Đọc truyện Ngươi Thuộc Về Ta FULL – Chương 95: Trở Về – Hoàn
– Lâm cô nương!?
Tử Yến ngồi đối diện, chuẩn bị đưa thìa cháo lên môi thì bất chợt đặt xuống.
Lâm Hàn liếc sang với vẻ chú tâm vô cùng.
– Chuyện tìm kiếm…
Tử Yến lấp lửng, giọng vô cùng bất an.
Lâm Hàn hiểu, tức khắc cũng không dùng bữa nữa.
– Ta không thể tìm ra!
Lâm Hàn thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Tử Yến mà đáp.
Tử Yến không ngạc nhiên lắm, nàng chỉ buồn kèm theo lo lắng trong lòng mà thôi.
– Lâm cô nương, chốc nữa dù thắng hay thua, ta cũng sẽ mời cô một bữa.
Ý cô thế nào?
Tử Yến thấy Lâm Hàn hơi trầm lắng liền đổi chủ đề.
Lâm Hàn bất ngờ lại lần nữa đưa tầm mắt lên nhìn Tử Yến.
– Thì lần trước cô mời rồi, giờ đến ta.
Có được không đây?
– Ừm, vậy cũng được!
Lâm Hàn ngơ người một lúc rồi cũng gật nhẹ đầu đồng ý, nàng không ngờ rằng, lời chấp thuận này của mình lại khiến Tử Yến mang vẻ mặt vui mừng đến vậy.
– Lăng tiểu thư, vài bữa nữa ta sẽ rời khỏi đây!
Lâm Hàn đầu hơi cúi, đăm chiêu nhìn vào miệng bát cháo.
Tử Yến ngỡ ngàng như là không tin nổi vào tai mình.
– Sao…!gấp vậy?
– Ta ở lại cũng không thể giúp ích.
Quả thật hai người đó trừ khi là tự quay trở về, còn ta không thể mang họ quay lại.
Không thể giúp gì nên ta cũng không nên nán lại đây lâu hơn nữa.
Lâm Hàn thản nhiên, vẫn là thanh âm hơi lạnh.
Tử Yến nhất thời ngơ ngác, nàng không hiểu, sao mình lại tiếc nuối đến vậy.
Cố thu liễm lại cảm xúc, nàng gật nhẹ đầu coi như chấp thuận.
Lâm Hàn cùng Tử Yến không nói thêm câu nào cho đến cuối bữa.
Sáng nay Lâm Hàn vẫn là trang phục trắng tinh tế, vẫn là phong thái ung dung cùng ánh mắt cá chết đáng ghét.
Mọi thứ vẫn vậy, nhưng có một chút khác trong lòng nàng.
Nàng đang có một chút gì đó gợn sóng trong lòng, dù rất nhỏ nhưng nàng cũng có thể nhận ra, nàng đang buồn.
Lâm Hàn cũng biết nguyên nhân do đâu, nhưng lại không biết tại sao mình phải buồn.
Dẫu sao cũng chỉ là một nữ tử mới gặp, tại sao lại khiến cho nàng nhiều thăng trầm đến thế.
– Lâm cô nương, cô đoán xem chốc nữa mấy phần cô sẽ thắng?
Tử Yến đổi chủ đề để không làm không khí căng thẳng thêm.
Lâm Hàn nhấp một ngụm nước, đưa lên lại mê mẩn ngắm nghía gì đó.
– Chuyện tìm kiếm thất bại, ta không thể thất bại hai chuyện cùng lúc.
– Như vậy là…
– Chắc chắn sẽ thắng!
Lâm Hàn đứng dậy, bước chậm rãi rời khỏi phòng ăn.
.
Cộc cộc
– Ân?
Cạch
– Tiểu Lang, Uyển Vân chuẩn bị xong chưa?
Tiểu Bắc nhanh nhẹn chạy đến, Hỏa Lang cùng Uyển Vân vốn tư trang đã ngay ngắn được một lúc, vui vẻ gật đầu đáp lại.
– Hảo! Có thể đi được rồi!
Hỏa Lang tay cầm Hỏa Cốt, bước song song với Uyển Vân và Tiểu Bắc.
Trên đường đến vườn sau nhà Đông Phong, ba người cười nói rất vui vẻ.
