắt xanh lá pha lẫn xanh nước biển của anh xẩm lại vì lo lắng, “Anh không hoàn toàn mù quáng. Anh biết em cất giấu vũ khí và bí mật luyện tập để giúp anh chiến đấu với ma cà rồng trong nhiều năm. Nhưng đây không phải trận chiến của em, cô bé. Nó là của anh”.
Cô giật tay mình ra khỏi tay anh, “Em đã gần hai mươi ba tuổi rồi, Adrian. Em không còn là một đứa trẻ nữa.”
“Vậy có lẽ đã đến lúc em lắng nghe để biết lý lẽ và thôi cư xử như một đứa trẻ đi”.
Portia cảm thấy thích tiếng gầm gừ hơn là giọng điệu lý lẽ, chừng mực của anh. Cô đứng dậy, vươn mình cho hết chiều cao năm feet(1) hai inch của mình và ước gì đang đội một trong những chiếc mũ cầu kỳ mà cô yêu thích để tăng thêm chiều cao. “Rất tốt”, cô lạnh lùng nói, “Nếu em thôi cư xử như một đứa trẻ, thì em không cần sự cho phép hay tán thành của anh để tìm gặp em trai anh nữa”.
(1) Đơn vị đo chiều dài phổ biến ở Anh, Mỹ tương đương 0,3048m.
Adrian đứng thẳng dậy và nhẹ nhàng nắm hai vai cô, vẻ nài nỉ trong giọng nói của anh còn đáng lo hơn bất kỳ tiếng quát nào “Em quên rằng có bốn phụ nữ đã chết trong hai tuần qua rồi sao? Rằng xác chết của bọn họ đã cạn kiệt đến giọt máu cuối cùng, sau đó bị bỏ lại cho đến khi bị thối rửa trong những con ngõ của Charing Cross và Whitechapel? Anh đã làm hết sức mình trong năm năm qua để đuổi gần hết ma cà rồng ra khổi biên giới thành phố này. Em có thật lòng tin rằng những vụ giết người xảy ra cùng lúc với tin đồn Julian đã trở lại Luân Đôn là một tình huống hoàn toàn ngẫu nhiên không?”
Cô ngang ngạnh tiếp nhận ánh mắt của anh, “Anh có thật lòng tin rằng em trai ruột của mình có khả năng phạm phải những hành động tàn bạo như thế không?”
Bàn tay Adrian rơi khỏi tay cô, siết thành nắm đấm bất lực, “Anh không còn biết nó có thể có khả năng làm gì. Anh không còn hiểu nó nữa. Nhưng nó là em trai của anh. Và là trách nhiệm của anh. Nếu ai đó phải đối chất với nó về những vụ giết người này, thì đó sẽ là anh”. Anh trao đổi một cái nhìn lo lắng khác với Caroline, “Anh sẽ làm việc đó đầu tiên vào buổi sáng”.
“Buổi sáng?” Portia lặp lại, “Khi anh ấy đang thiu thiu ngủ? Khi anh ấy yếu nhất và dễ bị tổn thương nhất?”
Caroline thốt ra một âm thanh khổ sở nho nhỏ, nhưng Portia dường như không thể dừng lại.
“Em biết chính xác chuyện gì xảy ra với những ma cà rồng khi anh đến thăm họ vào buổi sáng, Adrian. Vậy anh sẽ mang theo vũ khí gì? Hình thập ác? Cọc gỗ? Cung tên? Anh đã kết liễu cuộc đời của rất nhiều con thú khát máu tàn bạo bằng những vũ khí riêng đó. Em cho rằng việc một ngày nào đó Julian cảm nhận được cú đâm của chúng là không thể tránh khỏi”.
Adrian chạm đầu ngón tay lên dải băng quấn quanh cổ nhung đỏ trang điểm ở cổ họng thanh mảnh của cô, niềm hối tiếc lộ rõ trong mắt khiến anh trông già hơn hẳn cái tuổi ba lăm của mình, “Nó cảm nhận cú đâm của anh tốt hơn là em hay bất kỳ phụ nữ nào khác cảm nhận cú đâm của nó”.
Khi anh sải bước a khỏi phòng, Portia quay sang Caroline, tuyệt vọng tìm một đồng minh ở chị mình. Chẳng phải cô đã từng giúp Caroline chứng tỏ rằng Adrian không phải là kẻ hung ác như mọi người vẫn nghĩ sao?
