Đọc truyện Ngươi Thuộc Về Ta FULL – Chương 7: Ta Thích Ngươi
Hỏa Lang vừa đi vừa kể chuyện hồi nhỏ cho Tử Yến nghe, chuyện chưa hết đã mau chóng về đến cửa đền.
Đây là lần đầu tiên Hỏa Lang nói chuyện phiếm với một người khác ngoài Uyển Vân nên tâm trạng có phần phấn khích, mồm năm miệng mười mà kể chuyện xưa cũ, cũng chẳng quan tâm đến gương mặt mình đang cực kì rạng rỡ, khác hẳn với Hỏa Lang lạnh lùng mọi khi.
Mỗi lần nhắc đến Uyển Vân là mặt lại mắt lại càng sáng hơn nữa.
Gương mặt tươi cười của Hỏa Lang càng làm Tử Yến thêm thơ thẩn, cứ nhìn cái người đang toe toét kia mãi, tim lại càng đập rộn ràng.
Hỏa Lang khi cười lộ một bên má núm, đôi mắt híp lại trông rất trẻ con, khiến người khác nhìn chỉ muốn nựng.
Khi kể chuyện đôi mắt rất long lanh, tựa như một tiểu hài tử đang khoe một chiến tích nào đó.
Bao phần ngây thơ đều đã lộ hết lên mặt.
Hỏa Lang khi nhìn thấy cửa đền liền chạy một mạch vào trong, không quên nắm tay Tử Yến theo.
Tử Yến có phần đột ngột, bàn tay kia đang nắm lấy tay mình đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường.
Hỏa Lang kể chuyện cho vị lão hòa thượng, lại tỏ ra lạnh lùng.
Thái độ này đã rơi vào tầm mắt của Tử Yến.
Nàng cười thầm.
– Vậy vị cô nương này là Tử Yến? – lão hòa thượng nghiêng đầu sang.
– Ân – lúng túng đưa mắt sang lão hòa thượng.
Ánh mắt của Tử Yến hoàn toàn không thoát khỏi cái nhìn tinh tế của lão hòa thượng.
Biết Tử Yến là đang nhìn Hỏa Lang, ánh mắt ấy vốn là ánh mắt của kẻ đang yêu.
Hắn thở dài trong lòng rồi cũng gật đầu:
– Đền ta tuy bé nhưng vẫn còn phòng, cô nương cứ ở đây tùy thích.
– Cảm tạ đại sư.
– Nhưng ở đây có quy tắc.
Cô phải giúp ta dọn dẹp đền.
“Lại nữa sao? Ông già quái gở.
Ta nợ ông thì không nói, Tử Yến cô nương đáng ra ngươi phải coi là khách quý chứ!” – Hỏa Lang lầm bầm.
– Được – Tử Yến thản nhiên đồng ý.
“Nhanh vậy sao?” – Hỏa Lang giật mình.
– Cô không thắc mắc gì sao? – Lão hòa thượng cũng có chút ngạc nhiên.
– Không hề.
Ta là người sòng phẳng, ta không muốn nợ ai cái gì – lắc nhẹ đầu.
– Tốt lắm – lão hòa thượng gật gù, quay lại nhìn Hỏa Lang – còn ngươi, tên tiểu tử, ngươi chưa có xách được xô nước nào về, trưa nay tính cho ta nhịn đói sao? – giọng chẳng còn chút gì khách khí như ngày hôm qua gặp.
“Chết quên, mải nói chuyện với Tử Yến cô nương mà quên mất”
Mặt vẫn cố gắng lạnh như băng, không dám thốt ra lời nào, sợ nói sai lão hòa thượng kia sẽ biến mình thành kẻ ngốc.
– Là dẫn ta về đền nên làm trễ việc, lỗi là tại ta, đại sư đừng trách hắn – Tử Yến thấy mặt Hỏa Lang xuất hiện tia lo lắng liền giúp nàng giải vây.
– Được, không trách hắn nữa – lại liếc nhìn Hỏa Lang – còn không mau đi xách nước?
– Được.
Lạnh lùng đáp nhưng tâm thì đang hết thảy lo sợ.
Vội vã đem hai xô mới đi lấy nước, không quên bảo Tử Yến giúp phơi hộ đống quần áo mới được vò.