Nhìn họ cứ như chỉ là đang đi dạo, chứ không phải là sắp có cuộc chia ly nào hết.
– Họ kia rồi!
Trí Bình tươi cười vẫy tay từ đằng xa, nhìn thấy cậu ta, ba nữ tử kia bước cũng khẩn trương hơn.
– Sao lúc nào cậu cũng lề mề vậy?
Đông Phong lạnh tanh, rõ ràng lời lẽ đó hoàn toàn hướng về Hỏa Lang.
– Uyển nhi dặn chậm chút nhưng cẩn thận là tốt!
Hỏa Lang trừng mắt nhìn Đông Phong cứ như là có thù hằn gì sâu sắc lắm vậy.
– Hai người có thôi đi không hả?
Tiểu Bắc bực tức kéo tay Đông Phong cùng Hỏa Lang đi.
Bên cạnh hai nữ tử đang đấu khẩu là những tiếng cười giòn tan.
Đông Phong cùng Hỏa Lang lúng túng nhìn nhau, rồi bất chợt cả hai đều nở nụ cười.
– Tiểu Lang, đồ cậu thích tôi đã đóng gói hết rồi.
Tý nhớ ôm chặt lấy đó!
Tiểu Bắc chỉ tay vào một thùng lớn đồ ăn đặt ở dưới sân.
Hỏa Lang mắt sáng lên gật đầu liên tục.
– Cậu phải ôm chặt Uyển Vân trước đã, đừng có ôm mỗi đồ ăn!
Đông Phong mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Hỏa Lang.
Hỏa Lang nhăn mày.
– Là hiển nhiên.
Ngươi không cần nói!
Uyển Vân chỉ biết mỉm cười lắc nhẹ đầu.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, nuối tiếc phảng phất chút buồn nhẹ, kèm theo đó là háo hức và mong đợi.
Những cảm xúc phức tạp đan xen nhau làm nàng không biết, nên vui hay nên buồn lúc này.
Một bàn tay đặt lên vai nàng, là Hỏa Lang.
Hỏa Lang mỉm cười nhìn Uyển Vân rồi gật nhẹ đầu với nàng.
– Đi thôi, đến lúc về nhà rồi!
Uyển Vân mỉm cười.
Là nụ cười mãn nguyện vô cùng.
– Mọi người, cười lên nào!
Trí Bình nhanh nhẹn chỉnh lại cái máy ảnh đã dựng sẵn từ xa rồi khẩn trương chạy đến “đội hình” đã sẵn sàng tư thế chụp hình.
– Ba!
Uyển Vân tựa đầu vào vai Hỏa Lang.
– Hai!
Tiểu Bắc ôm chặt cánh tay Đông Phong.
– Một!
Tạch
.
Tiếng trống vang lên, Lâm Hàn chỉnh lại tư trang rồi nhảy xuống võ đài.
– Đây là phần thưởng dành cho người thắng cuộc, Lăng Đan.
Chủ trì vui vẻ trao Lăng Đan cho Lâm Hàn.
Thản nhiên nhận lấy, Lâm Hàn hơi liếc nhìn sang phía Tử Yến, thấy nữ tử đó cũng đang nhìn mình, hơn nữa lại mỉm cười thì vô cùng ngượng ngùng.
– Đại hiệp, có thể cho biết danh xưng trong giang hồ được không?
Chủ trì vẫn tươi cười, Lâm Hàn vốn không hề định xưng danh, bị hỏi như vậy khiến nàng có chút khó chịu.
– …
– Đại hiệp…?
Đoàng đoàng
Chủ trì mới dứt lời gọi, bỗng nhiên trời tối sầm lại, sét từ đâu cũng bắt đầu nổi trận lôi đình.
Mọi người chạy tán loạn, ai cũng nghĩ trời sắp mưa nên khẩn trương rời đi.
Lâm Hàn đứng đó, ngửa cổ lên nhìn một lúc rồi mới giật mình, như là bừng tỉnh sau cơn mê.
– Yến nhi, sắp mưa rồi, về thôi!
Tử Yến không phản ứng trước lời Lăng Phàm, nàng đứng im cũng giống như nữ nhân đằng kia đang đứng.
Một chốc, nàng đã bị thu hút bởi cái vẻ thản nhiên, sâu lắng của người kia.