Nhưng Caroline đơn giản chỉ lắc đầu, “Ôi, Portia, chuyện này đã quá khó khăn đối với anh ấy, tại sao em lại làm cho sự việc càng trở nên phức tạp thêm? Nếu Adrian không buộc phải tiêu diệt Duvalier để bảo vệ chị”, cô nói, nhắc đến tên ma cà rồng tàn nhẫn đã biến Julian thành ma cà rồng bằng cách hút linh hồn ra khỏi anh vào thời điểm anh sắp chết, “thì có lẽ Julian đã lấy lại linh hồn của mình lâu rồi. Cậu ấy sẽ không bao giờ phải đi tìm ma cà rồng đã biến đổi Duvalier. Adrian đã đấu tranh rất vất vả và rất lâu để cứu em mình. Em nghĩ bây giờ anh ấy cảm thấy như thế nào khi biết rằng rất có thể anh ấy đã thất bại? Biết rằng những cô gái ngây thơ đó dó thể đã phải chịu đựng và chết vì thất bại đó?” Cô bế con gái lên và theo chồng về phòng, bắn cho Portia một cái nhìn trách móc lần cuối. Eloisa nhìn qua vai mẹ, đôi mắt xám to của nó có vẻ hoang mang.
Portia thở ra một hơi dài bức bối. Cô cho rằng cô đã ngây thơ hi vọng gia đình sẽ mở rộng vòng tay và trái tim để chào đón chàng ma cà rồng đi hoang trở về nhà. Với tất cả những gì cô biết, Julian có lẽ đã lạc lối như họ từng lo sợ.
Nhưng góc nhỏ nào đó trong trái tim cô chối bỏ ý nghĩ đó, từ chối tin rằng người đàn ông đã từng véo mũi cô và gọi cô là “Mắt sáng” của anh có thể hút cạn sự sống từ những người đàn bà và quăng họ vào ngõ tối gống như một cỗ lòng thối rữa như thế.
Cô đi đến cửa sổ, kéo tấm rèm nhung dày sang một bên. Ánh sáng ban ngày yếu ớt bắt đầu tắt dần, để lại con phố rộng tắm trong ánh sáng chói lòa của tuyết. Mặc dù vài bông tuyết vẫn xoay tròn trong gió, những đám mây đã tan tác, để lộ một hình trăng khuyết bàng bạc đang lên. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ cẩm thạch trên lò sưởi, cảm giác gấp gáp tăng lên. Thời gia của Julian sắp hết và của cô cũng thế.
Nếu cô muốn chứng tỏ họ đã sai lầm hoàn toàn, cô sẽ phải làm việc đó trước khi mặt trời mọc và trước khi Adrian đi tìm kiếm em trai của mình – có lẽ là lần sau cùng.
***
Lúc này Julian Kane không sợ vì mình không có linh hồn bằng nỗi lo sợ rằng mình trở nên không tỉnh táo. Những bước chân loạng choạng của anh đã vững dần thành một dáng đi hiên ngang ngay cả khi nó đã mất đi vẻ thanh lịch thông thường bởi sự kiệt sức và đói.
Anh lộn tung túi áo khoác ra ngoài, chúng rỗng tếch đến đáng thương. Có lẽ anh không nên bỏ lại Cuthbert trên bậc thềm dinh thự của cha cậu ấy trên Quảng trường Cavendish quá nhanh như thế.
Cubby đã điềm nhiên nôn mửa vào những bụi hoa đỗ quyên yêu thích của bá tước khi ông già ló đầu ra từ cửa sổ tầng trên, chiếc mũ đội đi ngủ lệch qua một bên và gào lên, “Ngươi đã làm gì với con trai ta thế hả Kane? Cuthbert của ta đã là một cậu bé ngoan cho đến khi nó bắt đầu chạy theo loại người như ngươi. Bè lũ của quỷ Sa tăng!”
Julian nhẹ nhàng chuyển giao thân hình lảo đảo của Cubby cho một tên hầu trước khi nghiêng chiếc mũ lông hải ly về phía bá tước, “Và cũng xin chúc ngài một buổi tối tốt lành, thưa ngài”.
Ông già dứ dứ nắm đấm xương xẩu về phía anh với sự dữ dội đến mức Julian sợ rằng ông sẽ ngã nhào ra khỏi cửa sổ và gẫy mất cái đầu ngu ngốc đó.
Julian lắc đầu trước ký ức đó khi những ngón tay đeo găng của anh trượt qua một cái lỗ trên đường viền lụa của chiếc túi áo khoác. Anh rút ra một viên đạn và đưa nó lên cao.
