Đọc truyện Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng – Chương 14: Em Có Thai Rồi Quỳnh Thy
Đêm mùa thu ở thành phố vẫn lạnh lẽo như vậy, Hoắc Hải Phong đứng trên đỉnh tháp trong ngôi nhà cổ của nhà họ Hoắc, trong căn phòng tối om thậm chí không có điện.
Anh thản nhiên lấy ra một điếu thuốc, đặt nhẹ trên môi rồi dùng bàn tay to trượt nhẹ bật lửa, thơ ơ liếc nhìn mặt đất rồi châm lửa.
Mùi khói hương bạc hà man mát ở trong miệng dần dần tỏa ra.
Hoắc Hải Phong sững người một lúc, nheo mắt lấy điếu thuốc trên miệng xuống, ném xuống đất đập vài cái rồi cau mày cáu kỉnh.
Hoắc Hải Phong không hay hút thuốc la, chỉ khi thực sự khó chịu mới hút một hai điếu.
Vốn dĩ anh định giải quyết chuyện của Tô Quỳnh Thy trước nhưng bây giờ lại vướng mắc chuyện của nhà họ Hoắc, xem ra hiện tại anh cần phải đưa quyết định nhanh chóng.
Ở dưới lầu, Trần Mộc Châu đã chứng kiến tất cả mọi việc hôm nay, khuôn mặt của cô ta hiện ra chút vui mừng.
Đứng dưới lầu mặc dù không nhìn thấy Hoắc Hải Phong, nhưng cũng không thể cản trở tâm trạng tốt của cô ta lúc này.
Nghĩ đến việc sáng nay đưa Hoắc Hải Phong trở về biệt thự, đến bây giờ Hoắc Hải Phong vẫn bị giam lỏng, đến Tô Quỳnh Thy cũng không gặp được, một loạt chuyện đã khiến cho trái tim của Trần Mộc Châu bỗng chốc vui hẳn lên.
Nhưng khi nghĩ đến những gì ông cụ Chánh nói về những việc cần làm trước khi cưới, thậm chí còn đưa chìa khóa của tòa tháp đang trông coi Hoắc Hải Phong cho bản thân mình, trong lòng Trần Mộc Châu không khỏi phấn khích.
Cho dù Hoắc Hải Phong không tự nguyện, cho dù là Tô Quỳnh Thy nhằm vào vị trí là hôn thê của Hoắc Hải Phong hơn mười mấy năm.
Đến cuối cùng vẫn không phải là cô mà là Trần Mộc Châu là người chiến thắng cuối cùng.
Sắc mặt của Trần Mộc Châu rất phấn khởi, từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa do ông cụ Chánh đưa, suy nghĩ một chút, cô ta nhìn lên đỉnh tháp, mím môi rồi xoay người rời khỏi đây trước.
Cô ta biết mấy ngày nay Hoắc Hải Phong ngoại trừ Tô Quỳnh Thy thì ai cũng đều không muốn gặp, thay vì tự tìm đến chỗ khó khăn thì tốt hơn hết là đợi cho Hoắc Hải Phong bình tĩnh lại, tìm cơ hội nói chuyện với anh.
Sau đó giả vờ cầu cứu ông cụ Chánh lấy chìa khóa thả anh ra, như vậy thì nói không chừng Hoắc Hải Phong ngược lại sẽ phải cảm ơn cô ta.
Trong đầu nghĩ thật là trọn vẹn, Trần Mộc Châu mang theo hi vọng về tương lai xoay xoay chiếc chìa khóa nặng nề trong tay, cười tủm tỉm rồi rời khỏi đây.
Hoắc Hải Phong chắp tay sau lưng, nhìn căn nhà cũ sáng rực của nhà họ Hoắc cách đó không xa, thoáng thấy người phụ nữ đang ở dưới lầu một mình bước đi, trong lòng không khỏi có chút xao động.
Tiếng gió càng ngày càng ồn ào, đột nhiên có tiếng sấm nổ vang, sau đó mưa đổ xuống như trút nước.
Hoắc Hải Phong ngửi được mùi mưa rơi xen lẫn bùn cỏ nên tâm trạng cũng có chút khoan khoái.
Không biết bây giờ Tô Quỳnh Thy đã đi đâu, mặc dù nhà họ Hoắc rõ ràng là do anh quản lý nhưng hầu hết mọi việc riêng tư đều chuyển qua tay ông cụ Chánh.
Dựa vào tính khí của Tô Quỳnh Thy thì giờ chắc là cô đã nhanh chóng đặt chân lên đất Mỹ rồi.
Hoặc có thể đã rơi vào vòng tay của Lê Quốc Nam, anh anh em em, cùng nhau dốc bầu tâm sự.
Vừa nghĩ đến đây, cảnh tượng đó tự nhiên hiện lên trong đầu anh, hơi thở của Hoắc Hải Phong trở nên tồi tệ hơn, anh hung hăng đá chiếc ghế duy nhất cạnh anh ngã lăn quay.
Cơn mưa nặng hạt vẫn đang trút xuống và âm thanh của tiếng mưa bao trùm hết cả màn đêm yên tĩnh ngoài kia.
Tại thời điểm này, Tô Quỳnh Thy vừa mở mắt đã nhận ra mình đang ở bệnh viện rồi đến điện thoại cũng không tìm thấy, cô hoảng sợ tưởng mình lại bị Hoắc Hải Phong bắt về.
Hạt mưa vẫn rơi đều trên cửa sổ, thân thể của cô mềm nhũn không còn chút sức lực và bụng vẫn còn đau, nhưng cảm giác tức ngực đã đỡ nhiều.
Đứng dựa vào tường thở hổn hển và xác định chắc chắn đây là phòng bệnh, cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để không làm bất cứ điều gì gây tổn thương cho bản thân hoặc người khác.
Sau lưng đột nhiên có tiếng động, Tô Quỳnh Thy nhất thời không quay đầu lại được, bước chân cũng trở nên lảo đảo.
Lê Quốc Nam không ngờ cô sẽ tỉnh lại vào lúc này, nhìn cơn mưa lớn vẫn đang trút xuống, anh ta vừa miễn cưỡng tỉnh táo sau khi biết việc cô mang thai.
Một lúc sau trời chuyển lạnh, anh có chút lo lắng cho Tô Quỳnh Thy nên mới quay về phòng bệnh chuẩn bị tâm lý gặp cô.
Thấy cô đứng không vững nên anh ta vội vàng đặt những tờ báo cáo lên bàn, cẩn thận dìu cô đi đến bên giường rồi vô thức đưa tay ôm eo cô, động tác vẫn có chút cứng nhắc.
Những giọt mồ hôi lúc trước đã rơi vào mắt Tô Quỳnh Thy, tuy rằng nó không còn đau nữa nhưng vẫn se lại khiến những thứ ở phía xa nhìn cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ mới đi được vài bước, Lê Quốc Nam đột ngột chạy đến đỡ Tô Quỳnh Thy dựa vào anh ta, cô được dìu đi được hơn chục bước rồi đặt mông xuống đệm.
“Anh Nam, anh sao vậy, em đâu phải là loại búp bê gốm sứ mỏng manh dễ vỡ như vậy.
Có lẽ em đã quá háo hức khi trốn thoát được, cộng thêm một chút gió lạnh và hơi say xe nên mới ngất xỉu thôi, thể lực của em tốt lắm, từ bé đến lớn em mới chỉ ốm vài lần, sẽ….”.
“Quỳnh Thy, em có thai rồi!” “Ừm đây cũng không phải là chuyện to tát gì, không phải chỉ mang… mang thai! Anh Nam, anh chắc chắn là em mang thai sao?” Tô Quỳnh Thy đột nhiên hét lên, hai mắt mở to, cô rút bàn tay mình đang nắm chặt tay Lê Quốc Nam với vẻ mặt đầy khó tin.
Tô Quỳnh Thy cảm thấy đầu nặng tru, thái độ không để trong lòng trước kia bỗng chốc bay đến chân trời, vô thức đưa tay sờ xuống bụng của mình.
“Quỳnh Thy, đừng khóc, còn có anh mà.” Lê Quốc Nam dịu dàng giúp cô lau nước mắt rồi chậm rãi nói tiếp: “Bác sĩ nói mặc dù đứa trẻ đã không có vấn đề gì nữa, nhưng không thể chịu nổi sự giày vò.
Tốt hơn hết đợi đủ ba tháng đầu rồi hãy giải quyết các việc khác… Bệnh tình của Kiến Định có thầy của anh lo nên nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Quỳnh Thy, bây giờ anh sẽ ở đây chăm sóc em, đợi sức khỏe của em tốt hơn và ổn định, anh sẽ đưa em di Mỹ có được không?” Rõ ràng sức khỏe đã tốt rồi nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn cảm thấy khắp người đều khó chiu, dường như ngay cả hơi thở của cô cũng nóng lên, đầu choáng váng thậm chí còn không nghe thấy Lê Quốc Nam đang nói gì vào lúc này.
Nhịp tim đập khác hẳn so với bình thường, động tác của Tô Quỳnh Thy rất chậm chạp, cô cứ chậm rãi vuốt ve bụng của mình.
Âm thanh xung quanh cứ dịu dàng ri rầm, giống như cách đây rất lâu cô nằm trên giường và Tô Kiến Định đã kể cho cô nghe những câu chuyện để dỗ cô vào giấc ngủ.
Rõ ràng là người đang ở bên cạnh nhưng Tô Quỳnh Thy không thể nghe thấy rõ ràng rốt cuộc anh ta đang nói gì, trái tim bị kích động khiến cô thở dốc không thể nói được.
Kể từ sau vụ tai nạn năm năm trước, ngoại trừ việc anh trai sống thực vật nằm trên giường bệnh, cô còn gánh một khoản nợ nước ngoài hàng tỉ đồng.
Trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, cô hi vọng biết bao nhiêu là mình có được một người thân và thật tốt khi có một ngôi nhà là được rồi.
Giờ đây bất ngờ một sinh mệnh nhỏ đến bên mình, cô thật sự cũng không biết phải làm sao.
“Quỳnh Thy, em có ổn không? Em có nghe thấy anh đang nói không?” Giọng của Lê Quốc Nam nhỏ dần xuống, cơn mưa ngoài kia cũng đã bắt đầu nhỏ hạy rồi nhưng hiện tại Tô Quỳnh Thy vẫn chưa hồi phục tinh thần.
.