Khi Hỏa Lang đã đi khuất, lão hòa thượng mới chậm rãi mở miệng:
– Hắn là nữ tử, ngươi cũng biết đúng không?
– Đúng.
Sao đại sư nhìn ra là ta đã biết sự tình? – kinh ngạc nhưng vẫn chậm rãi mà đáp.
– Ánh mắt của ngươi nói lên tất thảy!
– Ánh mắt ta kì lạ lắm sao? – khẽ nhíu mày.
– Không hẳn.
Ánh mắt của ngươi khi nhìn nàng là yêu thương, nhưng bao trùm lên sự yêu thương đó là lo sợ.
Nói hẳn ra là ngươi đã yêu nhưng yêu trong lo lắng.
Hai ngươi gặp nhau có lẽ do ý trời, nhìn không ra ngươi đang lo sợ chuyện gì, chỉ có thể là đã biết nàng là nữ tử mà thôi.
– Cũng có thể ta đã có phu quân chứ? Sao cứ phải là lý do trên? – vặn lại.
– Chỉ là nhìn ngươi ta chắc chắn chưa có thuộc về ai mà thôi – mỉm cười
Trầm ngâm một hồi, Tử Yến lại lên tiếng:
– Đại sư, ngài thật sự tinh tế.
Vậy ngài cảm thấy thế nào về chuyện này?
– Tình yêu vốn người thứ ba không thể cảm nhận được.
Ta không phản đối, cũng không ủng hộ, ta thích sự tự nhiên – lão hòa thượng mỉm cười.
– Vậy ngài có lời khuyên nào?
– Thuận theo trái tim – nói rồi quay người hướng về phòng.
– Cảm ơn đại sự – Tử Yến mỉm cười.
.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa trưa, hiển nhiên là Hỏa Lang phải rửa bát, dù sao Tử Yến cũng đã nấu.
Con người ăn phàm thịt như Hỏa Lang bữa trưa nay phải ăn toàn đồ chay nên bụng đến giữa chiều đã cồn cào.
Nằm trên giường không yên, tay cứ ôm cái bụng đang kêu.
Không thể chịu được nữa quyết tâm vào bếp kiếm gì đó bỏ vào miệng.
Mới bước ra ngoài đã đã thấy Tử Yến cũng ở ngoài, nàng đang quét sân.
Hỏa Lang vội vàng:
– Tử Yến cô nương, vốn việc này là của ta, cô chỉ việc nấu cơm thôi.
Nghe giọng Hỏa Lang, Tử Yến vội quay người lại, rõ ràng thấy nét hơi nhăn nhó trên mặt Hỏa Lang, coi như không nghe thấy Hỏa Lang nói gì, vội hỏi:
– Hỏa Lang, ngươi sao nhăn nhó vậy.
Ọc ọc ọc.
Đỏ mặt ôm chặt bụng, tiếng kêu từ bụng vẫn không giảm đi.
Tử Yến phì cười:
– Đói?
– Ân…!- đò bừng mặt.
– Trưa nay ngươi ăn sạch nồi cơm rồi, là lỗi do ta không biết ngươi phàm ăn.
Nhưng ta không nghĩ sức ăn đó là nữ nhi – không ngừng cười.
– Ta…!Không có thịt vào bụng thì dễ đói.
Tối nay ta sẽ ăn thêm hai bát nữa vậy.
– Ngươi có thể ăn năm bát cơm? – kinh ngạc.
– Không có thịt thì ăn vậy mới no – Hỏa Lang nhíu mày, tay ôm chặt bụng.
– Được.
Giờ vào bếp, lấy bát chè sen ăn tạm đi.
Ngọt nên ăn ít thôi bữa tối còn ăn cơm.
Hỏa Lang mắt sáng bừng, đầy cảm kích, ôm quyền cúi người:
– Đa tạ Tử Yến cô nương.
– Gọi là Yến nhi – Tử Yến mặt hơi phiếm hồng.
Hỏa Lang trước giờ chưa từng gọi ai thân mật như vậy ngoài Uyển Vân.