Lâm Hàn quay người, lần này không còn liếc nhìn mà trực diện nhìn thẳng vào mắt Tử Yến.
Tử Yến chỉ biết đỏ mặt, thẹn thùng càng lúc càng tăng thêm.
– Lăng tiểu thư!
Từ bao giờ Lâm Hàn đã đứng trước mặt Tử Yến, hơn nữa lại với vẻ cấp bách vô cùng.
– Â…ân?
Tử Yến kinh ngạc vô cùng, không chỉ nàng mà Lăng Phàm đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
– Họ về rồi!
Lâm Hàn gật nhẹ đầu, Tử Yến ngơ ngác rồi hiểu ra, bừng tỉnh hoàn toàn.
Nàng quay sang phía Lăng Phàm, giọng khẩn trương vô cùng.
– Cha, mau gọi Lý vương gia.
Lang nhi cùng Quận chúa đã trở lại!
– Cái…!cái gì?
Lâm Hàn lập tức bồng Tử Yến lên rồi rời đi, để mặc Lăng Phàm vẫn đang không hiểu chuyện gì mà chôn chân ở đó.
– Lâm cô nương, sao cô biết?
Tử Yến nằm trong lòng Lâm Hàn, ngượng vô cùng nhưng vẫn cố gắng thu liễm mà hỏi vào chuyện chính.
– Trực giác!
Lâm Hàn thản nhiên, di chuyển một lúc một nhanh hơn.
Tử Yến tròn mắt, vẫn chăm chú quan sát nữ tử này.
– Tiểu thư không tin sao?
Lâm Hàn bất ngờ mở lời, Tử Yến có chút ngỡ ngàng, nhưng rồi lại mỉm cười ngay sau đó.
– Tin nên mới để cô tự ý mang đi như vậy! Không phải sao?
Lâm Hàn giật mình, đưa tầm mắt hơi nhìn xuống.
Môi tự nhiên nở nụ cười nhẹ vô cùng.
– Vậy…!đắc tội rồi!
Tay nàng siết chặt nữ nhân trong lòng hơn rồi lao đi như một mũi tên.
.
– Lang nhi, nặng không?
Uyển Vân đỡ giúp cái thùng đầy đồ ăn mà Hỏa Lang đang bê.
Hỏa Lang lập tức xoay người không để cho nàng động vào.
– Ngươi nặng vậy ta còn bồng được, thứ này đáng là gì?
Hỏa Lang tươi cười nhìn Uyển Vân, Uyển Vân bĩu môi, nhéo má nàng một cái.
– Ngươi có biết là nữ tử rất ghét bị động chạm đến cân nặng không hả?
– Ai nói với ngươi vậy? – nhướn mày.
– Thì Tiểu…
Uyển Vân dừng lại một chút, môi nở nụ cười nhạt.
– Tiểu Bắc?
Hỏa Lang nối tiếp, môi vẫn là nụ cười tươi tắn vô cùng.
– Â…ân!
Uyển Vân thoáng chút buồn, cố gắng đáp lại lời Hỏa Lang.
– Uyển nhi, ngươi đừng buồn! Họ không muốn chúng ta như vậy đâu!
Hỏa Lang đánh mắt sang phía Uyển Vân, vẫn là dáng vẻ thư thái ban nãy.
Uyển Vân hơi dừng bước, ngỡ ngàng nhìn người phía trước.
– Sao vậy?
Hỏa Lang quay người lại, hoàn toàn là thắc mắc.
– À, không có gì!
Uyển Vân mỉm cười bước song song lần nữa với Hỏa Lang.
– Lang nhi!?
– Ân?
– Ngươi trưởng thành hơn rất nhiều rồi đấy!
Uyển Vân cố nhéo má nữ tử kia lần nữa rồi vui vẻ bước đi.
– Không định gặp sao? Nhìn đến bao giờ?
Lâm Hàn cùng Tử Yến nấp ở một chỗ khuất quan sát hai nữ tử đang di chuyển ở phía xa.
Tử Yến không đáp vội, chỉ gật đầu cười nhẹ.
– Biết họ ổn là được rồi! Chúng ta đi thôi!
– Đi đâu?
– Lâm cô nương, đến lúc gặp lại mẫu thân rồi, không phải sao?
