Đọc truyện Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng – Chương 488: Cưỡng Chế Mang Đi
**********
Xoa bả vai đau đến gần như chết lặng tiếp tục cất bước tiến về phía trước thôi.
“Dì Minh Ngọc, dì đỡ hơn chưa?”
Nhìn thấy Hứa Minh Ngọc đã tỉnh lại, Trần Mộc Châu cũng không nghỉ ngơi thêm, hai bước ba bước tiến đến, trên mặt nhuốm màu ửng đỏ, nhấc hai cánh tay mình lên đỡ người ngồi dậy, cúi đầu nhìn sắc mặt bà mà hỏi han.
“Sao cháu lại ở đây? Không phải dì đã bảo cháu đi ngay rồi sao?”
Hứa Minh Ngọc cố không thóa mạ hay bày vẻ khó chịu, sắc mặt xám ngoét nhìn khuôn mặt cô gái trước mắt, từ trên xuống dưới săm soi cô gái đã chẳng còn giống như trước, thấy sắc mặt cô ta thả lỏng, lại đỏ ửng, hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ chịu nỗi bạo ngược.
Trong lòng hơi buông lỏng, nhưng vẫn thấp thỏm nắm lấy tay cô ta.
“Cháu tới cứu dì đi ra ngoài, ban nãy người nâng dì ra ngoài là cháu gọi đến.
Cháu giúp dì thoát khỏi hai người kia, rời khỏi chốn này có được không? Cháu đã tìm được một nơi có thể che giấu cho chúng ta, Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo tuyệt đối sẽ không tìm ra hai ta đâu!”
Trần Mộc Châu kích động nắm lấy đôi bàn tay của Hứa Minh Ngọc, kích động tới mức tay của cô ta cũng run lẩy bẩy, sắc mặt cũng dần dần trắng toát.
“Có chuyện gì thì lên máy bay rồi nói sau, máy bay đã chuẩn bị cất cánh rồi ạ!”
Nhìn căn phòng trước mặt, lại nhìn hai người trước mắt vẫn mải mê trò chuyện, người đàn ông thở dài, nâng cổ tay lên chỉ liên tục vào chiếc đồng hồ, tức giận nói.
“Mình cháu trở về đi thôi, Mộc Châu, dì biết cháu muốn dẫn dì đi là vì tốt cho dì, nhưng trước đó dì cũng có nói cháu biết rồi, có vài việc ấy là do dì phải tội, và giờ thì dì phải trả.
Dì nghĩ cháu hẳn là hiểu rõ dì, không ngờ là…”
Bà ta khó khăn lắm mới có thể đưa Trần Mộc Châu thoát được, bây giờ cô ta lại quay đầu chạy về đây, mặt Hứa Minh Ngọc đỏ cả lên, hỏi dồn với đội bàn tay run như cầy sấy.
“Con biết dì vẫn còn băn khoăn nghĩ ngợi, nhưng mà dì Minh Ngọc à, dì ở nơi này Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo có hề quan tâm dì như thế nào đâu chứ? Bọn họ chỉ biết tra tấn dì thêm ngàn thêm vạn lần nữa mà thôi.
Bây giờ dì đi theo con đi, con mang dì rời khỏi nơi này, dì đi theo con đi được không!”
Trông thấy máy bay không trì hoãn thêm phút nào chuẩn bị cất cánh, Trần Mộc Châu cứng rắn, cắn rằng một chốc, siết tay Hứa Minh Ngọc dẫn người đi.
“Mộc Châu à, cháu nghe dì nói, cháu mau mau rời khỏi đây đi, nhân lúc Dương Thừa Húc vẫn còn chưa phát hiện ra dì, bây giờ cháu quay về còn kịp ấy.
Dì thì, dì vẫn còn việc mà mình vẫn chưa làm xong, cháu hẳn là tôn trọng lựa chọn của dì, chứ không phải cứ cưỡng ép dì thế này..
Hứa Minh Ngọc vừa giãy dụa vừa nói, lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy cổ mình tê rần, sau cùng khi liếc nhìn một cái chỉ thấy được người đàn ông ban nãy hãy còn ng tít ở xa đã tiến lại đây, nâng tay lên bế phổng thân thể của bà.
Sau đấy hai mắt bà tối sầm, chẳng nhớ được thứ gì khác.
“Luyên thuyên dài dòng thêm câu nào nữa thì cả đám cùng chết ở đây đấy.
Người đàn ông ôm lấy Hứa Minh Ngọc, đi về phía sân bay, cãi nhau đến nước miếng tung tóe, hùng hổ đứng cãi cọ với nhân viên tại sân bay, hai người mới miễn cưỡng chấp nhận cho Hứa Minh Ngọc cùng lên máy bay.
Ngồi an vị rồi nhìn ra bên ngoài vẫn là một màu tăm tối.
cho đến khi máy bay cất cánh bay lên bầu trời, nỗi rối rắm của Trần Mộc Châu mới dần dần yên ắng.