“Adrian đã luôn nói mình có sự may mắn của quỷ dữ”, anh lẩm bẩm.
Nhưng quỷ dữ mới là người không may mắn hôm nay, anh rầu rĩ nghĩ. Nếu tình huống khác hơn, lão già dâm đãng đó đã đứng ở cổng Địa ngục, gõ gõ cái móng vuốt chẻ ra của mình với vẻ mong đợi vào đúng lúc Wallingford nổ súng.
Lạ làm sao khi giây phút ấy đã không mang theo mùi hôi thối của lưu huỳnh, mà là một làn gió của thiên đường. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị ám ảnh bởi mùi hương đặc biệt đó. Mùi hương khó nắm bắt đã từng bủa vây anh trong con ngõ hẹp của Cairo, áp đảo mùi hương kỳ lạ của cây thì là Ai Cập và củ nghệ. Nó đã thoảng qua cửa sổ cáu bồ hóng của căn phòng gác mái ở Pari, khiến cơ thể anh bùng cháy vì khao khát. Và trên chiến trường mưa như trút nước ở Myanmar trong khi mũi anh vẫn còn tắt nghẹn với mùi máu và khói, anh đã ngửi thấy nó trong gió, hương thơm thật thân thương và quen thuộc, nó khiến ruột gan anh quặn thắt với ước muốn có một mái nhà mà anh sẽ không bao giờ được biết đến.
Mùi hương đó không giống như mùi cây dành dành – hay nước hoa nhài của những phụ nữ thường xuyên mang đến cho anh niềm khuây khỏa và cả nguồn đinh dưỡng. Nó là mùi hương ngọt ngào của xà phòng và cây hương thảo trên làn da một cô gái trẻ – sự ngây thơ và quyến rũ hòa trộn thành một loại rượu say nồng. Đó là mùi hương của những lọn tóc đen óng quệt vào má anh khi cô nghiêng người qua anh để lật trang sách nhạc trước khi tặng anh một nụ cười tinh quái.
Như rất nhiều lần trước đây, Julian tàn nhẫn buộc mình xóa bỏ hình ảnh đó. Búng đồng tiền sang bàn tay kia, anh thơ thẩn trong màn đêm đang buông xuống. Có lẽ anh không đủ tiền để chơi một ván bài, nhưng anh có thể gạ gẫm cô nàng xinh xắn nào đó thương xót anh.
Dựng cổ áo khoác lên để ngăn những bông tuyết lạnh, anh băng qua phố và chui vào một trong những ổ cờ bạc của Vườn Tu viện, một nơ đủ tai tiếng để chào đón loại người như anh.
Julian đúng là có may mắn của ác quỷ. Không đến hai tiếng đồng hồ sau đó, anh đã ngồi sau một chồng tiền lớn trên bàn cờ bạc. Vận dụng sự kết hợp đáng sợ giữa sức hấp dẫn, mưu mẹo và kỹ năng, anh đã thành công đánh cược đổng silling duy nhất đó thành một đóng lấp lánh những đồng tiền xu và những tờ giấy bảng. Nó không đủ để ngăn chặn Wallingford và những kẻ đe dọa về nhà tù nợ nần của gã trong hơn một ngày, nhưng đủ để đảm bảo rằng anh không phải nếm trải một đêm cô đơn hay đói khát.
Anh âu yếm xoa phần lưng dưới của một người đẹp tóc đen, mắt màu mận đang ngồi trên đầu gối, và kiếm được một cái nhìn ghen tức từ cô ả tóc vàng đang phủ lên vai anh như một chiếc khăn quàng lông chồn. Mỗi lần quay đầu, anh gần như bị ngộp thở bởi mùi nước hoa oải hương rẻ tiền mà cô ta đã dùng để xóa đi mùi vị của tay cờ bạc cô ta đã đi cùng lên tầng trên trước đó.
Trong khi ba người đàn ông khác ở bàn chăm chú nhìn, không thể che giấu vẻ mặt hi vọng, những ngón tay nhợt nhạt của anh lật những lá bài lên với vẻ duyên dáng lơ đễnh, rồi xòa chúng ra cho thấy một ván thắng nữa.
Một gã rên lên trong khi một gã khác ném những lá bài đi với vẻ kinh hoàng, “Chết tiệt, Kane! May mắn của anh rõ ràng là siêu phàm!”
“Thì họ nói với tôi thế”, Julian lẩm bẩm khi những người đàn ông giật lấy mũ lông, ba-toong rồi rời khỏi bàn, để lại tiền lương của hơn một tuần ở phía sau lưng.
Lơ đãng vuốt ve cái mông tròn trĩnh của cô nàng tóc đen, Julian ngã ra sau ghế và duỗi đôi chân dài. Anh săm soi qua màn khói xì gà và thuốc lá để tìm kiếm nạn nhân tiếp theo. Hầu hết khách hàng của câu lạc bộ này đã cạn kiệt tài chính và không còn được chào đón nồng nhiệt ở những câu lạc bộ danh tiếng hơn như White và Boodle. Bầu không khí tuyệt vọng có thể sờ thấy bám chặt lấy họ, giống như những gì Julian đã chứng kiến trong những hang ổ thuốc phiện và thuốc là ở Istanbul và Băng Cốc. Những ngón tay của họ xoắn lại và những đôi mắt lấp lánh trong khi chờ đợi án bìa tiếp theo. Trông có vẻ không khó lắm để dụ dỗ một cặp lá buôn dư dả và đứa con hoang của tên quý tộc nào đó vào cạm bẫy của anh.
“Sao anh không bỏ chơi bài để chơi với em một chút, sếp à?” Ả tóc đen rầm rì và ngọ nguậy để rúc sâu hơn vào giữa lòng anh.
Ả tóc vàng nghiêng qua vai anh để rót một ly rượu mới từ chai rượu đã vơi một nửa trên bàn. Cô nàng nháy nháy hàng mi nâu vàng với anh, đồng thời ép bộ ngực nảy nở vào bắp tay rắn chắc của anh, “Anh nếu chơi đúng bài, anh yêu, anh có thể thắng cả hai đứa em đêm nay”.
Julian nhúc nhích trong ghế. Không thể chối cãi được là cố gắng của họ đã làm anh bị kích động, nhưng anh chưa sẵn sàng rời bàn. “Kiên nhẫn, cưng à”, anh nói. “Lúc này may mắn là bà chủ duy nhất của anh, và anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh để nàng lại trong chiếc giường trống và lạnh lẽo trong khi nàng vẫn còn ấm áp và sẵn lòng”. Trong khi ả tóc vàng cắn tai anh để phản đối, anh xóa đi cái bĩu môi của ả tóc đen bằng cách đặt một nụ hôn nấn ná trên đôi môi đầy đặn của ả.
Có ai đó đằng hắng.
m thanh đó mang dấu hiệu chê trách châm chọc, Julian thấy mình như cậu học trò láu cá bị bắt gặp khi đang phạm tội. Anh từ từ ngẩng đầu lên và thấy một phụ nữ đứng ngay sau chiếc ghế đối diện với anh.
Không, không phải một phụ nữ, mà là một quý bà, anh tự sửa lại, ánh mắt anh quét từ chiếc áo choàng nhung viền lông chồn màu vàng đỏ đến chiếc mũ lông trên mái tóc đen óng ả không búi lên của cô ta. Một chiếc túi lụa phồng treo trên cánh tay, dải ruy băng của chiếc túi thắt chặt miệng túi lại. Trang phục sang trọng và được cắt may tinh tế của cô ta mang đến vẻ đối nghịch đến giật mình với những quần áo tồi tàn của hầu hết khách hàng trong câu lạc bộ. Dường như có một vầng hào quang rực rỡ bao quanh cô ta, ngăn cách cô ta với khói thuốc và tiếng cười khàn khàn tràn ngập căn phòng. Chỉ liếc mắt, Julian có thể thấy cô đã thu hút được nhiều ánh mắt khác – có những ánh mắt tò mò, có ánh mắt lúng túng, nhưng có những ánh mắt khác nhìn hau háu một cách lộ liễu.
Họ đã nhìn thấy kiểu người như cô trước đây. Những quý bà giàu có với ham muốn ngập sâu trong cờ bạc không được thỏa mãn. Vì giới tính không cho phép họ xuất hiện ở những câu lạc bộ danh tiếng mà chồng họ thường viếng thăm, họ buộc phải tím kiếm sự thỏa mãn của mình ở những hang ổ như thế này. Họ là nô lệ cho ham muốn cờ bạc, họ sẵn sàng mạo hiểm danh tiếng và tiền bạc cho một vòng quay của xúc xắc hay một ván bài.
Một quý bà có thể chơi cho đến khi đồng xu cuối cùng trong túi ra đi. Nhưng các quý bà còn một cách duy nhất để trả nợ và tình huống đó thường xuyên xảy ra. Vì lý do nào đó, Julian không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng người đàn bà này bị buộc phải đi theo một tay cờ bạc dâm đãng nào đó lên một căn phòng ở tầng trên. Không thể chịu đựng hình ảnh cô ta phải quỳ đầu gối xuống và chiếc mũ kỳ cục đó bị tước đoạt bởi bàn tay dò dẫm của hắn ta.
Chiếc mạng che mặt gắn vào vành mũ cong che khuất đôi mắt và mang đến cho dô ta một vẻ bí ẩn quyến rũ. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là đường cong của một gò má có lúng đồng tiền, một cái cằm nhọn báo trước một khuôn mặt hình trái tim, và một đôi môi căng mọng có hình dáng hoàn hảo dành cho những nụ hôn và thâm chí là những khoái cảm cấm kỵ hơn nữa.
Với chút khó khăn, anh dứt ánh mắt khỏi miệng cô ta và nhìn vào dải lụa nhung màu vang đỏ quấn quanh cổ cô ta như một cái cổ áo đứng; một mạch máu trên chiếc cổ dài, thanh tú của cô ta dường như vô hình dưới đôi mắt trần tục, nhảy múa theo từng nhịp đập của trái tim anh. Julian giật ánh mắt đói khát của mình đi chỗ khác trước khi anh có thể để lộ mình.
Đưa ly lên môi, anh uống một ngụm lớn, biết rằng đó chỉ là một thứ thay thế nhạt nhẽo cho những gì anh thèm muốn.
“Tôi nói chuyện với anh được chứ?” Cô hỏi với giọng trầm và sâu.
Anh ném một ánh mắt lười biếng về phía cô ta, nhưng trước khi anh có thể trả lời, à tóc đen đã quát lên, “Cô phải gọi anh ấy là “ngài”, anh ấy là một kị sĩ, được chính đức vua phong tặng. Một “anh hùng thực sự”.”
“Anh hùng của tôi”, ả tóc vàng nói trong khi rượt một bàn tay vào cổ áo sơ mi để mở và cào những móng tay đỏ như máu vào những sợi lông xoăn ở ngực anh.
Đôi môi đáng yêu đó mím chặt lại vì kinh tởm, hoặc là vì một thứ cảm xúc khác mà Julian không đọc được.
“Được thôi….thưa ngài, tôi tự hỏi tôi có thể nói chuyện với ngài được không”, cô ta nhắc lại với giọng điệu khinh miệt nhằn xua đuổi những người bên cạnh anh, “Nói chuyện riêng”.
Đây là lời đề nghị hấp dẫn nhất anh nhận được trong tất cả các buổi tối. Cô ta chắc chắn tìm kiếm cái gì đó hơn là cơn khát cờ bạc. Anh cũng đã gặp phải loại người như cô ta trước đây, ở hầu hết các thành phố mà anh đã đặt chân tới. Những phụ nữ sở hữu một cơn đói báng bổ thánh thần cũng như anh. Những phụ nữ nhận ra và chủ tâm tìm kiếm những sinh vật như anh, đùa với nguy hểm và cái chết cứ như họ là những người tình tài giỏi nhất.
m thầm nguyển rủa một chút lưỡng lự cảu mình, anh nói, “Tôi e rằng tôi không thể giúp cô, cô gái. Như cô thấy, mối quan tâm của tôi đã…” Anh trượt bàn tay từ mông cô nàng tóc đen đến đường con ở bắp đùi tròn trịa của cô ta, “…kín cả rồi”.
“Tốt nhất là cô cuốn gói về cỗ xe đẹp đẽ của mình đi, thưa cô”, ả tóc đen nói, “Một con sói to lớn như thế này sẽ nuốt chửng cô chỉ bằng một miếng thôi”.
Ả tóc vàng quấn tay quanh cổ anh, “Anh ấy cần một người đàn bà, không phải một quý bà”.
“Hai người đàn bà”, ả tóc đen phản đối, kiềm được một tiếng cười khàn khàn từ người bạn của mình.
Uống một ngụm rượu khác để dỗ dành tiếc nuối của mình, Julian đợi người phụ nữ này quay đi và biến mất vào bóng đêm.
Nhưng thay vì thế, đôi môi căng mọng đó cong lên thành một nụ cười ngọt ngào nhất, “Tôi cũng không muốn tước bỏ của ngài sự bầu bạn nóng bỏng như thế này, nhưng tôi thực sự phải kiên quyết đấy”.