-…!Lăng tiểu thư nói gì vậy?
Lâm Hàn chột dạ tự nhiên nhăn mày nhẹ, Tử Yến chỉ tay vào hộp gỗ có chứa Lăng Đơn, mỉm cười.
– Mang thứ này đến cho mẫu thân đi! Lần này ta sẽ đi với cô, ta cũng muốn xem vẻ mặt Lâm cô nương xúc động sẽ ra sao!
– Ta không…
– Nếu cô không đi, ta sẽ tự mình tìm.
Ta mà bị lạc Lâm cô nương sẽ ôm hận đó!
Tử Yến tươi cười bước đi trước.
Lâm Hàn ngơ ngác rồi sực tỉnh, lắc nhẹ đầu.
“Hết cách”
Trên môi nở nụ cười vô cùng tươi tắn.
.
Đông Phong tóm eo Tiểu Bắc kéo lại về phía mình.
Cô đang ôm trọn cô gái mình yêu thương, dĩ nhiên là sau khi mọi người đã rời đi hết.
– Tiểu Bắc!
Tiểu Bắc đỏ mặt, thẹn thùng gật nhẹ đầu.
– Ngày đó em có hỏi, tại sao tôi lại chọn em.
Phải không?
Tiểu Bắc nghĩ một chút rồi lại gật đầu.
– Tôi không có chọn em! Vốn dĩ tôi sinh ra đã thuộc về em rồi.
Gặp em và yêu em chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Thật may mắn vì tôi đã không phải đợi quá lâu để được ôm em vào lòng như bây giờ!
Đông Phong cúi mình, đặt má lên hõm vai Tiểu Bắc.
Đưa tay lên xoa mái tóc bông xù của Đông Phong, Tiểu Bắc mỉm cười hạnh phúc vô cùng.
– Tiểu Bắc, tôi yêu em!
Đông Phong nói khẽ vào tai Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc đỏ mặt, vươn người ôm lấy Đông Phong.
– Em cũng yêu chị!
.
Một tháng sau.
– Ai nha, tiệc cưới ở đâu lớn mà đến vậy?
– Ngươi không biết sao? Là đại hỷ nhà Lý vương gia đó!
– Thật sao? Mà quận mã là ai vậy?
– Ngươi nhớ nam nhân con rể nhà Lăng tướng quân không?
– Tất nhiên, mặt mũi đẹp như vậy sao không nhớ ra?
– Quận mã chính là anh em sinh đôi của người đó!
– Vậy sao? Trên đời quả lắm chuyện trùng hợp…!
Hoả Lang cõng Uyển Vân đến trên lưng, cả hai người đều mỉm cười hạnh phúc vô cùng.
– Vậy là ngày ta mong chờ cũng đến!
Hỏa Lang hít nhẹ một hơi, tận hưởng bầu không khí trong lành rồi nói.
– Ân! Ngươi hạnh phúc không? – Uyển Vân mỉm cười.
– Tất nhiên!
– Thành thân cũng đã thành thân rồi, giờ sao đây?
Uyển Vân hơi cúi, áp mặt vào má Hoả Lang, thanh âm mị hoặc nỉ non bên tai nàng.
– Ngươi…!Chạy đi đâu vậy?
Uyển Vân mới dứt lời, chưa kịp nghe Hoả Lang trả lời liền bị nữ tử này đưa đi đâu đó.
– Tất nhiên là…!Động phòng rồi!
– Ân?
– Ai kêu ngươi dụ dỗ ta.
Động phòng, động phòng xong đã rồi tính.
– Sao ngươi…!Rõ ràng nói đưa ta đi đến vườn anh đào mà? Sao lại kêu ta dụ dỗ ngươi?
Uyển Vân đỏ bừng mặt, nhanh tay ôm chặt lấy cổ Hoả Lang.
Nữ nhân này chạy nhanh đến mức, Uyển Vân tưởng mình đã bị văng đi từ lúc nào.
– Anh đào nào?
Hoả Lang giả vờ ngơ ngác, chạy bán sống bán chết.
Uyển Vân tức giận, hai tay đưa lên tóm chặt lấy vành tai người kia mà véo mạnh.
– Ngươi…!Ngươi….!ĐỒ HƯ HỎNG!!!!!
– – – Hết – – –