Hồi nhỏ Hỏa Lang vẫn thường gọi Uyển Vân là Uyển nhi, khi Uyển Vân được Lý Chân nhận làm đệ tử thì Hỏa Lang cũng dần đổi cách xưng hô, gọi sư muội.
Về phía Uyển Vân, từ nhỏ vốn thẳng thừng gọi tên Hỏa Lang, không thì Hỏa Lang huynh, giọng điệu có phần cao ngạo, lớn hơn có phần lễ phép, nhưng gần như không thể sửa được giọng điệu bắt nạt Hỏa Lang.
Một câu “Yến nhi” làm Hỏa Lang tim đập có chút gấp gáp, trong đầu hết thảy hiện lên gương mặt của Uyển Vân, bên tai văng vẳng tiếng Uyển Vân đang gọi mình.
Môi khẽ cong lên, mắt thì như mất hồn.
“Ta nhớ muội”.
Trong đầu giờ xuất hiện dòng suy nghĩ này, cảm xúc nhớ nhung, hóa ra là như vậy.
Cũng không phải lần đầu tiên đi xa vài ngày, nhưng hôm nay có phần khác lạ.
Cảm thấy chỉ muốn mau chóng trở về nhà, muốn gặp lại Uyển Vân.
Thì ra nhớ một người là như vậy.
– Gọi ta là Yến Nhi…!Có được không?
Thấy vẻ thất thần của Hỏa Lang, Tử Yến hỏi lại lần nữa, có phần lo lắng, sợ rằng người kia không đáp ứng.
– À…!- Hỏa Lang hồn đã trở lại, bừng tình, lúng túng.
– Nếu Hỏa Lang cô nương không muốn…!thì thôi vậy – Tử Yến mặt trầm xuống.
– Không phải.
Ta hơi bất ngờ.
Vậy từ giờ Tử Yến cô nương cũng hãy gọi ta là Lang nhi như vậy cho thoải mái – Hỏa Lang tươi cười đáp lại một cách thành tâm.
– Ân…!- mặt đỏ lên – Lang nhi, ngươi mau vào bếp, bụng ngươi kêu nãy giờ đau đầu quá – Tử Yến trêu ghẹo.
– Được, ta lấy hai bát, chốc tỉ muội ta ra bàn đá kia cùng ngồi ăn, có được không?
– Ân.
Hỏa Lang ôm cái bụng rỗng đang sôi sùng sục chạy thẳng vào bếp, Tử Yến ngây ngốc nhìn bóng lưng đó khuất hẳn, khẽ thở dài.
Nàng thật sự không hiểu được tâm tư mình, rõ ràng là thích, mà chỉ sợ người kia biết sẽ cả kinh, không dám lại gần mình.
Nhưng tim không thể dừng loạn nhịp vì người kia.
Người kia chỉ vừa mới dời tầm mắt một chốc, nàng đã thoáng buồn.
Thơ thẩn đứng quét sân, chẳng để ý Hỏa Lang đã đứng sau từ lúc nào, hai tay cầm hai cái bát, mồm toe toét.
Nhìn bộ dạng này của nàng, Tử Yến lại cười, trêu ghẹo:
– Lang nhi, ngươi ăn vụng?
Giật mình sờ vào mép, bối rối:
– …!Ân, ta có thử một chút…
– Có thật là một chút? – nhướn mày giả vờ nghiêm khắc.
– À…!là một bát – đỏ mặt.
– Vậy mà ngươi nói sẽ cùng ta ăn sao? Ngươi phải chăng là kẻ không giữ nổi chữ tín? – giả bộ thất vọng, thở dài.
– Ta tuyệt đối không phải loại người như vậy – Hỏa Lang nghiêm mặt – Ta chỉ thử một chút thôi, vả lại ta vẫn là mang hai bát ra đây mà…
– Ngươi mang hai bát ra đây, ta một bát, ngươi một bát, như vậy ngươi được ăn hai bát mà ta chỉ được ăn một bát thôi sao? Công bằng ở đâu? – lần này là bộ dạng giả vờ tức giận, chất vấn.
Hỏa Lang lần này quả thật đuối lý, nhìn hai bát chè trong tay, nuốt một cái ực, rồi buồn bã nói:
– Vậy…!ta cất một bát, ngươi ăn đi…!ta…
– Muốn ăn thêm không?
– Có – đáp rất nhanh như không cần suy nghĩ.
– Vậy – Tử Yến hai tay đón lấy bát chè – vào bếp, lấy một bát mời đại sư, ta sẽ thưởng ngươi ăn thêm một bát, được không?
– Hảo.
Lại lần nữa chạy nhanh vào bếp.
Nhìn bóng lưng đấy Tử Yến lại phì cười.
Lúc Hỏa Lang trở lại thì sân đã sạch lá, Tử Yến cũng đang ngồi đợi ngay ngắn ở bàn đá cách đó không xa, đôi mắt lơ đãng nhìn phía xa xăm, thỉnh thoảng khẽ nhếch khóe môi cười.
Nhanh chóng ngồi vào chỗ, nhìn bát chè mà thòm thèm, nhưng vẫn giữ được chút tự chủ.
Hỏa Lang ngước lên nhìn Tử Yến như đang dò xét.
Thấy Tử Yến gật nhẹ một cái mới dám vồ lấy bát chè như hổ đói vồ mồi, thật lực đút từng thìa vào miệng, như là đang nuốt chửng chẳng cần nhai đến một hạt sen.
– Ăn vậy sẽ sớm bệnh thôi.
Ngươi nên ăn chậm lại.
Tử Yến thở dài, trong lòng vẫn đang cười.
Hỏa Lang lúc ăn cũng thật sự ngốc nghếch.
Tiếng thìa chạm bát lúc ăn của Hỏa Lang khá lớn, mắt thì dường như để tâm hết vào bát chè nên chẳng còn nghe được Tử Yến nói gì.
Tử Yến biết vậy nên cũng chỉ nói thế rồi nhìn Hỏa Lang ăn, môi mỉm cười ôn nhu.
– Yến nhi, không ăn sao?
Hỏa Lang đặt bát chè xuống, bát chè sạch sẽ đến kì diệu.
Thấy bát của Tử Yến vẫn chưa đụng tý nào, nhanh chóng quan tâm.
– Nhìn ngươi ăn cũng đủ no rồi – Tử Yến cười.
Tự cảm thấy hôm nay trí óc có phần nhanh nhạy, Hỏa Lang rụt rè đáp lại:
– Là ta ăn vô duyên quá sao?
Phì cười:
– Lang nhi, ngươi nhiều lúc ngốc nghếch quá, nhiều lúc đề phòng quá đấy.
Ta là đang nói thật, không có ý trách cứ ngươi.
– Nếu vậy là ngươi đang no?
“Rõ ràng vẫn là thật thà ngốc nghếch mà”
– Đúng là no rồi, nhưng vẫn ăn hết bát chè này.
Nói rồi cầm bát chè lên, từ tốn đút từng thìa vào miệng.
Hỏa Lang thấy vậy chỉ biết làu bàu: “Rõ ràng no rồi mà vẫn ăn tiếp, Yến nhi, ngươi thật tham ăn”.
– Ngươi nói ta tham ăn? – nhướn mày nhìn lại.
– A…!không có – Hỏa Lang giật mình – “nhỏ tiếng vậy vẫn nghe được sao” – thầm nghĩ.
– Hỏa Lang thật thà mà ta tưởng nay vừa nói xấu ta, vừa nói dối là không có.
Ây da – giả bộ thất vọng.
Hỏa Lang đứng dựng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tử Yến, vươn dài người nắm lấy vai nàng, giọng nói hơi nâng lên:
– Yến nhi, là ta sai ta xin lỗi, ta không có ý định nói dối.
Ta vốn nói không suy nghĩ nhưng thực tâm không có ác ý.
Ta thật sự xin lỗi.
Chết sững.
Ánh mắt đấy một lần nữa làm Tử Yến tim đập loạn nhịp, mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh của nàng đối diện với đôi mắt kiên định của người kia.
Môi run rẩy gọi tên người đó: “Hỏa Lang….”
Dù bé nhưng Hỏa Lang vẫn nghe được, giọng điệu rụt rè của Tử Yến cũng làm nàng cảm thấy có phần lo lắng, thêm siết chặt vai người nữ tử trước mặt hơn:
– Ân?
– Ta thích ngươi.