Julian liếc quanh câu lạc bộ, tinh ý nhận thấy cuộc trao đổi của họ đang dần thu hút sự chú ý nhều hơn bình thường, “Đây không phải là nơi dành cho một phụ nữ như cô. Sao cô không về nhà trước khi chồng cô tỉnh dậy và nhận ra cô đã chuồn khỏi giường của anh ta?” Anh nhướn một hàng lông mày đen trước khi chĩa về cô cái nhình lạnh lẽo nhất, cái nhìn đã được biết đến là làm đông cứng cả những người đàn ông trưởng thành đang bước đi, “Nếu cô còn nấn ná, tôi e rằng cô sẽ phải hối hận”.
Cô ta hất cằm lên, nụ cười nhạt đi, “Ngài đang dọa tôi đấy à?”
“Nếu cô thích, có thể xem đó là một lời cảnh báo”.
“Và nếu tôi không nghe theo lời cảnh báo của ngài thì sao?”
“Thì cô là một ả ngốc chết tiệt”, anh nói, không hề xin lỗi cho từ ngữ thô tục của mình.
“Tôi sẽ không đi cho đến khi có được những gì tôi muốn. Ngài nợ tô và tôi đến để thu nợ”. Để lộ một tí xíu trong kẽ hở trong vẻ bình tĩnh của mình, cô đưa hai bàn tay run rẩy lên và kéo chiếc mũ ra.
Trong một giây thoáng qua, Julian gần như cảm ơn vì anh là một ma cà rồng bởi vì anh phẩn cần đến một nổ lực siêu nhiên mới giữ được vẻ dửng dưng trước mặt. Anh dám chắc cô là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy. Những lọn tóc đen bới trên đỉnh đầu cô hài hòa với đường chân mày cong duyên dáng và hàng mi dỳ viền quanh đô mắt có màu xanh đen như biển Aegean lúc nủa đêm. Khuôn mặt duyên dáng của cô hẹp lại ở cằm và rộng ra ở má. Đôi má được ban tặng một chút màu sắc tự nhiên, như là ai đó đã lấy đi một cánh hoa hồng và nhẹ nhàng phủ nó lên làn da láng mịn của cô. Cô sở hữu một vẻ tin tế tự nhiên mà tất cả các loại phấn má và son môi đắt tiền trên thế giới không thể sao chép nổi. Khóe miệng cô hơi nhếc lên ở hai bên, luôn khiến một người đàn ông phải tự hỏi cô đang cười với anh ta hay đang chế nhạo anh ta.
Và tất cả những gì Julin nghĩ được khi đối mặt với sắc đẹp tuyệt trần này là anh ước gì cô đội lại chiếc mũ quái quỷ đó. Không có tấm mạng che khuất đôi mắt, ánh mắt cô quá thành thật. Quá thách thức. Quá xanh. Tuyệt vọng để thoát khỏi sự hiện diện của cô vì lý do nào đó ngay cả anh cũng không hiểu được, anh đứng phắt dậy, gần như hất cô nàng tóc đen đang lắp bắp xuống sàn nhà.
Anh lắc phần rượu còn lại quanh đáy ly trước khi đưa lên môi, “Cô không thể là một trong những chủ nợ của tôi, cưng à, bởi vì tôi chắc chắn sẽ nhớ nếu mắc nợ ai đó đáng yêu như cô”, anh nói, cài vào lời nói một ẩn ý không thể bỏ qua, “Và nếu cô không phải là một trong những chủ nợ của tôi, thì tôi khuyên cô nên tránh khỏi đường của tôi bởi vì tôi không nợ cô cái gì ngay cả thời gian”.
Trả chiếc ly lại bàn với một cái đập mạnh, anh túm lấy tay cô nàng tóc đen và bước một bước về phía cầu thang.
“Ngài đã sai rồi, thưa ngàu Kane”. Lần này những ngón tay cô vững vàng hơn, cô đưa tay lên, giật dải lụa nhung quấn cổ ra và quăng nó lên bàn như một lời thách thức.
Julian cứng người lại, sững sờ bởi hình ảnh của cái cổ thanh nhã đó. Cá cổ lẽ ra phải mịm màng và không tì vết như phần còn lại, nhưng thay vào đó nóa bị làm cho xấu đi bởi những vết sẹo mờ của hai vết thương rõ ràng là bị đâm.
Khi Julian ngước ánh mắt hoài nghi để gặp đôi mắt xanh ngoan cố của Portia Cabot, anh biết may mắn của anh cuối cùng cũng cạn kiệt.