Thời gian dần trôi, khi mặt trời hoàn toàn ló rạng, Dương Thừa Húc và cả Dương Minh Hạo đương cùng đi qua đi lại tại phòng khách đợi rất lâu cũng vẫn không đợi được người, tìm hết mấy vòng cũng không tìm ra Hứa Minh Ngọc, mới rốt cuộc nhận ra, người đã sớm biến mất tăm tự lúc nào.
Sau đấy chuyện tìm người huyên náo đến gà bay chó sủa, quãng đường đời sau này, hai người ấy gần như chẳng bao giờ yên ổn cho đặng.
Bên này, Trần Mộc Châu dẫn theo Hứa Minh Ngọc lên máy bay, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, lại đổi chuyển bay sang châu Âu.
trên chiếc phi cơ ấy, Hứa Minh Ngọc mới hốt hoảng tỉnh lại, vừa tỉnh lại, mặt mày đã nhăn nhó xoa lấy xoa để cái cổ, sắc mặt cũng cực kỳ khó xem.
“Dì Minh Ngọc, hiện tại chúng ta đã rời khỏi chốn ấy rồi, chỗ mà bây giờ cháu dẫn dì đến, là nơi mà cả đời này Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo cũng sẽ không bao giờ dám bước chân đến.
Dì cứ yên tâm mà sống chung với cháu nhé, chỗ kiếm tiền chu cấp tài chính cho cuộc sống sau này cháu cũng đã giải quyết cả rồi.”
Người đàn ông khi trước đi theo hai người từ lúc đổi chuyến bay cũng đã mỗi người mỗi ngả với Trần Mộc Châu, dù sao người ấy cũng đã nhận thù lao sòng phẳng từ trước rồi.
“Mộc Châu à, dì biết cháu vì muốn tốt cho dì, nhưng sao cháu lại không thử tôn trọng lựa chọn của dì chứ.
Nhưng thôi, nếu đã rời khỏi rồi, dì cũng sẽ không ngu ngốc lại chui đầu vào rọ nữa.
Chỉ mong rằng tháng ngày sau này sẽ không bị đám người bọn họ đột nhiên bắt được nữa thôi!”
Nhìn thấy bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, trên mặt Hứa Minh Ngọc hiếm thấy mà lộ ra nụ cười, nhìn ánh mặt trời rạng soi bên ngoài, chói cả vào trong mắt.
Hai người trong phút chốc chẳng ai nói với ai, im lặng ngồi yên trên ghế mà trông ra bầu trời bên ngoài, lặng thinh mơ màng.
Lần này thời gian đi máy bay rất ngắn, chẳng qua phải mất khá nhiều công sức, khi hai người đặt chân đến nơi đã định, vừa mới xuống máy bay đã có tài xế chạy ra đón, đó là một ông bác đã qua ngũ tuần, bộ vest may khéo, cũng khéo cả trong tác phong, là một người đàn ông phong độ.
“Ông ấy là quản gia của nhà hai ta, sau này chuyện trong nhà đều do ông ấy quản lý.
Trong nhà còn có một người giúp việc chuyên quét tước nhà cửa, còn chuyện nấu cơm hay chăm bón vườn hoa thì hai chúng ta tự mình làm lấy vậy.
Tuy rằng chẳng thể nào so sánh với những ngày trước đây, nhưng con cảm thấy đã rất đủ đầy rồi!”
Trần Mộc Châu dắt tay Hứa Minh Ngọc, hai người đi theo sau lưng ông quản gia, vừa nói vừa làm quen với mọi thứ chốn này.
Ngồi lê xe, kiến trúc, phong cảnh ở hai bên đường vút qua đều mang đậm phong cách châu Âu.
Nhìn qua cực kỳ đẹp, chẳng hiểu sao lại khiến lòng Hứa Minh Ngọc dâng lên mỗi cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng trong phút chốc ngắn ngủi lại chẳng thể nhận ra được mình nhìn thấy cảnh tượng ấy ở chốn nào.
Bà cũng chẳng nghĩ nhiều mà vừa nghiêng tai lắng nghe Trần Mộc Châu líu ríu nói chuyện, vừa hững hờ nhìn lướt qua cảnh sắc ven đường hiện ngoài cửa sổ.
Đến tận khi xe chạy chậm lại trước cửa địa chỉ gia tộc Húc Nhật, nơi ở của nhà họ Hoắc hiện tại, mới đột ngột nhớ ra.
Nơi hiện tại bà ở chẳng phải là nơi mà trước đây bị Tần Văn Hưng dẫn bà đến, sinh sống tại đây suốt cả nửa đời người hay sao! Chẳng trách bà lại nhìn thấy cảnh vật bên đường quen thuộc đến thế.
“Sao cháu lại nghĩ đến chuyện về lại chỗ này sinh sống vậy? Đúng là khó mà bị Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –